Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 268: Người nào làm tổn thương đứa bé của tôi đều phải chết

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*

Tiêu Lăng Phong cùng Lãnh Liệt từ bên ngoài trở lại. Vừa mới đi vào đến đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng kêu gào đến tê tâm liệt phế của một người phụ nữ.

"Lăng Phong, anh hãy ra ngoài đi. Em van cầu anh đó, hãy ra gặp em đi…" Hai người bảo vệ thân thể cường tráng gần như không cách nào ngăn lại nổi Đường Nhã Đình đã gần như điên cuồng lên rồi kia. "Lăng Phong, em cầu xin anh…”

"Cô ta lại đang làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Gọi bảo vệ ném cô ta ra ngoài đi! Nếu như không làm được, thì hãy nói cho bọn họ biết, ngày mai cũng không cần tới đây để làm việc nữa!"

"Ừ, để tôi đi xem một chút!" Lãnh Liệt nói xong liền đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân Đường Nhã Đình quay mặt sang, nhìn thấy Lãnh Liệt cũng thuận thế nhìn thấy Tiêu Lăng Phong.

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình đột nhiên giống như là phát điên lên rồi, lập tức đẩy hai người đàn ông đang khống chế mình ra. Thậm chí ngay cả một người có thân thủ nhanh nhẹn như Lãnh Liệt, mà cũng không thể nào bắt giữ nổi Đường Nhã Đình. 

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Lăng Phong. Đầu gối của cô va chạm xuống mặt đất vang lên một tiếng. Ở sau lưng Tiêu Lăng Phong nghe được     một luồng gió lạnh. "Lăng Phong, em van cầu anh, hãy giúp em một chút!" Đường Nhã Đình túm chặt lấy ống quần của Tiêu Lăng Phong khóc đến run rẩy.

"Cô lại muốn chơi đùa cái kiểu gì đây!" Tiêu Lăng Phong chán ghét lui về phía sau một bước. Cánh tay của Đường Nhã Đình trượt xuống chống ở trên mặt đất lạnh như băng.

"Lăng Phong, không thấy Tiểu Triết và tiểu Na đâu cả! Chính là  Trình Diệu Tinh đã bắt cóc bọn trẻ đi… em cầu xin anh hãy giúp em một chút, có được hay không?"

"Diệu Tinh sẽ không làm như vậy đâu!" Tiêu Lăng Phong tỉnh táo nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình.

"Không phải là cô ta thì còn sẽ là ai!" Đường Nhã Đình lớn tiếng gào thét. "Lăng Phong! Bởi vì hận em nên cô ta mới làm như vậy! Cho nên, anh hãy giúp em, giúp em một chút có được hay không!" Cô nói cầu xin.

"Đường Nhã Đình, cô không hề cảm thấy những việc này là do cô tự làm tự chịu hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Hiện tại con của cô chẳng qua mới là không thấy đâu, cô đã liền gấp gáp như vậy rồi. Như vậy,cô có thể hiểu rõ, đứa con của tôi bị chết, chúng tôi sẽ có bao nhiêu đau đớn hay không…"

"..." Đường Nhã Đình cứng đờ. "Lăng Phong. Em… em, đã sai lầm rồi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Lời nói thật xin lỗi của cô thực sự không hề đáng tiền chút nào! Đường Nhã Đình, coi như là cô có chết, cũng không đủ để lấy sinh mệnh đánh đồng cùng với đứa con của tôi!" Tiêu Lăng Phong lạnh giọng nói ra một câu, ngay cả trong ánh mắt của anh cũng đều chỉ có ánh sáng lạnh.

"Cho nên, anh, anh biết đứa bé của em..."

" Tôi không có hứng thú đối với những đứa con của cô, Diệu Tinh cũng sẽ không làm như vậy! Nếu như đứa bé thật sự không thấy, vậy thì cô hãy báo cảnh sát đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong xoay người đi.

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình kêu to nhào qua ôm lấy chân Tiêu Lăng Phong: "Đừng đi, em cầu xin anh đó! Chuyện đã qua cũng là do lỗi của em, em nguyện ý gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Em chỉ muốn cầu xin cô ấy không nên làm thương tổn đến hai đứa bé của em. Lăng Phong, lúc này chỉ có anh mới có thể giúp được em! Em cầu xin anh, hãy giúp em một chút. Giúp em một chút..."

"Chịu trách nhiệm sao?" Tiêu Lăng Phong cười, "Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây? Cô đã hại Diệu Tinh phải chịu nhiều tổn thương như vậy, hại chết đứa con của tôi, cô nghĩ muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu. Càng không ngừng cúi người xuống dập đầu đụng vào trên đất. Phịch! Phịch! Tiếng động vang vọng ở trong đại sảnh.

Tiêu Lăng Phong quay mặt qua một bên.

"Cô cầu xin tôi cũng vô ích, tôi không biết con của cô đang ở nơi nào." Anh lui ra một bước, "Liệt. Giúp cô ta báo cảnh sát, sau đó đưa cô ta đi ra ngoài!"

"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong xoay người tránh ra, Đường Nhã Đình hô to nghe bén nhọn. "Anh thật sự vứt bỏ, không hề nhớ nhung một chút nào đến tình cũ thật sao? Anh thừa nhận đúng là muốn bảo vệ che chở cho Trình Diệu Tinh, có phải hay không?"

"Thứ nhất, giữa hai chúng ta tình cũ cũng sớm đã không còn tồn tại, thứ hai... Tôi giúp đỡ người phụ nữ mình yêu thì có cái gì không đúng sao?" Anh hỏi. "Cô có thời gian ở chỗ này khóc lóc ôm sòm, còn không bằng đi suy nghĩ thật kỹ xem cô đã bị phạm lỗi đối với người nào thì tốt hơn."

Đường Nhã Đình quỳ ở trên mặt đất, cảm giác lạnh như băng từ đầu gối lan tràn đến khắp trong lòng. Thậm chí trên sàn nhà còn giữ lại một chút màu đỏ của vết máu, mà đối với hết thảy những thứ này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại hoàn toàn làm như không thấy… Âm thanh khanh khách t từ trong lòng bàn tay của Đường Nhã Đình phát ra.

Tôi sẽ không cứ như vậy mà buông tha, tuyệt đối sẽ không… Tất cả những người nào đã làm tổn thương đến những đứa con của tôi, đều phải chết, đều phải chết...

Diệu Tinh đứng ở bên cửa sổ. Sau khi Đường Nhã Đình đến nơi này náo loạn một trận, cô liền không còn có tâm tình để làm việc nữa. Diệu Tinh lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá còn chưa kịp bóc niêm phong. Cô mở ra đốt một điếu, một giây kế tiếp cô liền ho khan kịch liệt. Ho đến nước mắt tràn ra mi...

Cô lại hít một hơi thật sâu một lần, sau đó từ từ khạc ra, ho khan một hồi… Cô ho khan, tựa người vào trên cửa sổ sát đất, cũng không buồn lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt. 

Đứa con của Đường Nhã Đình, chắc chắn là cũng đang ở cùng nơi với Hạ Cẩm Trình rồi! Năm năm trước, Đường Nhã Đình thường lui tới rất thân thiết cùng với Hạ Cẩm Trình. Khả năng cực lớn hai đứa bé này có thể là con của Hạ Cẩm Trình, hơn nữa Hạ Cẩm Trình cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở tại nơi đó.

Từ từ dụi tắt điếu thuốc lá… Diệu Tinh đứng thẳng người lên. Cô cầm điện thoại lên, do dự nhưng vẫn có ý định gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Trình. Bất kể Đường Nhã Đình có ác độc thế nào, nhưng mà… Cô ta thực sự rất yêu quý đối với hai đứa bé kia, chắc chắn là sẽ không làm chuyện giả vờ. Phải chia lìa với đứa con mà mình đã sinh ra quả thật là rất đau đớn. Cô là người hiểu rõ điều này quá mức...

Trình Diệu Tinh, mày điên rồi sao! Người phụ nữ kia đã hại chết đứa con của mày, thế nhưng mày lại thương cảm đối với cô ta như vậy? Cô ta căn bản không đáng giá để đáng thương như vậy. Cô ta lúc này chỉ là tạm thời không thấy được đứa con của mình mà thôi, còn mày… sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn được trông thấy đứa bé kia nữa...

Nhưng nà, trẻ nhỏ là vô tội...

Vậy thì đứa con của mầy không phải cũng vô tội đó sao...

Những giọng nói đối lập nhau cứ thi nhau vang lên ở bên tai Diệu Tinh. Diệu Tinh có cảm giác mình sắp bị những giọng nói này hành hạ đến sắp nổi điên lên rồi.

"A…” Diệu Tinh kêu to, sau đó cô gạt toàn bộ đồ vật ở trên bàn rơi xuống dưới đất, sau đó bản thân mình cũng vô lực té nhào xuống theo...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...