Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 136 Dù có chết ta cũng phải ăn được thứ này! (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chap 136. Dù có chết ta cũng phải ăn được thứ này! (1)
Sau khi đổi chỗ để tránh các đệ tử khác, Chân Huyễn vừa nuốt nước bọt vừa nhìn Thanh Minh chằm chằm.
‘Rốt cuộc thì tại sao hắn có thể làm như vậy chứ?’
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mang khăn che mặt đứng trước mặt hắn chính là Thanh Minh.
‘Hoa Sơn Thần Long cái khỉ gì. Là kẻ nào đã đặt cái biệt danh mắc ói này cho hắn thế? Hắn mà là Hoa Sơn Thần Long cái gì, Hoa Sơn Ma Quỷ thì có. Chẳng phải hắn vẫn bị gọi là một con chó điên của Hoa Sơn sao!’
Thực ra Chân Huyễn đã sớm biết chuyện Thanh Minh còn được gọi là Hoa Sơn Cuồng Khuyển, nên hắn nói câu đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Bây giờ hắn không còn thắc mắc tại sao Thanh Minh lại mạnh như vậy nữa. Bởi vì hắn đang bận thắc mắc, rốt cuộc con người này phải trải qua chuyện gì mới trở nên méo mó vặn vẹo như vậy hơn chuyện đó cả trăm lần.
Thanh Minh lạnh lùng cất giọng hỏi về cái nơi mà chúng không muốn ai biết đến đó.
“Vậy cái thứ Kiếm Trủng đó là gì?”
“.........Trước tiên ngươi hãy bỏ ‘thứ’ đó xuống đi.”
“Cái này á?”
Thanh Minh lắc lư thứ ở trong tay mình.
Cả cơ thể của Vô Chấn đang bất tỉnh nhân sự cũng lắc lư theo.
“Bỏ xuống á?”
“...........Thôi ngươi cứ làm những gì ngươi cảm thấy thoải mái đi.”
Đến tận bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được.
‘Nếu chuyện này là mơ thì tốt biết bao.’
Thế nhưng, đây tuyệt đối không phải là mơ. Dù hắn có nghĩ rằng mình đang gặp một cơn ác mộng khủng khiếp thì cũng không thể kinh khủng bằng chuyện này được. Nếu như ác mộng được tạo nên từ trí tưởng tượng của con người, thì chuyện này tuyệt đối không thể là mơ.
Bởi vì nó đã vượt qua giới hạn rồi.
“Đừng câu giờ nữa, nói luôn đi. Kiếm Trủng là gì thế?”
“.........Nhưng trước đó ngươi phải hứa với ta một chuyện. Nếu ngươi muốn biết chuyện đó, ngươi phải buông sư thúc Vô Chấn xuống, và không được hành hạ bọn ta.”
“Ta hành hạ các ngươi bao giờ?”
“.......”
“.........”
À……..
Nếu hắn nói vậy thì chắc là vậy rồi.
“Dù sao thì.”
“Thôi được rồi, ta hứa là được chứ gì. Chẳng lẽ ta lại là người không có khí phách như vậy sao?”
Chính vì ngươi như vậy nên mới đáng sợ đấy.
Chân Huyễn thở dài rồi bắt đầu mở miệng. Bởi vì nếu hắn không nói thì chuyện này sẽ không thể giải quyết được.
“.......Đó là một ngôi mộ.”
“Mộ á?”
“Đúng vậy.”
Thanh Minh híp mắt.
“Các ngươi còn trộm mộ nữa sao? Võ Đang thiếu tiền đến vậy cơ à?”
“.........Không phải thế.”
Mặc dù Chân Huyễn rất thắc mắc không biết hắn là loại người gì mà có thể đảo lộn toàn bộ ý nghĩa trong từng câu nói của người khác, nhưng bây giờ dù có hỏi hắn thì cũng vô dụng thôi.
“Đó là mộ của Đoạt Kiếm Vô Ngân.”
“Hửm?”
Thanh Minh trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ơ, nếu là Đoạt Kiếm Vô Ngân…… Hắn…… Ớ?”
“Là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân 200 năm trước.”
“À, đúng rồi.”
Đó là cao thủ ở thế hệ trước Thanh Minh.
Nói chính xác hơn thì đó là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân của tiền đại.
Thanh Minh nhún vai.
“Vậy mộ của người đó là Kiếm Trủng sao?”
“Vâng.”
“Các ngươi đến đây để khai quật nó à?”
“Vâng.”
Thanh Minh bẻ cổ.
“Tại sao?”
“.........Vâng?”
“À không, các ngươi nhất thiết phải làm vậy sao?”
Thanh Minh có lý do để hỏi câu này.
Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Đó là một cái danh hiệu vẻ vang.
Bất kỳ ai trong thiên hạ cũng mơ đến Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Có những người tự biết bản thân mình không thể trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, nhưng cũng có người muốn được trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân để tung hoành giang hồ.
Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân vừa là một giấc mơ, cũng vừa là một sự lãng mạn đối với người trong võ lâm.
Thế nhưng những người có được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân nhiều hơn hắn nghĩ.
‘Nếu mỗi một thế hệ có một tên xuất hiện, thì 100 năm sẽ có đến 4, 5 tên Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân đấy chứ.’
Trên thực tế, không phải một thế hệ sẽ có một người. Bởi vì kiểu gì cũng sẽ có người đến thử thách vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân và sẽ giành được nó. Nếu việc đó cứ liên tục lặp đi lặp lại thì trong vòng 100 năm sẽ có hơn 10 người nhận được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân này.
Nếu như không xảy ra trận chiến với ma giáo, thì có lẽ Thanh Minh cũng đã nắm giữ danh hiệu đó rồi.
Tất cả những kẻ mạnh đều viện cớ đi du ngoạn, hay bế quan để chạy trốn mỗi khi nghe tin Thanh Minh tìm đến, nên Thanh Minh không có dịp đối đầu với họ, nhưng nếu không có chuyện đó thì có khi hắn đã đạt được danh hiệu ấy ngay lập tức rồi.
Bởi vì dù thiên hạ có đồn thổi thế nào đi chăng nữa thì Thanh Minh cũng là một kiếm tôn được Thiên Ma công nhận.
“Đoạt Kiếm Vô Ngân…….. Là một trong số các Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân vào 200 năm trước.”
(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)
Hắn mạnh đến vậy sao?
Chắc hắn mạnh lắm. Đã là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân thì nhất định phải rất mạnh rồi.
Thế nhưng, vấn đề lại là mấy cái tên Võ Đang này.
Đối với một người bình thường trong giang hồ, thì đây là một cơ duyên rất lớn, nhưng đối với việc Võ Đang khai quật ngôi mộ này, thì đó lại là một chuyện bình thường.
Bởi vì giá trị của một người sẽ thay đổi dựa vào những gì họ có.
Chân Huyễn tiếp tục giải thích để xem hắn có hiểu suy nghĩ của Thanh Minh hay không.
“Gần đây, một trong số các tục gia môn phái của Võ Đang đã bị đạo tặc đột nhập. Trong quá trình điều tra, bọn ta đã lấy được Tàng Bảo Đồ từ tay hắn. Và, khi bọn ta thử phân tích Tàng Bảo Đồ……”
“Nó ở gần Nam Dương đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng các ngươi cũng chỉ mới biết đại khái vị trí của nó chứ chưa tìm ra vị trí chính xác. Vậy nên các ngươi định đến đây điều tra, nhưng nếu như người của Võ Đang tự dưng kéo đến đây điều tra, thì sẽ bị mọi người nghi ngờ và đuổi đánh như chó, nên các ngươi mới đuổi Hoa Ảnh Môn ra khỏi Nam Dương để tránh ánh mắt của mọi người chứ gì?”
“...........Đúng là như vậy.”
“Hừmmmmmm.”
Thanh Minh khẽ gật đầu.
‘Cũng có lý.’
Nhưng kỳ lạ thật.
Nam Dương đâu phải là một đô thị lớn. Hay nói cách khác, đó là một đô thị quá nhỏ để một tục gia môn phái của Võ Đang ngó đến. Lý do Hoa Ảnh Môn tồn tại ở Nam Dương đến tận bây giờ với tư cách là tục gia môn phái của Hoa Sơn chính là vì nơi này nhỏ bé đến mức các tục gia môn phái khác chẳng thèm quan tâm.
Vậy nên, không thể có chuyện tục gia môn phái của Võ Đang kéo đến nơi này thật.
“Vậy là các ngươi gây sự với Hoa Sơn không phải là vì các ngươi ghét họ.”
“.............”
“Đúng không?”
“Không, không phải.”
Chân Huyễn tuyệt đối không thể nói ra ý định một công đôi việc của mình được.
“Hừm. Hóa ra là vậy.”
“Vâng.”
“Vậy trong Kiếm Trủng có gì?”
“Cái đó…….”
Chân Huyễn nói như thể đang do dự.
“Ngươi biết Đoạt Kiếm Vô Ngân là ai chứ?”
“Là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân chứ còn gì. Hồi xưa kia.”
“Không phải. Ý ta muốn hỏi về hành tung của hắn kìa.”
“Không biết.”
Thanh Minh đàng hoàng ưỡn bụng.
Thời gian hắn học võ công và uống rượu còn không đủ, lấy đâu ra thời gian quan tâm chuyện của người một trăm năm trước chứ?
“Đoạt Kiếm. Chính là Đoạt Kiếm. Hắn không thuộc bất kỳ một môn phái nào. Một ngày nọ, hắn xuất hiện một cách thần bí rồi tỉ võ với các cao thủ trong thiên hạ. Và hắn đã giành chiến thắng trong các trận chiến ấy.”
“Đó là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng từ bây giờ thì nó không còn bình thường nữa rồi. Sau khi chiến thắng, hắn sẽ lấy đi ái binh của đối thủ như một chiến lợi phẩm.”
“Hả?”
“Hắn đã đoạt kiếm của đối thủ rồi rời đi.”
“Tại sao?”
“.........Chuyện đó thì ta cũng không biết.”
Chân Huyễn lắc đầu.
“Làm sao mà ta có thể biết được ý đồ của người đã sống cách đây 200 năm chứ. Dù sao thì sau khi đoạt được ái binh của các cao thủ đương thời, hắn đã đột ngột biến mất.”
“Nếu là ái binh của các cao thủ đương thời…….”
“Vâng. Chính là thần binh.”
Thanh Minh nở một biểu cảm kỳ quái.
‘Chắc là vậy rồi.’
Những người đạt đến cảnh giới cao có thể thi triển võ công của mình mà không cần tới sự trợ giúp của thần binh.
Nhưng điều đó chỉ đúng một nửa, và sai một nửa.
‘Không có thần binh cũng làm được. Nếu vậy thì tốt quá còn gì.’
Quan trọng hơn, nếu bọn họ là các cao thủ đương thời, thì chắc chắn, họ phải là những người đứng đầu môn phái của mình. Chẳng phải những người có cấp bậc cao rất quan tâm đến những thứ đồ tốt sao?
(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)
Chẳng có ai lại đưa thần binh lấp lánh của mình cho kẻ dưới rồi nói ‘Ta không cần nó nữa, các ngươi hãy chia ra mà dùng đi’ cả.
Bởi vì con người không thể buông bỏ những gì họ đang có trong tay do tới khi chết.
“Vậy là hắn đã đoạt hết tất cả thần binh của các môn phái?”
“Đúng vậy.”
“Bọn họ chấp nhận giao nộp cho hắn đơn giản vậy thôi à?”
“Ta cũng không biết rõ, có thể họ đã cược với nhau. Nếu thua thì phải giao ái binh ra, nếu thắng thì hắn phải đưa toàn bộ ái binh hắn đã đoạt được từ trước đến nay.”
Cược thế thì đồng ý là phải rồi.
Mồi ngon như vậy thì làm sao mà cá không cắn câu được chứ.
“Nhưng tất cả đã bị hắn đoạt mất.”
“Vâng.”
Thanh Minh nhún vai.
“Vậy nên mới gọi nó là Kiếm Trủng à?”
“............Sau khi tung tích của Đoạt Kiếm Vô Ngân biến mất trên giang hồ, mọi người đã có một lời đồn thế này. Đoạt Kiếm Vô Ngân đã giấu tất cả những ái binh mà hắn đoạt được ở một chỗ. Và hắn lấy nơi đó làm mộ của mình cũng như để cất giấu bí kíp võ công. Vậy nên thiên hạ bắt đầu tìm kiếm mộ kiếm, hay Kiếm Trủng của hắn……..”
“Ờ, tới đây thôi. Từ khúc này trở đi thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.”
Thanh Minh lộ ra biểu cảm chán ngắt như thể sự hứng thú vừa rồi đã biến mất ngay lập tức.
“Đó chỉ là một truyền thuyết bình thường, một câu chuyện bình thường. Ấy vậy mà câu chuyện bình thường ấy lại trở thành sự thật sao?”
“Vâng. Bọn ta cũng không tin chuyện đó cho tới khi có được Tàng Bảo Đồ……… Tàng Bảo Đồ đó rất tỉ mỉ và……..”
“Ờ, đủ rồi.”
Chuyện đó cũng bình thường quá.
Thanh Minh nhún vai.
‘Vì vậy nên. Các ngươi định khai quật ngôi mộ đó để lấy thần binh và bí kíp võ công của Đoạt Kiếm Vô Ngân sao?”
“.......Có thể nói là như vậy.”
Thấy Chân Huyễn như vừa trút được gánh nặng, Thanh Minh khẽ gật đầu.
“À, đúng rồi?”
“Vâng.”
“À, đúng rồi nhỉ.”
Thanh Minh nhìn Chân Huyễn với ánh mắt lạnh lùng, siết chặt cổ áo của Vô Chấn nhấc hắn lên.
“Ơ?”
Rồi hắn không ngần ngại mà đấm thẳng vào người Vô Chấn.
Bốpppppp!
“Ngươi, ngươi làm gì vậy!”
“Nếu kẻ dưới làm sai thì người trên phải bị ăn đập chứ! Rốt cuộc ngươi đã dạy dỗ kiểu gì mà để thằng ranh đó nói dối mà mặt không biến sắc vậy hả? Này! Ngươi mau dậy mà nhìn đi, cái tên này!”
Bốp! Bốp!
Đầu của Vô Chấn cứ quay sang trái rồi lại lật sang phải.
“Dù có hóc xương thì các ngươi cũng phải nói dối chứ! À nhầm. Không được nói dối chứ. Các ngươi không cần nói hết mọi chuyện. Nhưng cũng không được nói dối ta chứ! Ngươi muốn vậy chứ gì? Được rồi. Ngươi hãy nhìn đi. Ta sẽ đánh thức tên khốn này dậy.”
“Ngươi, ngươi đang nói gì vậy! Ta đã nói tất cả mọi thứ cho ngươi biết rồi còn gì!”
Đúng lúc ấy.
“Hự!”
Thanh Minh quay người, dí sát mặt mình vào mặt Chân Huyễn.
Chân Huyễn giật mình lùi về phía sau, Thanh Minh nghiến răng.
“Ngươi nghĩ ta là một kẻ đần độn à?”
“.......Dạ?”
“Võ Đang mà phải cần đến võ công của cái tên Đoạt Kiếm Vô Ngân đó sao? Võ Đang á?”
“..........”
“Haiz, nếu Tam Phong chân nhân dưới mồ mà nghe được chuyện này thì ông ấy sẽ đội mồ sống dậy dùng Thái Cực Quyền đá bay đầu ngươi. Bởi vì ngươi đang nói chuyện quá vô lý đấy!”
Chân Huyễn cắn chặt môi.
“Và cái gì nữa cơ? Thần binh á? Này, ranh con. Ngươi nghĩ các môn phái khác sẽ nói đa tạ và để yên cho Võ Đang nếu các ngươi đem thần khí của họ về dùng sao! Họ không trợn mắt lên lao vào Võ Đang đánh người là may cho các ngươi rồi đấy!”
“.......”
“Ở đâu ra cái kiểu mấy thằng ranh con vắt mũi chưa sạch mà cứ mở miệng ra là nói dối thế hả. Mà thôi. Ta đâu cần đánh ngươi làm gì. Ta phải đánh người cần đánh chứ. Này! Ngươi còn không mau dậy đi à?”
Bốppppppp!
Thấy Thanh Minh chuẩn bị đánh vào đầu Vô Chấn lần nữa, Chân Huyễn sợ hãi vội túm lấy vạt áo của hắn.
“Nếu, nếu ngươi làm vậy thì sư thúc sẽ chết thật đấy!”
“Ngươi cứ làm như nói chết là chết được ngay không bằng!”
“Sẽ chết thật đấy!”
“Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ nương tay. Ngươi không cần lo đâu.”
Không lo cái con khỉ, tên điên này!
Dù Chân Huyễn có kéo áo hắn lại, thì Thanh Minh vẫn cứ túm lấy cổ áo Vô Chấn nhấc hắn lên.
“Các ngươi tưởng ta sẽ không nhận ra nếu các ngươi không chịu nói cho ta biết sao? Các ngươi kéo người đến đây thế này chứng tỏ phải có một người trong số các ngươi đang giữ Tàng Bảo Đồ trên người. Ta chỉ cần mang nó đi tự giải mã là xong!”
Ánh mắt Thanh Minh trở nên sắc lạnh.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy. Ngươi sẽ không chết được đâu. Nhưng ta sẽ giúp ngươi không bao giờ cầm kiếm lên được nữa!”
Tay phải của Thanh Minh bị kéo về phía sau. Đồng tử của Chân Huyễn giãn ra khi nhìn thấy chân khí bao quanh tay phải của hắn.
Cái tên này cũng rách việc thật.
Nếu như Vô Chấn ở thành phế nhân ở nơi này, thì Chân Huyễn sẽ ân hận cả đời mất.
“Chết đi!”
Nắm đấm của Thanh Minh bay thẳng vào mặt của Vô Chấn.
Quá sợ hãi, Chân Huyễn đã hét lên trong vô thức.
“Dược Tiênnnnnnnn!”
Nắm đấm của Thanh Minh dừng ngay trước mặt Vô Chấn.
Rầmmmm!
Tóc của Vô Chấn bay tán loạn trong gió. Thanh Minh túm lấy cổ áo Vô Chấn rồi quay đầu lại.
“Hở?”
“Dược, Dược Tiên.”
“Dược Tiên?”
Chân Huyễn nói như thể hắn đã quá tuyệt vọng.
“.........Thực ra danh tính của Đoạt Kiếm Vô Ngân chính là Dược Tiên.
“.........Dược Tiên?”
“Vâng.”
“Là Dược Tiên đã tạo ra một loại linh dược giúp sinh lực và nguyên khí dồi dào?”
“Vâng.”
“Là Dược Tiên được đồn là có phương pháp luyện đan đệ nhất cổ kim hơn 200 năm trước?”
“......Vâng.”
“Là Dược Tiên đã tạo ra loại linh dược ăn thay cơm, chỉ cần uống một viên là người chết cũng có thể sống dậy, tác dụng của nó còn cao hơn cả Đại Hoàn Đan saooooooo?”
Ánh mắt Thanh Minh bắt đầu lóe lên một tia sáng dị thường.
Đó là sự thèm thuồng, hy vọng và cả tham vọng nữa.
“............”
Chân Huyễn không dám đáp lời, giật mình lùi về sau.
Thế nhưng Thanh Minh đã sớm phát ra ánh mắt đáng sợ.
“Ngươi nói Kiếm Trủng chính là mộ của Dược Tiên sao? Của Dược Tiên thật sao?”
“Đúng, đúng……”
“Ha……”
“......?”
“Hahahahaha.”
Thanh Minh lấy tay áo che miệng lại. Có vẻ như hắn đã quên mất chuyện mình đang dùng khăn che mặt.
“Dược Tiên. Đúng vậy. Dược Tiên. Vậy mới đáng để Võ Đang gây ra chuyện này chứ. Phải rồi. Là Dược Tiên đúng không?”
“Ngươi tuyệt đối không được……”
“..........Đâu?”
“........Dạ?”
“Nó ở đâu.”
“.........”
Đúng lúc ấy Chân Huyễn đã nhìn thấy.
Ánh mắt đang đảo lia lịa của một đạo sĩ đã để tham vọng lấn át lý trí. Lòng tham của hắn đang trào lên một cách khủng khiếp, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh sợ.
“Ta hỏi linh dược với phương pháp luyện đan của ta đang ở đâu hả, cái tên khốn này
Sao ta có thể để nó cho ngươi chứ…..
Ngươi không trả lời thật à……!”
(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook