Không Có Tiểu Thư Nào Xấu Xa Cả
Chapter 1 - Dereck (1) (Truyện siêu cuốn)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 1: Dereck (1)

Người thầy đầu tiên của Dereck là một lão già rách rưới chuyên đi ăn xin trong khu ổ chuột.

Ngay cả ở Ebelstein, một đô thị nổi tiếng bậc nhất lục địa, vẫn có những khu ổ chuột nơi người nghèo đổ về chen chúc nhau sống. Ở lối vào một con hẻm tối tăm là chốn tụ tập của bọn du côn và kỹ nữ, lão già ấy thường đứng một mình, lớn tiếng tự xưng là đại pháp sư vĩ đại, như thể đầu óc không còn tỉnh táo.

“Hồi đó, ta là đại pháp sư bay lượn giữa bầu trời trong Đại chiến phương Bắc!”

“Cả Đại công tước Beltus còn thân chinh tìm ta để diệt trừ yêu quái nơi biên ải! Haha!”

Trên cái đầu nhăn nheo chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc bẩn thỉu, lão mặc bộ áo da cũ nát, dính đầy đất cát và vụn đồ ăn thừa. Ai đi ngang qua cũng chỉ thấy một tên điên ăn xin, chứ chẳng ai tin những lời huênh hoang kia.

“Đúng là lũ ngu... chậc!”

Mỗi khi bị người đời cười nhạo, lão lại nổi cáu, bắn một luồng lửa lên trời hay tạo ra một trận gió lốc nhỏ.

Thời buổi này, ma pháp đã trở nên hiếm hoi. Dù chỉ là pháp thuật sơ cấp nhưng ở khu ổ chuột cũng được xem là kỳ tích. Dân qua đường vỗ tay trầm trồ, nhưng những ai biết chút ít về pháp thuật lại lắc đầu chê bai:

“Công nhận là ông biết ma pháp, nhưng tầm này mà đòi xưng là đại pháp sư thì hơi quá rồi đó?”

“Này thằng ranh! Mày là ai mà dám phán xét ta?”

“Thì tôi chỉ thấy ông toàn dùng mấy loại ma pháp cấp một, đám quý tộc nhỏ tuổi còn học được trước lễ trưởng thành kia kìa.”

Nghe vậy, lão khựng lại, nuốt khan. Không ngờ giữa cái khu rác rưởi này lại có người hiểu về cấp độ ma pháp.

“Dùng được pháp thuật ở nơi như thế này cũng giỏi thật. Nhưng tự xưng là đại pháp sư thì... thôi đi, thật lòng đấy.”

Gã đàn ông kia ăn mặc gọn gàng, nói năng từ tốn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Đám đông đứng xem phá lên cười, người thì nhặt rác ném, kẻ thì nhổ nước bọt vào lão.

“Thấy chưa! Cái lão điên đó lại bắt đầu bốc phét rồi!”

“Lúc nào cũng ra vẻ mình đặc biệt, trong khi thực chất chỉ là kẻ thất bại không chốn dung thân!”

Ma pháp, dù là sơ cấp thì cũng là thứ người nghèo khao khát. Nhưng chính tính cách kiêu căng, hay chê bai người khác của lão khiến ai cũng ghét bỏ. Hễ lão nằm ra hè đường, thể nào cũng bị xua đuổi, chửi bới.

“Lũ ngu... không biết thế nào là tài năng thực sự...”

Lão thường lẩm bẩm như vậy, cố tự an ủi để giữ chút tự trọng còn sót lại.

Một ngày nọ, khi lão đang ngồi dưới đất gặm ổ bánh yến mạch móc từ thùng rác, một cậu bé lấm lem bước tới.

“Xin hãy dạy con học pháp thuật.”

Đó là một thằng bé gầy còm, mặt mày lấm bùn, tóc trắng bẩn thỉu, trông chỉ tầm mười tuổi, đích thị là trẻ mồ côi sống trong khu ổ chuột.

Việc nó tìm đến lão ăn xin này để học pháp thuật chẳng khác nào hành động điên rồ. Nhưng trong ánh mắt cậu lại có sự nghiêm túc - một thứ thường thấy ở những đứa trẻ buộc phải trưởng thành quá sớm để sinh tồn nơi đây.

“Con tên là Dereck.”

“…Được thôi.”

Lão nhìn nó một lúc rồi bật cười, nhe hàm răng vàng úa.

Lão là kẻ thích khoe khoang. Lão chưa từng là đại pháp sư mà chỉ là một pháp sư tầm thường, dạo quanh giới ma pháp mà không có thành tựu gì, rồi già đi trong vô danh.

Lão chẳng có tài dạy ai, cũng chẳng có ý định truyền nghề nghiêm túc. Nhiều khi một kẻ bất tài chỉ cần có người chịu lắng nghe và tin vào những lời khoác lác của mình là được. Sự xuất hiện của một cậu bé cả tin như Dereck chính là liều thuốc kích thích lớn nhất cho cuộc đời mục nát ấy.

“Haha! Dereck, ngươi nên lấy làm vinh hạnh khi được ta nhận làm đệ tử. Dù giờ ta ngồi nơi đất bẩn, nhưng thuở xưa…”

Lão thao thao bất tuyệt kể lại “quá khứ huy hoàng” cho Dereck nghe. Dân qua đường thì tặc lưỡi, kẻ thương hại, người lắc đầu. Nhưng Dereck vẫn lặng lẽ nghe.

Thỉnh thoảng, lão truyền cho Dereck vài mẩu kiến thức cơ bản về pháp thuật. Dù đơn giản và có phần khoa trương, cậu vẫn học chăm chú, không một lời than phiền.

Thời gian trôi, lá thu rụng hết, mùa đông đến rồi lại nhường chỗ cho mùa xuân.

Hai thầy trò từng ngủ bên bờ sông, ăn trộm bánh mì, trú trong lều dựng tạm để chống rét. Dù khó đoán lòng người, nhưng lão dần nhận ra tài năng khác thường ở Dereck.

“Ngươi là con rơi nhà quý tộc sao?”

“Không.”

Trong thế giới ma thuật, huyết thống quyết định gần như tất cả. Vậy mà Dereck lại có thể lĩnh hội nhanh, áp dụng chuẩn, chẳng mấy chốc đã đạt trình độ ngang ngửa pháp sư cấp một, điều mà đến cả con nhà quý tộc cũng khó đạt được nếu không có tài nguyên.

“Ước gì ngươi là quý tộc thật…”

Dereck lạnh nhạt đáp, tay cầm ổ bánh còn nóng hổi. Hôm đó may mắn, hai người trộm được cả bọc bánh. Lão vội nhét phần ngon vào túi da của mình rồi đưa phần còn lại cho Dereck.

“Ta không hiểu vì sao ngươi cố học ma pháp đến vậy. Nhưng là thường dân, ngươi có biết mình có giới hạn không?”

“Có.”

“Bọn quý tộc ở phía bắc Ebelstein đã học đến cấp ba trước tuổi trưởng thành. Còn kẻ như ngươi phải mất hàng chục năm mới mong đạt tới. Biết vậy vẫn cố à?”

Lão không kìm được, khuyên răn thằng bé mang tâm sự như người già kia. Dù có cần một đệ tử thì biểu hiện già nua của Dereck cũng chẳng dễ mến chút nào.

Nhưng sống cùng lâu ngày cũng sinh tình. Lão bắt đầu mở lòng, kể thật:

“Ngươi tưởng mình tài giỏi, nhưng sớm muộn gì cũng vấp phải bức tường không thể vượt qua.”

Lời này chẳng phải triết lý suông. Lão từng dốc sức khổ luyện pháp thuật, nhưng rồi bị một thiếu gia quý tộc học vượt trong một tuần. Khoảng cách giữa hai giai cấp ấy quá lớn.

“Hãy sống ích kỷ và lì lợm, như ta.”

“Con không mơ gì cao xa. Chỉ cần sống sót thôi.”

“Xì, cứ nói như người từng trải ấy… Mà bánh bơ hôm nay ngon thật, may mắn đấy.”

“Bánh của con chỉ toàn mùi ngũ cốc.”

“Haha…”

Dereck nhai ổ bánh nhạt thếch, nhìn lão cười với hàm răng sún vàng ệch.

“Ta đã ăn hết bánh bơ rồi. Đệ tử không thể ăn ngon hơn sư phụ được.”

“…”

“Ta dạy ngươi rồi, phải biết lì lợm mà sống. Nếu muốn ăn bánh ngon, lần sau giành lấy trước đi. Cái túi da là của ta rồi.”

Lối sống keo kiệt, tham ăn ấy đúng chất ăn xin. Dereck không cười nổi, chỉ cúi đầu ăn tiếp phần bánh khô và thầm nhủ lần sau phải lấy bánh bơ trước.

Chiều hôm sau, Dereck trở về sau buổi tập móc túi thì thấy thầy mình nằm bên bờ sông, máu me đầy người.

Lão đã cả gan trộm sách ma pháp cấp hai từ lính canh tường bắc, rồi bị đánh thừa sống thiếu chết. Không ai hiểu vì sao một kẻ vô vọng như lão lại liều đến thế.

Dám đụng đến lính gác Ebelstein là tự sát. Mà một kẻ ăn xin bị ghét bỏ như lão thì càng chẳng ai bênh vực.

“Thầy…”

“Khặc… khặc…”

Xương sườn gãy, hơi thở đứt đoạn, lão cố cử động tay như muốn nói điều gì đó, nhưng mãi vẫn không thốt nên lời. Lão chết lặng trong vũng máu, một kết cục bi thảm đúng như cuộc đời lão.

Dereck lặng lẽ đứng nhìn cái xác lạnh ngắt. Cậu mượn một cái xẻng gãy, đào hố ven sông đầy rác để chôn lão. Sau vài cái gật đầu ngắn ngủi, cậu trở lại nơi trú ẩn quen thuộc.

Bên trong, vẫn còn tấm da bốc mùi, chiếc ngăn gỗ nhỏ, vài miếng vải cũ làm gối. Cậu lục tìm, chẳng thấy gì giá trị, ngoài chiếc túi da đựng bánh vụn.

Dereck lấy túi, quấn tấm da quanh vai giữ ấm, rồi bước về phía con đường lớn dẫn vào trung tâm Ebelstein.

Lão từng bảo: dân thường học ma pháp sẽ không đi xa. Lời đó đúng. Thế giới này cũng công nhận như vậy. Ma pháp là đặc quyền.

Nhưng lão không biết rằng... Dereck vốn không thuộc về thế giới này.

[Bạn đã hoàn thành ma pháp cơ bản. Có thể sử dụng ma pháp cấp một.]

[Hãy chọn hệ pháp thuật chính. Quyết định này không thể thay đổi.]

Dereck chỉ cần một người dạy phần cơ bản. Với ma pháp cao cấp, cậu sẽ cần một đại sư, nhưng phần nền tảng... ai dạy cũng được. Trong khu ổ chuột này, đến cả những "thầy" như lão cũng là của hiếm. Và một kẻ khoác lác như lão lại là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Vậy là đủ rồi.

Dù cuộc đời lão chẳng ra gì, lão vẫn truyền lại cho Dereck một điều, sự lì lợm đến tuyệt vọng của kẻ sống đáy xã hội.

Dereck cắn một miếng bánh khô từ chiếc túi cũ, lặng lẽ bước về phía trung tâm Ebelstein. Trên mặt cậu vẫn là vẻ dửng dưng già dặn như mọi khi.

Ổ bánh ấy không có bơ.


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương