Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 133 Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (3)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chap 133. Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (3)
Vô Chấn. Đại đệ tử thứ hai mươi hai của Võ Đang đại phái.
Hắn là một võ giả, là đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang, được thiên hạ biết đến với cái tên Võ Đang Tam Kiếm.
Biệt hiệu của hắn là Thanh Lưu Kiếm.
Và còn rất nhiều cái tên bổ nghĩa cho hắn.
Nói đúng ra thì hắn chính là một trong số những người đang dẫn dắt Võ Đang.
Mặc dù về cơ bản, toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do chưởng môn nhân và các trưởng lão quyết định, nhưng người thực hiện các quyết định lớn nhỏ ấy lại là các đệ tử đời thứ nhất. Và Vô Chấn được coi là người đứng đầu trong số các đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang.
Cả thiên hạ tán dương và công nhận hắn.
Thế nhưng chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ hoàn toàn coi thường sự tồn tại của hắn.
‘Hoa Sơn Thần Long.’
Vô Chấn nhìn người che mặt kia bằng ánh mắt tràn ngập hàn khí.
‘Chắc hắn không phải một kẻ ngốc không biết suy nghĩ đâu nhỉ?’
Những tên ngu ngốc như vậy thì không thể hạ gục các đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang được. Như vậy có nghĩa là hắn đang che giấu điều gì đó.
Nhưng việc hắn nghĩ rằng mình có thể hạ được Vô Chấn lại là một suy nghĩ cực kỳ ngạo mạn.
Lưỡi kiếm của Vô Chấn hướng về phía Thanh Minh.
Không cần nhiều lời làm gì nữa. Nếu đây là điều cả hai cùng muốn, thì hãy để hai thanh kiếm giúp họ đạt được điều mình muốn. Bởi vì đó chính là quy tắc trên giang hồ.
“Vô lượng thọ phật.”
Vô Chấn lẩm nhẩm đạo hiệu.
Thanh Minh khẽ nhún vai như thể câu đạo hiệu đó chướng tai lắm.
‘Tư thế được đấy.’
Cảm giác rất ổn định.
Đến cả Thanh Minh cũng không thể bắt bẻ được gì với tư thế đó của hắn. Đó chính là lý do mà những tên đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang luôn ngạo mạn lại nể trọng hắn đến như vậy. Mặc dù không biết hắn là ai, nhưng danh tiếng của hắn lại vang xa trong giang hồ đến mức ai cũng biết.
Ngay cả các đệ tử đời thứ hai cũng coi hắn là hậu khởi chi tú.
Thế nhưng, người đang đứng trước mặt Thanh Minh lại không phải hậu khởi chi tú. Hắn đang nhắm đến Thanh Minh với tư cách là một cao thủ kiếm pháp chân chính của Võ Đang.
Khí thế và lưỡi kiếm của hắn mạnh đến mức có thể giết người ngay lập tức.
Thanh Minh nhếch mép.
Với trình độ này thì hắn đúng là đại cao thủ trong số những kẻ mà Thanh Minh đối đầu từ khi được tái sinh đến giờ.
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
Thế nhưng……
“À. Nhưng mà vẫn còn một chuyện.”
Vô Chấn cau mày.
“Đừng nói là ngươi định bỏ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đấy nhé?”
“Làm gì có chuyện đó. Ta chỉ muốn cá cược một chút thôi mà.”
“Cá cược?”
“Vầng.”
Thanh Minh vừa cười vừa nói.
“Nếu như người thắng trận này mà không nhận được gì thì chán lắm. Hay là chúng ta hãy cho đối phương biết một điều mà họ muốn nghe đi. Ta rất muốn biết cái thứ kiếm trủng đó là gì lắm đấy?”
Vô Chấn nhìn Thanh Minh một hồi lâu.
Dù gương mặt đã bị lớp vải đen che đi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn toát lên ý cười. Hắn dám cười trước lưỡi kiếm của Vô Chấn sao….
“Được.”
“Ồ? Ngươi cũng hào sảng đấy chứ?”
“Đổi lại, nếu ngươi thua thì ngươi sẽ phải tháo cái khăn che mặt đó xuống dập đầu tạ tội. Và Hoa Sơn phải thừa nhận mình không phải là đối thủ của Võ Đang.”
“Ý khoan. Ta có phải người của Hoa Sơn đâu. Nhưng mà cũng được. Nếu chỉ vậy thì ta đồng ý.”
Thanh Minh gật đầu.
“Ngươi sẽ thua và ngưng phách lối sớm thôi.”
Gương mặt Vô Chấn trở nên méo mó vì bị sỉ nhục.
“Ta là đệ tử của Võ Đang. Dù có phải cắn lưỡi tự tử thì ta cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.”
“Khục khục, cảm động quá đi mất.”
Thanh Minh bật cười.
‘Đó là lý do những kẻ như thế này rất dễ đối phó.’
Chỉ cần chọc một tý thôi là bọn chúng sẽ nhảy cẫng lên ngay.
“Nào, chúng ta không cần câu giờ nữa, hãy bắt đầu luôn nào. Ngươi cứ xông lên đi.”
Thái độ của hắn giống hệt thái độ của những bậc lão làng đối với hậu bối. Khiến cho sát khí bắt đầu dâng trào khắp cơ thể Vô Chấn.
“Sư huynh, chuyện này sẽ ổn chứ?”
“........”
Chân Huyễn không thể trả lời ngay. Bởi vì hắn cũng chẳng biết mình nên trả lời như thế nào.
Vóc dáng đó chắc chắn là của Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh rồi.
Hình dáng đó, giọng nói đó và hơn hết là thái độ điên khùng đó, ngoài hắn ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa chứ?
‘Mình đã không thấy được thực lực của hắn.’
Khi hắn giao chiến với các đệ tử Hoa Sơn, Hoa Sơn Thần Long chỉ ngồi ở phía sau quan sát, hắn chưa từng rút kiếm một lần nào.
Với thái độ đó, thì có khi Hoa Sơn Thần Long chính là kẻ mạnh nhất trong số các đệ tử Hoa Sơn đang có mặt ở đây bây giờ.
- Với thực lực bây giờ thì các ngươi không thể kéo hắn ra được đâu. Hắn chỉ đối đầu với những người cùng đẳng cấp thôi.
Đúng vậy. Hoa Chính Kiếm đã nói như thế.
Và Hoa Chính Kiếm là người đã hạ gục Chân Huyễn.
‘Nhưng dù có là vậy đi chăng nữa.’
Thanh Minh cũng không có khả năng hạ được Vô Chấn.
Ít nhiều gì thì Vô Chấn cũng lớn hơn Thanh Minh 30 tuổi. Và Vô Chấn chính là người mạnh hơn trong khoảng cách thời gian này.
Đối đầu với một người sống lâu hơn mình 30 năm ư?
Mặc dù biết đâu chừng hắn có thể bắt kịp khoảng cách ấy. Nhưng nếu như giữa hai người họ có sự chênh lệch, thì đó là chuyện bất khả thi. Làm sao mà một tên nhóc có thể thắng được một người đáng tuổi ông mình chứ.
Lúc bằng tuổi Thanh Minh bây giờ, Vô Chấn đã tung hoành giang khắp hồ, và thậm chí Thanh Minh khi ấy còn chưa ra đời. Vậy nên Thanh Minh không thể nào đuổi kịp sức mạnh được tích lũy qua năm tháng ấy của hắn được.
Chân Huyễn cũng hiểu rõ điều ấy.
Nhưng……
‘Tại sao mình lại cảm thấy bất an thế nhỉ?’
Chân Huyễn cắn chặt môi.
Bởi vì chim sợ cành cong, nên Chân Huyễn, người đã thua những kẻ mà hắn từng nghĩ mình tuyệt đối sẽ không thua, không thể bình thản tiếp nhận tình huống này được.
Đặc biệt là cái điệu bộ thảnh thơi đó của Thanh Minh càng làm hắn bất an hơn.
‘Không được.’
Ánh mắt Chân Huyễn hằn gân máu.
Thua Hoa Chính Kiếm là một việc rất nhục nhã, và mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Nhưng nếu như Vô Chấn cũng thua Thanh Minh, thì chuyện đó thật sự chẳng khác gì một dấu chấm hết cho bọn họ.
Bởi vì nếu chuyện đó xảy ra, Võ Đang sẽ bị đánh giá là yếu hơn Hoa Sơn. Ít nhất là nó sẽ bị đồn thổi trong lúc Thanh Minh vẫn còn sống.
‘Chuyện đó không thể xảy ra! Tuyệt đối không!’
Mắt Chân Huyễn đỏ lừ nhìn hai người bọn họ.
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
Một dòng kiếm khí màu xanh da trời xuất hiện ở lưỡi kiếm của hắn.
Không biết hắn có đang làm hơi quá khi đối đầu với một kẻ kém mình hai cấp bậc không nữa.
Nhưng nội lực trên thanh kiếm của Vô Chấn không hề giảm đi.
Đối phương không chỉ làm cho Võ Đang mất mặt, mà bây giờ hắn lại còn tìm đến tận đây để gây sự. Vậy nên trừng phạt hắn cũng là chuyện quá đương nhiên thôi mà.
‘Hoa Sơn Thần Long.’
Quả nhiên là cái tên đó cũng đã bay đến tai Vô Chấn.
Hắn là tân tinh đột nhiên xuất hiện khi Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ.
Đặc biệt là khi hiếm lắm mới có một chuyện khiến cho những kẻ lắm chuyện phấn khích như vậy. Nhiều người vội vàng đã không ngần ngại đưa hắn lên vị trí thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.
Bây giờ hắn có phần nào mờ nhạt khi không hề có bất cứ động thái nào từ sau Hoa Tông Chi Hội 2 năm trước, nên danh tiếng của hắn cũng mờ nhạt theo. Nhưng, những việc hắn đã làm mới là chuyện quan trọng.
Nếu như tất cả lời đồn từ Hoa Tông Chi Hội là đúng, thì hắn không thể coi thường thực lực của cái người tên là Thanh Minh đang đứng trước mặt đây.
‘Chính vì vậy ta càng phải dạy dỗ hắn ở đây.’
Hắn nhìn chằm chằm Thanh Minh với gương mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Nhìn thoáng qua thì hắn hoàn toàn không có vẻ gì là mạnh cả.
Cơ thể sẽ được rèn luyện thông qua luyện võ. Vì vậy nên dù hắn không muốn thể hiện sức mạnh của mình đi chăng nữa, thì cơ thể hắn cũng đã tự nhiên thấm nhuần nó rồi.
Mỗi một động tác đều phải tuân theo nguyên tắc của từng loại võ thuật, và khí thế mạnh mẽ cũng sẽ lặng lẽ tỏa ra.
Dù vậy nhưng nếu không đấu kiếm với nhau, thì họ sẽ không thể đánh giá được sức mạnh của đối thủ.
Ấy vậy mà trên người cái kẻ quấn khăn che mặt kia hắn lại chẳng có một chút khí thế mạnh mẽ nào. Nếu như hắn đang nói dối và không thể tiếp cận được Vô Chấn, thì Vô Chấn sẽ tin hắn chỉ là một tên cường đạo cũng không chừng.
À không, là một tên cường đạo thần kinh mới đúng.
Hắn không thể biết được.
Mạnh. Không mạnh. Điên. Không điên.
Dường như tất cả mọi sự hỗn loạn trên thế gian này đều được nhồi nhét hết vào người hắn.
“Ngươi định đấu mắt đến bao giờ, mau xông vào đi chứ.”
“Ngươi muốn ta tấn công trước à?”
“Vầng.”
“…….Ta á?”
Vô Chấn cau mày.
Không lẽ khi nãy hắn bảo mình xông lên là thật sao.
Mặc dù hắn đã khẳng định mình không phải là đệ tử của Hoa Sơn, nhưng tất cả mọi người đều có thể chắc chắn hắn chính là Thanh Minh. Vậy mà bây giờ hắn đang bảo một người hơn mình hai cấp bậc tấn công trước sao.
“Ngươi cũng quá tự mãn rồi.”
“Vậy thì ta sẽ xông lên trước. Người đừng có hối hận đấy.”
“Ngươi!”
Đúng lúc hắn định hét lên.
Xoẹtttt!
Có thứ gì vừa sượt qua mặt hắn cùng với âm thanh xé nát không khí đó.
Phụt.
Lúc Vô Chấn nhận ra thứ vừa bay đến là kiếm của Thanh Minh cũng chính là lúc một dòng máu nóng bắt đầu phun ra từ miệng vết chém.
“……….”
“Ta đã nói rồi mà.”
Thanh Minh bật cười.
Vào giây phút ấy, Vô Chấn đã hoàn toàn mất cảnh giác trước Thanh Minh.
‘Nếu hắn mà nhắm vào cổ mình thì mình đã bay đầu rồi.’
Bất cẩn ư?
Không, hắn không hề bất cẩn.
Chỉ là kiếm của Thanh Minh nhanh hơn suy nghĩ của hắn gấp mấy lần thôi.
Vô Chấn cắn chặt môi.
Hắn không thể thất sách ở đây được.
Hơn nữa, hắn cũng không thể không cứu vãn được tình hình này. Vô Chấn siết chặt kiếm.
“Đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình.”
“Đa tạ cái gì chứ.”
Thanh Minh nhún vai.
“Nếu ngươi muốn cảm ơn ta thì đánh cho đàng hoàng vào, đừng có đánh nửa vời.”
“Tất nhiên……...”
Vô Chấn tái xanh mặt.
“Là ta cũng nghĩ như vậy rồi!”
Vô Chấn dậm mạnh chân xuống đất.
Rồi hắn hướng tới Thanh Minh mà chém bằng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Thanh Minh nhìn cảnh tượng ấy mắt sáng long lanh.
‘Phải như vậy chứ!’
Thanh Lưu Kiếm Vô Chấn.
Ngay cả người chẳng mảy may quan tâm chuyện trên giang hồ như Thanh Minh còn nghe thấy tên của hắn. Là đủ hiểu danh tiếng của hắn vang xa đến mức nào.
Thế nhưng……..
‘Ta nhìn thấy hết đấy.’
Chắc chắn hắn có thể nhìn thấy rồi.
Giang hồ 100 năm trước và giang hồ bây giờ khác nhau thế nào kia chứ.
Là do võ công của giang hồ không phát triển?
Hay là do họ đã đánh mất thứ gì đó nên mới yếu đi sau trận chiến với ma giáo sao?
Các đệ tử của Tông Nam không thể trở thành thước đo cho việc đó. Bởi vì võ công của họ đã bị biến chất, và vì những kẻ mà Thanh Minh đối đầu cũng chỉ là hậu khởi chi tú.
Thế nhưng Vô Chấn lại có thể trở thành thước đo đó.
Ùngggggg!
Một làn kiếm khí xanh thẫm bao quanh lưỡi kiếm của hắn.
‘Là Thái Thanh à?’
Kiếm khí của hắn dâng trào hệt như một dòng nước.
Sông lớn cuồn cuộn chảy.
Đây là kiếm khí mà Võ Đang hết mực tự hào. Để duy trì được dòng kiếm khí mạnh mẽ đó cần một nguồn nội lực khổng lồ.
Đây chính là lý do các đệ tử đời thứ hai của Võ Đang đang có mặt ở đây không thể trở thành thước đo được.
Võ công của Vô Chấn là võ công của đại khí mãn thành chân chính
Dù là hậu phát chế nhân đặc trưng của Võ Đang, thì suy cuối cùng, họ vẫn phải cần đến một nội lực vô tận để áp đảo đối thủ. Ngay cả khi học cùng một loại võ công, thì uy lực của từng người cũng sẽ cách biệt như trời và đất tuỳ thuộc vào việc nội lực của họ mạnh đến mức nào.
Nhìn đi.
Dòng kiếm khí của hắn đang không ngừng tuôn trào.
Thanh Minh mở to mắt nhìn dòng kiếm khí càng lúc càng xanh đó.
‘Là Thanh Lưu Kiếm à.’
Kiếm khí của hắn rất phù hợp với cái tên đó. Thế nhưng…….
‘Như vậy vẫn chưa đủ đâu!’
Kiếm của Thanh Minh chầm chậm nhắm về phía trước. Lưỡi kiếm của hắn tràn ngập một dòng kiếm khí đỏ rực.
Rầmmm!
Trong nháy mắt, dòng kiếm khí đỏ rực ấy đã xẻ đôi dòng kiếm khí của hắn.
Vô Chấn trợn tròn hai mắt.
‘Xẻ đôi ư?’
Dòng kiếm khí này ư?
“Không thể có chuyện đó được!”
Một tiếng hét vang lên trước khi hắn kịp nhận thức.
Kiếm khí của Võ Đang là Miên Miên Bất Tuyệt.
Kiếm khí không ngừng tuôn trào. Vậy mà hắn có thể xẻ đôi nó một cách dễ dàng.
“Hự!”
Vô Chấn nhanh chóng thu kiếm về tấn công lại.
Đại Hà Thao Thao.
Một dòng kiếm khí không ngừng tuôn trào từ đầu lưỡi kiếm của hắn. Càng lúc càng dày và xanh hơn.
Nguồn nội lực khổng lồ từ dưới hạ vị không ngừng dồn ra nơi đầu lưỡi kiếm.
Kiếm pháp của Võ Đang là kiếm pháp của thiên nhiên.
Mặc dù thiên nhiên rất hiền hoà, nhưng cũng có lúc, thiên nhiên chính là hung thần của con người.
Vậy nên, không ai có thể ngăn chặn được kiếm khí đang tuôn trào như thác này, giống như con người không thể ngăn được dòng chảy của trường giang vậy.
‘Hoàn hảo!’
Vô Chấn tự cảm thán về kiếm khí của mình.
Dù hắn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể cản được dòng kiếm khí này.
Đại Hà Thao Thao được triển khai một cách hoàn hảo.
Nếu là kiếm pháp này…..
Đúng lúc ấy.
“Chậc!”
Một luồng sáng đỏ rực loé lên cùng âm thanh đầy bực bội. Cùng lúc đó, dòng kiếm khí đang cuộn trào đã bị chém nát bay ra tứ phương.
“Hộc!”
Vô Chấn mất cân bằng, ngã về phía sau khi nguồn sức mạnh khổng lồ đang truyền qua cổ tay bị đứt đoạn.
Phịch.
Ngay khi vừa ngã xuống đấy, hình ảnh người che mặt vừa khai kiếm đó đã xuất hiện ngay trước mắt hắn.
“Đúng là chẳng có gì để xem.”
Người che mặt lắc đầu.
Sau đó hắn xoay kiếm tiến về phía Vô Chấn.
“Võ Đang Tam Kiếm cũng chỉ có thế thôi sao?”
“………”
“Cứ phải đánh trước đã rồi mới bắt đầu được.”
Nói rồi Thanh Minh không ngần ngại lao thẳng về phía Vô Chấn.
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook