Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 116 Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chap 116. Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (1)
Rạng sáng ngày hôm sau.
“........Sư huynh.”
“..........”
“Tại sao bọn họ lại ở đó vậy nhỉ?”
“Để xem đã.”
Đệ hỏi như vậy thì ta phải trả lời kiểu gì bây giờ?
Dưới ánh trăng mờ, các đệ tử đời thứ ba vừa lờ đờ bước ra đã vội giật bắn mình khi nhìn thấy các đệ tử đời thứ hai.
Hoa Sơn vốn là một ngọn núi rất cao, vậy nên không khí vào sáng sớm tinh mơ mùa đông lạnh đến thấu xương. Hình ảnh các đệ tử đời thứ hai miệng thở ra khói trắng vừa bước ra ngoài giống hệt như hình ảnh các tướng soái đang bước ra chiến trường.
“Có khi nào hôm nay sẽ là ngày chết của chúng ta không?”
“............Chắc không đến mức đó đâu.”
Sau đó, các đệ tử đời thứ hai xếp hàng đối diện với các đệ tử đời thứ ba. Cuối cùng, Bạch Thiên chậm rãi bước lên đứng vào vị trí đầu tiên.
“Đến đủ rồi à?”
“Vâng, sư huynh!”
“Tốt.”
Bạch Thiên nhẹ nhàng quay đầu nhìn các đệ tử đời thứ hai. Hắn khe khẽ thở dài một hơi rồi ngước nhìn bầu trời cao kia.
‘Có khi nào.’
‘Chắc không phải đâu.’
Đúng lúc ấy, cửa Bạch Mai Viện được mở cái rầm. Thanh Minh ngáp dài một cái rồi bước ra.
“Oáp. Sao lúc nào mình cũng cảm thấy thiếu ngủ thế nhỉ?”
Vậy thì đi ngủ đi.
Tại sao ngày nào đệ cũng nói hệt một câu như vậy thế? Ngày nào cũng vậy luôn á!
Thanh Minh uể oải bước tới chỗ Nhuận Tông. Ấy thế mà Nhuận Tông lại nhanh nhẹn sáp lại bên cạnh Thanh Minh như thể đã đợi từ lâu.
“Thanh Minh, sao hôm nay bọn họ cũng đến đây vậy?”
“À, các sư thúc ấy hả.”
“Đúng vậy. Các sư thúc ấy!”
“Sư huynh!”
“Hả?”
Thanh Minh vỗ vỗ vai Nhuận Tông.
“Thời gian qua huynh đã vất vả nhiều rồi.”
Gì vậy trời? Tự nhiên.
“Đệ biết rất rõ thời gian qua, các sư huynh đã bị các sư thúc chèn ép đến mức nào.”
Làm gì có chuyện đó?
Nếu bọn ta mà bị chèn ép, thì người chèn ép bọn ta chính là đệ đấy. Sao tự dưng các sư thúc lại bị đổ vấy thế này!
“Nhưng bây giờ thì huynh cứ yên tâm đi. Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, một thế giới tươi đẹp, nơi tất cả mọi người đều bình đẳng trong thời gian luyện tập sẽ được mở ra.”
“Nơi tất cả mọi người đều bình đẳng á?”
“Đúng rồi.”
“Có khi nào nơi đó là địa ngục không?”
“...........Hở?”
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
Cũng hợp lý đó chứ?
Gương mặt của Nhuận Tông méo xệch.
‘Cuối cùng cùng đến lượt Bạch tử rồi.’
Không biết cái tay ma của hắn đã vươn dài đến đâu rồi. Hắn vừa mới lôi các đệ tử đời thứ ba xuống địa ngục chưa được bao lâu, vậy mà bây giờ hắn lại tóm cả các đệ tử đời thứ hai xoay vòng vòng trong lòng bàn tay mình nữa sao?
‘Hoa Sơn sẽ thế nào đây.’
Trong lúc Nhuận Tông cố đè nén cảm giác tội nghiệp đang trào dâng trong lòng thì Thanh Minh đã bước ra chính giữa.
“Thật vất vả cho các vị khi phải ra đây từ rạng sáng.”
“...............”
“Lão sư quản giáo sẽ rất cảm động khi thấy các vị ‘tự giác’ tham gia tập luyện như thế này đấy.”
‘Cái đồ vô lương tâm!’
‘Là ai vừa chửi rủa, vừa bắt mọi người đang nghỉ ngơi dậy huấn luyện vậy hả? Thái Thượng Lão Quân sẽ trừng phạt tên tiểu tử nhà ngươi!’
Đối lập với hình ảnh các đệ tử đời ba đang mím môi mím lợi, thì ngoài dự đoán, các đệ tử đời thứ hai lại không có phản ứng gì đặc biệt.
“Phải cực khổ thì mới là huấn luyện chứ. Nếu mọi người cảm thấy sảng khoái và bổ ích sau khi kết thúc buổi huấn luyện thì đó không phải là huấn luyện. Ngay sau khi huấn luyện xong, mọi người phải buột ra câu chửi thề, kiệt sức đến mức không cầm nổi đũa, phải đập đầu xuống bàn ăn thì đó mới thực sự là huấn luyện!”
Hắn thao thao bất tuyệt giải thích về cái lý luận vô lý đó của mình.
“Trở nên mạnh mẽ hơn không phải là một con đường trải đầy hoa hồng. Lăn xả hết mình chính là cách duy nhất để trở thành một người mạnh mẽ. Nếu các vị tin tưởng và nghe theo bổn giáo quan, thì các vị sẽ trở nên mạnh hơn. Hiểu chưa hả?”
Gương mặt Nhuận Tông méo xệch luôn.
‘Này, dù sao thì họ cũng là sư thúc mà…… Sao họ có thể cam chịu một việc…….!
Đúng lúc ấy.
“Rõooooooo!”
Đại đệ tử đời thứ hai hét to, dõng dạc trả lời. Các đệ tử đời thứ ba giật nảy mình, sợ hãi lùi về sau.
“Cái, cái gì vậy?”
“Sao lại như thế?”
Đáng lý sư thúc phải cảm thấy khó chịu khi bị một kẻ không cùng thứ bậc lên mặt dạy dỗ mình chứ. Thế nhưng bây giờ chuyện đó không còn là vấn đề đối với các đệ tử đời thứ hai nữa.
‘Nếu chúng ta bị tụt lại so với các đệ tử đời thứ ba thì đó mới là chuyện đáng xấu hổ!’
Bị Thanh Minh dạy dỗ thì cũng xấu hổ đấy, nhưng yếu hơn các đệ tử đời thì ba mới là chuyện nhục nhã đến mức khiến họ phải cắn lưỡi mà chết.
Đáng tiếc là chuyện đó lại đang thực sự xảy ra.
Mặc dù bây giờ họ có thể vượt qua các đệ tử đời thứ ba, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, có khi các đệ tử đời thứ ba mới là người bảo vệ các đệ tử đời thứ hai mất. Nếu chỉ một, hai người thì không nói làm gì, nhưng nếu toàn bộ bọn họ đều yếu hơn đệ tử đời thứ ba, vậy thì họ phải đi đâu để tìm lại tôn nghiêm của mình đây?
‘Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được.’
‘Mình thà cắn lưỡi tự tử còn hơn.’
Mắt các đệ tử đời thứ hai hằn lên gân máu.
Đôi khi, một động cơ bất chính lại là cách thổi bùng ý chí của con người. À không, nói một cách chính xác thì động cơ càng bất chính, ý chí của con người sẽ càng được khơi dậy mạnh mẽ hơn.
Khát vọng mạnh mẽ đơn thuần không thể làm được như vậy. Thứ thúc đẩy các đệ tử đời thứ hai bây giờ chính là lòng tự tôn và sự bất an.
Và cuối cùng……
‘Mặc dù không biết cách, nhưng nếu ta cũng học tên tiểu tử đó thì ta cũng có thể thắng đại đệ tử đời thứ hai của Tông Nam.’
‘Biết đâu ta có thể làm được hơn thế nữa thì sao.’
‘So với việc bị giang hồ coi thường, thì ta thà bị coi thường ở đây, rồi vênh váo bước ra ngoài giang hồ còn tốt hơn gấp trăm lần!’
‘Xông lên!’
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của các đệ tử đời thứ hai, Thanh Minh phụt cười rồi ném ra một câu cảm thán.
“Chính là nó, là nó!”
Ánh mắt khát khao được học hỏi đó!
Trong lòng Thanh Minh ngập tràn cảm giác hãnh diện khi nhìn thấy các đệ tử đời thứ hai đang sục sôi nhiệt huyết học hỏi, đối diện là các đệ tử đời thứ ba chỉ muốn nhổ cục đờm trong miệng khi phải mím môi mím lợi từ nãy tới giờ.
Mặc dù phản ứng của các đệ tử đời ba không đến nỗi quá thô lỗ, nhưng Thanh Minh lại không nghĩ như thế.
“Chà, vậy thì.”
Khóe miệng Thanh Minh vén đến tận mang tai.
“Nền tảng bao giờ cũng là thứ quan trọng nhất. Vậy nên, chúng ta bắt đầu vận động thể lực thôi chứ nhỉ, các sư huynh? Làm thế nào à? Các huynh phải chỉ cách vận động cho các sư thúc biết đi chứ.”
Khóe miệng của các đệ tử đời thứ ba cũng vén tới mang tai khi nghe thấy câu nói đó.
“Đúng. Phải vậy chứ.”
“Haha. Chúng ta phải dạy cho các sư thúc biết những thứ cơ bản nhất chứ.”
Hai mắt các đệ tử đời thứ ba đỏ gân máu nhìn các sư thúc với tâm trạng ‘Các sư thúc cũng nếm trải cảm giác này một lần đi’.
‘Các sư thúc tưởng đây là chuyện tốt sao?’
‘Thử tập một buổi xong là các sư thúc sẽ khóc ròng chín tháng mười ngày cho mà xem. Sư điệt nhất định sẽ giúp tiếng khóc của các sư thúc thánh thót hơn.’
Các đệ tử đời thứ hai cảm thấy bất an khi nhìn các đệ tử đời thứ ba nở một nụ cười gian xảo xách dụng cụ(?) chạy tới.
Đúng lúc ấy, có một người bước ra tiến lên phía trước.
“Hả?”
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.
“Lại sao nữa?”
“Ta muốn học.”
“Vậy thì bảo mấy đứa kia dạy cho.”
“Không có ai đến chỗ của ta hết.”
“........Hở?”
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Lưu Lê Tuyết.
“Hả? Sao lại không có ai…… Các sư huynh đang làm gì vậy?”
Mặc dù đám Thanh Tử đã nghe thấy Thanh Minh hỏi, nhưng chúng lại cố tình ngước mặt lên nhìn trời đêm.
“Nếu bọn họ ngại vậy thì cứ để nữ đệ tử…… Khoan đã. Nghĩ lại thì trong đám Thanh Tử làm gì có nữ nhi chứ? Tại sao lại toàn là nam nhân không vậy? Bạch Tử nhiều nữ sư thúc thế kia cơ mà.”
“...........”
Thanh Minh quay lại nhìn Nhuận Tông nói.
“Sư huynh, Thanh Tử chỉ nhận nam nhân thôi à? Nếu vậy thì Bạch Mai Viện buồn tẻ và chán chết đi được. Tại sao lại không có nữ đệ tử…….”
“Thanh Minh này.”
“Hả?”
Nhuận Tông nói với gương mặt như sắp chảy cả máu mắt.
“Nhân sinh vốn ngắn ngủi. Mà đại đạo thì vô tình. Trên đời này có những chuyện không nên nói thẳng ra thì hơn.”
“.........”
Thanh Minh nhìn Nhuận Tông chằm chằm rồi cúi đầu.
“Đệ xin lỗi. Đệ sai rồi. Xin huynh hãy tha lỗi cho đệ.”
“..........Lần sau đệ phải chú ý đấy.”
“Được.”
Sau khi vội vàng xin lỗi, Thanh Minh quay lại nhìn Lưu Lê Tuyết với ánh mắt bối rối.
“Ta không thể dạy nữ nhi được.”
“Ta muốn học.”
“Dù sư thúc có khóc lóc thì ta cũng tuyệt đối không dạy cho sư thúc đâu.”
“Không thể như vậy được.”
Làm gì có con đỉa nào bám dai như thế này chứ.
“Đổi lại ngươi phải hứa với ta một điều.”
“Hả?”
“Nếu ta chịu đựng được việc này, vậy thì ta cũng có thể dùng kiếm của mình khiến cho hoa mai nở đúng không?”
“Sao mọi người toàn nói mấy điều lạ lùng thế nhỉ.”
Thanh Minh trả lời với gương mặt cứng nhắc.
“Nếu như các sư thúc, và cả các sư huynh đều là đệ tử Hoa Sơn, thì mọi người không thể lấy việc làm cho hoa mai nở là mục tiêu được. Cái đó chỉ là quá trình thôi. Mục tiêu của chúng ta phải là ‘hoàn thành’ nó kia kìa.”
“Hoàn thành…….”
“Đúng rồi đấy. Vậy……”
Thanh Minh nhún vai.
“Trước tiên chúng ta phải tạo nền móng cho khai hoa đã. Bắt đầu đi!”
Thanh Minh nở một nụ cười gian ác khi nhìn thấy các đệ tử đời thứ hai vác dụng cụ trên vai.
‘Trước đây ta chỉ quan tâm đến thực lực của mình mà không để ý đến võ công của các sư huynh rồi.’
Khi ấy hắn đã cho rằng đó là một chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ thì khác. Đây không phải là cảm giác của Thập Vạn Đại Sơn trong quá khứ sao? Đối thủ cuối cùng mà Hoa Sơn phải đối mặt không phải là một kẻ cực mạnh, mà là các môn phái khác.
Hắn cũng có giới hạn nếu phải giải quyết chuyện đó một mình.
Nhưng nếu như một lúc nào đó, bọn họ trở nên mạnh hơn và có thể ở phía sau hỗ trợ cho Thanh Minh thì sao?
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
“Khục khục khục. Khi đó ta sẽ tiễn tất cả các ngươi xuống địa ngục. Thống nhất giang hồ. Rồi vẽ hoa mai lên mấy cái đầu trọc của bọn thiếu lâm đó.”
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt nhắm mắt, quay người khi nghe được chuyện không nên nghe.
“Hừm.”
Vân Kiếm vui vẻ khi nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đang chăm chú luyện tập ở phía xa.
‘Bây giờ đến lượt các Bạch Tử rồi sao.’
Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác. Bởi vì bọn chúng cũng đã nhìn thấy và cảm nhận được điều gì đó rồi.
Vân Kiếm nhớ lại cuộc trò chuyện với chưởng môn nhân vào ngày hôm qua.
- Cứ để như vậy đi.
Chưởng môn nhân đã nói như vậy.
- Dù sao thì chúng ta cũng không thể ôm đứa trẻ ấy mãi được. Nếu chúng ta cứ can thiệp vào thì chúng ta có thể sẽ cản trở con đường của đứa nhỏ ấy. Chúng ta đã già rồi. Và mặt trời cũng đang lặn. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là trở thành một phần giúp con đường của thằng bé được tỏa sáng. Con cứ để mặc như vậy đi. Trong tâm thằng bé có Đạo, vậy nên nó sẽ không lầm đường lạc lối đâu.
Điều này có nghĩa là đừng khiến cho một đứa trẻ trở nên cảnh giác hơn khi nó xem chỗ này ngó chỗ kia chỉ vì nó tò mò về mọi thứ xung quanh.
Vân Kiếm cũng đồng ý với điều đó.
Mặc dù hắn ta có rất nhiều câu hỏi, rằng tại sao Thanh Minh có thể khiến hoa mai nở, tại sao Thanh Minh lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như thế, tới cả thân phận bất minh của nó nữa, nhưng hắn lại không muốn hỏi.
‘Là Đạo.’
Đạo đang chảy.
Và ôm lấy hắn.
Dù Thanh Minh có là một đứa trẻ như thế nào đi chăng nữa, thì không có lý do gì để hắn không ôm người đệ tử ấy của Hoa Sơn vào lòng cả.
Bởi vì Đạo đang cuồn cuộn chảy.
Và hơn hết……
‘Mình cũng nên học thử một lần chứ nhỉ?’
Vân Kiếm bật cười khi ngắm nhìn những đứa trẻ ấy rồi xoay người.
‘Tham lam. Mình tham lam quá.’
Vân Kiếm vẫn biết, nếu muốn trở nên mạnh hơn, thì phải tuyệt đối nghe lời chỉ dạy của các sư tôn. Thế nhưng, với độ tuổi của hắn bây giờ, rất khó để hắn có thể mạnh lên nếu tập luyện theo cách khác.
Cũng may là hắn biết các Bạch Tử vẫn đang trong độ tuổi có thể phát triển.
‘Dù vậy thì mình cũng không thể buông tay chúng được.’
Đứng trên lập trường của một người thầy, làm sao hắn dám lười biếng khi chứng kiến lũ trẻ đang nỗ lực như thế kia chứ. Dù có giao mọi việc dạy dỗ lại cho Thanh Minh, thì hắn cũng phải truyền đạt tất cả những gì mình có cho chúng.
“Hoa Sơn sẽ mạnh lên.”
Tông Nam cũng không chấm dứt.
Từ ngày Thanh Minh đến, Hoa Sơn đã khác hoàn toàn.
Vân Kiếm biết rằng, hắn cũng chỉ đang giao phó cơ thể mình cho dòng chảy ấy.
Bây giờ, không chỉ các đệ tử đời thứ nhất, mà tâm trạng của các trưởng lão cũng đã thay đổi.
Hắn không thể trở thành gánh nặng cho những đứa trẻ ấy được. Hắn phải làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ chúng.
Và………..
Nếu một ngày nào đó bọn chúng thành công đạt được võ công của chính mình, thì Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Môn Hoa Sơn sẽ tái xuất giang hồ.
Mặc dù chuyện đó vẫn còn hơi xa một chút.
Vân Kiếm giật mình quay đầu lại.
“Đừng có ưỡn eo ra như vậy, tập cho đàng hoàng vào! Eo kia kìa! Nếu các ngươi vẫn còn sức để thở tức là vẫn tập luyện được! Cái gì? Không sao hết! Không sao hết! Không chết, không chết được đâu mà lo! Ta chỉ từng nghe có người chết khi đánh nhau thôi, chứ chưa nghe thấy có người nào chết khi đang tập luyện cả!”
Vân Kiếm bất giác rùng mình.
“Tẩu hỏa nhập ma? Tẩu hỏa nhập maaaaaa á? Cái gì cơ? Huynh rèn kiếm được bao lâu mà lo tẩu hỏa nhập ma rồi hả? Xem ra ta phải kiểm tra trình độ võ công của huynh một chút rồi! Nào, tới đi! Để xem ta huynh sẽ bị tẩu hỏa nhập ma trước hay sẽ bị ta đập chết trước nào!”
Nhìn thấy các đệ tử đời thứ ba đang ngăn cản Thanh Minh ầm ầm xông đến Vân Kiếm bối rối ngẩng mặt lên trời.
‘Chắc ngày đó không còn xa lắm đâu
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook