Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 1856: Người ngươi phải đối đầu là ta. (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hắn cảm giác như một cây sắt nung đỏ đang cắm vào bụng, một cảm giác đau đớn không phải chỉ là đau đớn mà phải gọi là tuyệt vọng. Nỗi đau này lan tỏa khắp cơ thể Tuệ Nhiên.

“Khực…”

Tuy nhiên, ngay trong lúc đó, Tuệ Nhiên vẫn giơ quyền lên. Nhưng ngay khi quyền của hắn lao về phía cằm của Trường Nhất Tiếu, thì bàn tay của Trường Nhất Tiếu đã kịp đánh vào mặt Tuệ Nhiên trước.

Bốp! Uỳnh!

Tuệ Nhiên hộc máu và ngã ra đất. Âm thanh chấn động vang lên. Chân của Đường Tiểu Tiểu đã di chuyển trước khi đầu nàng kịp nhận thức đang có chuyện gì xảy ra.

"Tiểu sư phụ!"

Đường Tiểu Tiểu lao đến, nhưng cái mà nàng thấy đầu tiên chính là phần bụng đầy máu của Tuệ Nhiên.

Đã bị thủng màng bụng rồi sao? Hay là...?

Là một y sư, nàng nhận ra sự lựa chọn đúng đắn nhất là ngay lập tức chữa trị cho Tuệ Nhiên. Tuy nhiên, Đường Tiểu Tiểu lại quay lưng lại mà không hề vội vã.

"Không được lại gần đây!"

Đường Tiểu Tiểu đứng chắn trước Trường Nhất Tiếu, quay lưng về phía Tuệ Nhiên.

Trường Nhất Tiếu nhìn nàng rồi cười nhẹ.

"Hừ, thật là kỳ lạ. Lúc mạng sống của ngươi bị đe dọa, ngươi sẵn sàng liều chết, nhưng bây giờ lại sợ hãi, mặt mày tái mét, không biết làm gì."

“...”

"Nhưng mà đó cũng không phải chuyện của bổn quân."

Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng lướt đầu ngón chân trên mặt đất, Đường Tiểu Tiểu dự đoán rằng Trường Nhất Tiếu sẽ ngay lập tức lao vào, vì vậy nàng dồn toàn bộ nội lực vào thanh kiếm của mình.

Ngay lúc đó, một ai đó từ phía sau kéo mạnh Đường Tiểu Tiểu.

"Ớ?"

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL14.COM.)

Nàng ngã lăn ra đất và nhìn thấy Tuệ Nhiên đứng trước mặt mình, mắt trợn tròn.

"Tiểu sư phụ!"

"Khụ."

Tuệ Nhiên ho mạnh, hắc huyết rỉ ra từ miệng hắn. Tuy nhiên, hắn không hề lay chuyển, môi vẫn mở ra nói.

"Hắn là đối thủ của tiểu tăng."

"Tiểu sư phụ...?"

Đường Tiểu Tiểu chưa kịp nói hết câu thì bị Tuệ Nhiên ra hiệu im lặng.

Nếu là bình thường, Đường Tiểu Tiểu sẽ không dễ dàng lui về sau như vậy. Tuy nhiên, nàng cảm nhận được một sự nghiêm túc và uy nghiêm chưa từng thấy trong cử chỉ của Tuệ Nhiên.

Vì vậy, Đường Tiểu Tiểu chỉ có thể im lặng.

"A Di Đà Phật."

Tuệ Nhiên nhẹ nhàng ấn vào bụng mình.

‘Đã bị thủng màng bụng rồi.’

Nhưng cũng may mắn là ngón tay của Trường Nhất Tiếu đã đâm vào bụng hắn chứ không phải chưởng. Dù chỉ là một chút may mắn, nhưng với những lỗ thủng trong bụng, hắn chắc chắn không thể bình an vô sự. Tuệ Nhiên thở hổn hển.

‘Nội thương...?’

Dù Khí tức trong cơ thể hắn dường như không thể vận hành như trước. Có lẽ tà khí từ chiêu thức Thanh Viêm Sát Cang của Trường Nhất Tiếu đang từ từ ăn mòn cơ thể hắn.

Tuệ Nhiên hít sâu một hơi.

‘Không sao, ta vẫn có thể chiến đấu.’

Hắn nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu với ánh mắt kiên quyết. Tuy nhiên, tất cả những ai chứng kiến đều thấy sự kiên trì này chỉ là một nỗ lực vô vọng.

Trường Nhất Tiếu, người đang từ từ tiến về phía hắn, cũng cảm thấy như vậy.

Hắn lắc tay nhẹ để rũ bỏ máu dính trên ngón tay.

"Bổn quân có lời khen cho ngươi vì đã không tránh nó. Chí ít thì ngươi không giống những con lợn chỉ biết sống bằng mõm."

Nếu Tuệ Nhiên tránh đi, chưởng lực của Trường Nhất Tiếu đã xé nát Đường Tiểu Tiểu.

Tuệ Nhiên hiểu điều đó, vì vậy hắn đứng yên, không lùi bước. Chỉ với hành động này, Tuệ Nhiên đã chứng minh rằng mình không giống những người khác.

"Nhưng mà làm sao đây? Thế giới này trở thành như vậy là do không có những kẻ giống như ngươi."

Trường Nhất Tiếu cười nhạt.

"Bởi những người như ngươi đã chết đầu tiên rồi."

Trường Nhất Tiếu bày ra khuôn mặt mang vẻ nửa cười nửa khóc, hắn từ từ hạ tay xuống. Đầu ngón tay nhuốm máu đỏ rực.

"Sao ngươi lại không hiểu nhỉ?"

“...”

"Mỗi người đều có những giá trị riêng biệt mà chúng coi trọng. Bổn quân không phủ nhận điều đó. Nhưng kết cục của chúng vẫn là cái chết mà thôi."

Đuôi miệng của Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.

"Những lão hòa thượng ở Thiếu Lâm hẳn đã hiểu điều đó. Vì vậy, lão đã làm đủ mọi cách để sống sót. Nhưng lão già sắp chết đúng là biết điều, mà một tiểu tử còn cả cuộc đời trước mắt lại không hiểu, thật là chuyện buồn cười."

Ánh mắt Tuệ Nhiên trở nên nặng nề.

"Chết rồi là hết sao...?"

Tuệ Nhiên lẩm bẩm rồi ngay lập tức lắc đầu.

"Không phải vậy đâu."

"… Ngươi lại định lải nhải mấy lời nhảm nhí về luân hồi hay gì đấy à? Dù cho luân hồi thật sự tồn tại, thì dù đó là bổn quân, nhưng lại mất hết ký ức thì không thể nào vẫn là bổn quân được. Đám Phật Tử các ngươi lúc nào cũng phủ nhận một sự thật hiển nhiên như vậy.”

“Không. Ý ta không phải vậy.”

“Vậy thì là gì?”

"Ta không sống vì kiếp sau."

Lời nói không ngờ này khiến đôi mắt của Trường Nhất Tiếu sáng lên vẻ khác lạ.

"Ngươi nói sao?"

Tuệ Nhiên mỉm cười nhạt.

Cuộc sống của những người tự nhận là Phật Tử là có được sự giải thoát qua tu hành và làm việc thiện, thoát khỏi bánh xe luân hồi và cuối cùng trở thành Phật. Đây là nền tảng của cuộc sống những người tự gọi mình là Phật Tử.

Tuy nhiên, hiện tại, Tuệ Nhiên lại nói một điều hoàn toàn khác. Nếu là trước đây, hắn sẽ không bao giờ thốt ra những lời như vậy, ngay cả trong giấc mơ hắn cũng không dám nói.

"Ta đã từng nghĩ hiện tại ta đang sống là để sống cho kiếp sau, để đạt được sự giải thoát nào đó trong tương lai..."

Tuệ Nhiên chầm chậm lắc đầu.

"Đã từng có lúc ta nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải vậy."

Nếu không đến Hoa Sơn, nếu hắn sống cả đời trong phạm vi của Thiếu Lâm, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không hiểu được điều này.

"Trong một số trường hợp, nó chỉ là một thứ yêu bản thân một cách cực đoan mà thôi."

“...”(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL14.COM.)

"Chết không phải là kết thúc. Đôi khi, cái chết là phương tiện để đạt được điều gì đó."

Nam Cung Hoàng đã làm vậy, và các vị trưởng bối ở Hoa Sơn cũng vậy. Cả Đường Quân Nhạc cũng thé.

"Chết không quan trọng. Quan trọng là điều gì sẽ tiếp diễn sau cái chết của ta."

Khoé mắt Trường Nhất Tiếu hơi động đậy.

"Mục đích sống của ngươi chỉ là cứu tiện nhân đang núp đằng sau ngươi à?"

Tuệ Nhiên cười khẽ.

"Dù người đứng sau ta là ai cũng không quan trọng gì đâu. Độ dài ngắn của mối nhân duyên không quyết định hành động của ta."

"Ha ha ha!"

Trường Nhất Tiếu cười lớn, hắn gập người lại vì quá buồn cười.

Không cần phải phản biện, chỉ với tiếng cười to như vậy cũng đủ để phủ nhận và giày xéo đức tin của Tuệ Nhiên. Tất cả sự quyết tâm, sự kiên định, tất cả đều bị Trường Nhất Tiếu nghiền nát.

Trường Nhất Tiếu lau đi nước mắt.

"Ôi ôi, thật là cao cả, bổn quân nổi da gà đây."

Sau đó, hắn mỉm cười.

"Không có gì phải lo đâu. Dù ngươi có bỏ mặc bổn phận của một Phật Tử, bổn quân vẫn sẽ ban cho ngươi lòng từ bi của Phật."

“...”

"Ít nhất thì ngươi sẽ không phải chứng kiến cái chết của mình trở thành cái chết vô nghĩa. Đó chính là lòng từ bi của bổn quân dành cho ngươi."

Ngay khi vừa dứt lời, sát khí ghê rợn tỏa ra từ Trường Nhất Tiếu.

Cơ thể của Tuệ Nhiên co rút lại theo phản xạ. Hắn đã quen với sát khí và khí thế như vậy, nhưng khí thế mà Trường Nhất Tiếu tỏa ra lần này vượt xa tất cả những gì hắn đã từng đối mặt.

'Giáo Chủ Ma Giáo?'

Dù kết cấu của nó khác, nhưng hình ảnh về cái tên khủng khiếp mà hắn gặp ở Hàng Châu lại hiện lên trong đầu.

Mặc dù sát khí không có hình dạng cụ thể, nhưng thân thể đang bị thương của hắn đã cảm nhận được sự khó khăn này. Cảm giác vừa mới ổn định lại bị xáo trộn. Hắc huyết lại tiếp tục trào ra từ miệng.

Ngay sau đó, ngón tay của Trường Nhất Tiếu chỉ vào hắn.

Vù!

Khi Tuệ Nhiên nhận ra, chiếc nhẫn đã bay ra khỏi tay Trường Nhất Tiếu và đến gần mặt hắn. Tuệ Nhiên dùng hết sức mình nâng tay lên. Chiếc nhẫn va vào cánh tay hắn, lệch đi và cắm vào vai hắn. Nó không hoàn toàn xuyên qua, nhưng có lẽ hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu nó xuyên thủng. Chiếc nhẫn không nhỏ và đang lắc lư trong vai hắn, tạo cảm giác vô cùng khó chịu. Cảm giác đáng sợ khiến Tuệ Nhiên rùng mình.

Trường Nhất Tiếu mỉm cười, nói một cách nhẹ nhàng.

"Không cần lo lắng đâu. Bổn quân sẽ không tiếp tục."

Dường như Trường Nhất Tiếu không nói dối, hắn rút tay lại. Tuy nhiên, điều này không thể mang lại chút an ủi nào cho Tuệ Nhiên.

'Vẫn còn khó quá sao...'

Hắn từng nghĩ rằng có thể vượt qua được một chút, nhưng hiện tại, Trường Nhất Tiếu lại trở thành một ngọn núi quá lớn đối với hắn. Chỉ nói về tu vi, có thể hắn sẽ đuổi kịp được, nhưng điều khiến Trường Nhất Tiếu mạnh mẽ không chỉ là tu vi của Trường Nhất Tiếu mà còn có những yếu tố khác.

"A Di Đà Phật."

Nếu cứ như vậy, Tuệ Nhiên sẽ bị áp đảo ngay từ khí thế trước khi có thể chiến đấu. Hắn có thể sẽ bị chế nhạo hoàn toàn và bị nuốt chửng.

'Nếu vậy, chi bằng...'

Vào lúc Tuệ Nhiên chuẩn bị nghiến răng và dậm chân xuống đất.

Một thanh kiếm bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.

Tuệ Nhiên hơi ngạc nhiên và nhìn người đã cầm thanh kiếm chặn trước mặt mình.

"Thí chủ…?"

"Quan trọng là điều gì sẽ tiếp diễn sau cái chết."

“...”

"Chẳng lẽ chỉ có tiểu sư phụ mới có thể nói được câu đó à?"

Tuệ Nhiên không thể trả lời câu hỏi của Đường Tiểu Tiểu. Không chỉ vì câu hỏi hợp lý mà còn vì ánh mắt của nàng ấy.

"Dù không thể chiến thắng, ta cũng không ngần ngại đối mặt. Vì ta là đệ tử của Hoa Sơn."

Tuệ Nhiên khẽ cúi mắt, sau đó gật đầu.

"Tiểu tăng thật ngớ ngẩn."

"Biết vậy là tốt rồi."

Nàng cũng là đệ tử của Hoa Sơn, và là một kiếm tu đầy uy dũng. Đó không phải người mà Tuệ Nhiên cần bảo vệ.

"Cùng hợp công đi."

"Được."

Tuệ Nhiên và Đường Tiểu Tiểu đứng cạnh nhau đối diện với Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu chỉ cười nhạo.

"Giờ thì..."

Ngay khi miệng hắn mở ra, Tuệ Nhiên theo bản năng nhận ra.

Cơ thể của Trường Nhất Tiếu xuất hiện ngay trước mặt Tuệ Nhiên. Vì đang bị nội thương nên Tuệ Nhiên không thể kịp nhận ra động tác của hắn.

'Đủ rồi.'

Dù không thể nghe thấy lời nói của hắn, Tuệ Nhiên vẫn cảm nhận được những lời nói sau đó của Trường Nhất Tiếu là gì.

Uỳnh uỳnh.

Quyền lực chứa ngọn lam hỏa bay thẳng vào Tuệ Nhiên. Nếu không ngăn cản, đầu hắn sẽ bị nghiền nát như trái dưa hấu chín.

Tuệ Nhiên vội vã nâng cao khí tức, hắn giơ hai tay lên, chặn quyền của Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu không dùng thủ pháp mà chỉ đấm thẳng vào Tuệ Nhiên.

Bụp!

Khi tay của Tuệ Nhiên chưa kịp duỗi hết ra, ngón tay hắn va vào đấm của Trường Nhất Tiếu, khiến ngón tay hắn vỡ vụn. Nhưng nhờ vậy, quyền của Trường Nhất Tiếu đã lệch hướng và sượt qua ngay trên đầu hắn.

‘Phải phản kích…’

Nhưng rồi thế giới của Tuệ Nhiên nhanh chóng chìm vào bóng tối. Trường Nhất Tiếu lập tức co khuỷu tay và giáng mạnh xuống đỉnh đầu Tuệ Nhiên.

Thân thể Tuệ Nhiên cong lại như con tôm.

Ngay sau đó, thủ đao của Trường Nhất Tiếu dang rộng, bốc lên ngọn lửa xanh thẳm rồi lao thẳng như xuống gáy Tuệ Nhiên, người lúc này vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

‘Không được!’

Đường Tiểu Tiểu theo bản năng lao thẳng về phía Trường Nhất Tiếu. Trong hoàn cảnh ấy, đó là lựa chọn duy nhất mà nàng có thể đưa ra.

Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng hiểu rõ Trường Nhất Tiếu chắc chắn đã lường trước được nước cờ duy nhất của nàng.

Quả nhiên, khóe miệng của Trường Nhất Tiếu cong lên.

Dù vậy, Đường Tiểu Tiểu vẫn lao tới mà không chút do dự.

‘Nực cười.’

Nàng biết đây là cái bẫy. Nhưng không vì thế mà nàng né tránh. Không, nàng sẽ không tránh. Nếu một trong hai phải chết, thì bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, nàng sẽ là người đầu tiên đối diện với cái chết. Vì đó là đạo lý của đệ tử Hoa Sơn.

Chính vì thế, ngay cả khi thấy đòn thủ đao rực lửa đang phóng về phía mình, Đường Tiểu Tiểu vẫn không chớp mắt.

Ngay cả khi Tuệ Nhiên cuối cùng cũng gượng lại được chút ý thức, cố gắng dốc toàn lực để cản Trường Nhất Tiếu, thì chính Đường Tiểu Tiểu lại là người vung kiếm trước, để Trường Nhất Tiếu không còn cơ hội ra đòn lần nữa với Tuệ Nhiên.

‘Ta là kiếm tu của Hoa Sơn.’

Đó là con đường nàng đã chọn.

Vì vậy, cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, nàng vẫn có một niềm kiêu hãnh nhất định phải bảo vệ.

Thủ đao sắc bén của Trường Nhất Tiếu lao tới như cơn lốc, chạm thẳng vào cổ nàng. Đường Tiểu Tiểu theo phản xạ định nhắm mắt lại, nhưng nàng gắng sức mở to ra đến mức tuyệt vọng.

Xoẹt.

Một cảm giác nóng rát bùng lên nơi cổ. Đồng thời, Trường Nhất Tiếu vội vàng bật người lùi về phía sau.

Đứng cận kề ranh giới tử thần, Đường Tiểu Tiểu cố ghi khắc hình ảnh Trường Nhất Tiếu vào trong mắt mình. Nàng sẽ không bao giờ quên được cả mối hận này, lẫn nỗi đau này.

Nhưng… có điều gì đó rất kỳ lạ. Vẻ mặt Trường Nhất Tiếu không mang dáng vẻ đắc ý như thường thấy. Thậm chí, hắn còn trông có phần bối rối.

Ngay lúc đó, cảm giác kỳ lạ cùng lúc ùa đến với Đường Tiểu Tiểu.

Đó là cơn đau buốt nhói từ vết cắt nơi cổ và sức nóng gay gắt đến mức như thiêu đốt da thịt.

Bộp.(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL14.COM.)

Và... một thứ gì đó chạm vào đầu nàng. Ngay khoảnh khắc nhận ra đó là một bàn tay của ai đó, mùi mồ hôi nóng hổi tràn ngập khứu giác nàng.

“Làm tốt lắm sư muội.”

“...”

Đường Tiểu Tiểu bất giác đưa tay lên cổ mình.

Rõ ràng là nàng đã bị thủ đao chém trúng. Nhưng vết thương không đủ sâu để trở nên chí mạng.

Chỉ cần sâu thêm một chút nữa thôi, động mạch cảnh của nàng đã có thể bị cắt lìa, nhưng bàn tay của Trường Nhất Tiếu đã không thể xuyên sâu hơn thế.

Đường Tiểu Tiểu nghiến chặt răng. Khoé mắt nàng cay xè. Nhưng dù nhẹ nhõm đến đâu, đây không phải lúc để rơi nước mắt.

Lời trách móc quen thuộc bật ra như mọi khi.

“Sư huynh đáng ghét, đến muộn quá đấy.”

“Xin lỗi.”

Bàn tay đặt trên đầu nàng siết chặt hơn. Người vừa giữ lấy đầu nàng bước lên phía trước.

Trước mắt nàng là mái tóc xoăn ướt đẫm mồ hôi, và tấm lưng rộng lớn ướt sũng. Chỉ nhìn dáng vẻ ấy thôi cũng đủ biết người đó đã dốc toàn lực để đến được đây.

“Lùi lại đi.”

Mồ hôi hắn bốc hơi dưới sức nóng, tạo thành làn hơi trắng như khói. Nam nhân luôn đứng đầu hàng ngũ Hoa Sơn rút kiếm, chĩa thẳng vào Trường Nhất Tiếu.

“Tới đây là đủ rồi. Từ giờ, ta sẽ là người đối đầu với ngươi.”

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt bốc lên xích khí, mãnh liệt chẳng khác gì ý chí của chủ nhân nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương