Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 8: Diella (1)

“Sư phụ ơi, dạy một người thật sự nghĩa là gì?”

Trong lúc đang chăm chú học ma pháp, Dereck chợt hỏi Katia câu đó.

Hai người đang ở trong cỗ xe, trên đường trở về sau nhiệm vụ tiêu diệt quái vật gần biên giới.

Dereck bị thương vài chỗ, Katia đang băng bó, xử lý vết thương cho cậu.

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“...Tôi chỉ tò mò thôi.”

Lớn lên trong giới lính đánh thuê từ nhỏ, Dereck đã nhiều lần chứng kiến những kẻ thô lỗ và tàn nhẫn vẫn cúi đầu phục tùng dưới danh nghĩa “đệ tử” với “sư phụ”.

Điều đó luôn khiến cậu thấy mâu thuẫn. Tại sao những kẻ có thể đâm người sau lưng không chớp mắt, lại ngoan ngoãn như vậy trước mặt sư phụ?

“Tôi thấy nhiều người tính cách cực đoan, sẵn sàng hét vào mặt người khác, mà trước mặt sư phụ của họ lại ngoan như mèo. Có lẽ vì sư phụ Katia hiền nên mới thế… nhưng phải ai cũng vậy không?”

“Không thể lấy giới lính đánh thuê ra làm chuẩn mực cho tất cả được. Không phải quan hệ thầy trò nào cũng như vậy đâu.”

Katia nói nhỏ, vừa nhẹ nhàng quấn băng quanh cánh tay Dereck.

“Còn cậu, Dereck, thì khá dễ dạy. Cậu có tài năng đặc biệt với ma pháp, tiếp thu nhanh, lại hợp tác rất tốt.”

“Muốn học thì hợp tác là điều đương nhiên mà?”

“Lý tưởng là vậy. Nhưng đời không vận hành theo lý tưởng. Có những kẻ vừa học vừa căm ghét thầy mình, nghiến răng ken két, chỉ chờ cơ hội nổi loạn.”

Dereck đưa tay xoa cằm, nghĩ ngợi.

Nếu một kẻ cắn ngược lại người dạy mình thì còn gọi là đệ tử được không? Có nên dạy họ nữa không?

Nhưng như Katia nói, cuộc đời đâu có đơn giản.

“Nếu gặp học trò kiểu đó, sư phụ sẽ làm gì?”

“Cố gắng thấu hiểu đến tận cùng, chấp nhận và dẫn dắt họ.”

“…Nghe lý tưởng hóa quá.”

“…Ừ, cậu nói đúng. Nhưng cốt lõi của việc dạy dỗ là chỉ đường cho họ đi đúng hướng, bao dung và dẫn lối.”

Giọng Katia vẫn bình thản.

“Khi không thể dùng sự thấu hiểu và cảm thông để giao tiếp, thì phải tìm một điểm xuất phát khác. Nhưng tuyệt đối không được quên bản chất ấy.”

“Điểm xuất phát khác là gì?”

Katia không trả lời ngay. Vẫn tiếp tục băng bó, ánh mắt cúi thấp.

“Là gieo rắc nỗi sợ.”

Dereck im lặng.

“Có lúc… phải bắt đầu từ đó.”

“Phải biết đối xử với người khác bằng sự tôn trọng và thấu hiểu.”

Giọng Dereck vang lên lạnh lùng trong căn phòng hỗn độn, đầy vết nước bẩn của Diella.

“Đứng dậy.”

Diella với đôi mắt run rẩy, nhìn Dereck chằm chằm. Rồi theo mệnh lệnh đó, cô lảo đảo đứng lên.

Chậm rãi tiến lại gần Dereck, Diella giơ tay, tát mạnh vào mặt cậu.

Bốp!

Đầu Dereck lệch sang một bên.

Thở gấp, Diella giận dữ gầm lên.

“Cậu… nghĩ cậu là ai… mà dám…”

Bốp!

Trước khi nói hết câu, bàn tay của Dereck đã đáp lại.

Lần này, đầu Diella nghiêng về phía ngược lại. Con ngươi của cô giãn căng cực độ.

Biểu cảm của Dereck không thay đổi. Đôi mắt đỏ chỉ chăm chăm nhìn vào Diella.

Một đứa trẻ được nuông chiều như hoa trong nhà kính và một kẻ mọc lên như cỏ dại bên đường.

Khi khoảng cách giữa hai người lộ rõ, cảm xúc lần đầu xuất hiện trào dâng trong họ.

Đó là – sợ hãi.

“Sư phụ đã nói rồi. Phải đối xử với người khác bằng sự tôn trọng và hiểu chuyện.”

“Câm miệng lại!”

Diella dùng đôi tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo Dereck.

Dù cố gắng đến mấy, dù chửi rủa bao nhiêu lần, cậu vẫn không nhúc nhích.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Sao không ai ngăn lại?!”

Nghe tiếng la hét, quản gia Delron hốt hoảng đẩy đám người hầu ra, chạy vào phòng.

Vị quản gia già tái mặt, lập tức chen vào giữa Dereck và Diella, quát tháo lũ người làm đang hoảng loạn.

Ông biết Dereck là người cùng đến với nhóm lính đánh thuê, cũng là người đi cùng tiểu thư Aiselin.

“Dừng lại đi. Đi xa hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.”

Nguy hiểm.

Câu đó rõ ràng là cảnh báo Dereck, không phải Diella.

Một thường dân dám đánh tiểu thư dòng dõi công tước là tội đủ để bị chặt tay ngay lập tức.

“Nếu dừng ở đây, cùng lắm là bị tật cả đời, nhưng ít nhất còn sống.” Ý Delron là như thế.

Nhưng Dereck chỉ lặng lẽ rút từ áo ra một tờ giấy có đóng ấn của Công tước Duplain, ném lên bàn trà.

Nội dung ngắn gọn.

“Công tước Duplain trao toàn quyền giáo dục tiểu thư Diella cho tôi. Dù dùng bất kể phương pháp gì cũng đều có sự đồng thuận từ ngài ấy.”

“…Cậu… nói gì vậy?”

Đó là văn kiện ngay cả quản gia Delron cũng chưa từng thấy. Nghĩa là nó không gửi qua kênh chính thức, mà do đích thân Công tước viết.

Delron nghi ngờ tính thật giả. Một thường dân đánh quý tộc không đơn thuần là vấn đề đạo đức. Đó là đòn đánh thẳng vào quyền uy của giới quý tộc.

Nếu việc này được chấp nhận, cả danh dự của gia tộc sẽ bị tổn hại.

Vậy mà Công tước Duplain - thân là người đứng đầu quyền lực - lại cho phép?

Khi Delron định chất vấn, Dereck chợt cất giọng như đọc được suy nghĩ của ông.

“Ngài Leigh đã nhờ ông điều tra gì đó, đúng không?”

Leigh là con trai thứ của công tước, cậu ta vốn đã buông xuôi chuyện cải tạo Diella từ lâu.

Cậu ta định gửi cô đến tu viện gần biên giới, và Delron chính là người được lệnh kiểm tra kế hoạch đó.

Công tước Duplain đã từ chối, nhưng ông cũng không còn cách nào khác. Sự việc nghiêm trọng đến mức Leigh dám đệ trình cả kế hoạch như vậy.

Không chỉ người hầu ở biệt viện, mà đến gia nhân trong phủ chính cũng kiệt sức vì những cơn thịnh nộ của Diella.

Là chủ gia tộc, công tước không thể làm ngơ mãi được.

Thế nên, quyết định lần này là biện pháp cuối cùng – xuất phát từ một người cha còn thương con.

Nếu cách này thất bại, thì có thể tuyên bố: Diella không còn cứu được nữa.

“Tiểu thư Diella, cô không còn nhiều cơ hội đâu.”

Sau lời cảnh báo ngầm ấy, nét mặt Delron trở nên nghiêm nghị.

Điều quan trọng nhất là hành động của Dereck thật khó tin.

Một cậu trai xuất thân lính đánh thuê, nay lại trở thành pháp sư. Dù được rèn giũa theo kiểu hoang dã như một tạo vật của tự nhiên, nhưng chẳng một thường dân nào lại có gan như thế.

Ngay cả khi có chứng nhận của công tước trong tay cũng hiếm ai dám tát một tiểu thư quý tộc.

Công tước Duplain vốn có con mắt rất tinh trong việc nhìn người và đoán định tiềm năng.

Còn chuyện ông ấy đã lường trước điều này hay chưa – thì lúc ấy, Delron vẫn không rõ.

***

“Anh! Anh à! Làm ơn bình tĩnh lại đi, anh!”

Rầm!

Tối hôm đó, khi mọi chuyện đã tạm lắng, Dereck đang thu dọn hành lý trong phòng khách dành cho khách thì một người đàn ông giận dữ xông vào.

“Cậu là lính đánh thuê do Aiselin dẫn đến đúng không? Tôi thấy cậu đứng ngoài sảnh hôm nay.”

“Anh trai! Thôi, đừng manh động nữa, làm ơn đấy!”

Valerian Leonard Duplain – con trai trưởng của gia tộc Duplain. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, tóc vàng dài, gương mặt điển trai. Giờ anh ta đang nắm cổ áo Dereck, ánh mắt giận dữ tột độ.

Anh ta vốn được chỉ định là người thừa kế của gia tộc Duplain, nổi tiếng với tính cách ôn hòa và giàu tình cảm.

Thế nhưng giờ khi túm lấy cổ áo Dereck mà trừng mắt nhìn, trên gương mặt anh ta lại không còn chút dịu dàng nào.

“Sao cậu dám… dám làm thế với em gái tôi…”

“Anh!”

Leigh gắng sức kéo Valerian lại, nhưng cũng đành bất lực.

Dereck, vẫn bị túm cổ áo, bình tĩnh đáp:

“Chuyện này đã được Công tước chấp thuận.”

Chỉ một câu, Valerian lập tức sững lại. Anh ta nhắm mắt thật chặt rồi thả tay ra.

“…Ha.”

Anh ta xoa mặt như muốn tỉnh táo lại, rồi nói:

“Đi theo tôi. Leigh, em đi luyện tập đi.”

“Không! Em không theo thì anh sẽ—”

“Không cần tranh luận thêm.”

Valerian liếc nhìn Dereck rồi bước ra ngoài, ra hiệu cậu đi theo.

Leigh đứng lại, thở dài, vỗ vai Dereck.

“Ừ. Tôi nghe rồi. Tôi đứng về phía cậu đấy. Diella cần một cú tát như vậy để tỉnh lại. Con bé tưởng cái thân phận quý tộc ấy sẽ che chở cho mọi tội lỗi chắc?”

“…Không.”

“Kệ đi, con bé đó cũng hết cứu rồi. Dù sao thì nó cũng sắp bị đưa đi tu viện rồi. Cố thêm chút nữa. Valerian… anh ấy tốt lắm. Không làm gì cậu đâu. Đừng căng. Tôi đi đây.”

Leigh với dáng người to lớn, cằm vuông – lẩm bẩm rồi bước theo hướng cánh cửa đang mở.

“Trời ạ… Cứ cố bám lấy một người vô vọng như vậy làm gì không biết… Anh tôi đúng là…”

Biểu cảm của Leigh cũng không khá hơn, trông như đã hoàn toàn mất niềm tin vào em gái mình.

Căn phòng mà Valerian dẫn Dereck đến nằm ở tầng một của toà nhà chính.

Chỉ cần liếc qua cũng thấy được đây là nơi đã lâu không ai lui tới. Thế nhưng trong này lại sạch bong không một hạt bụi, như thể vẫn được người ta chăm chút lau dọn mỗi ngày.

Soạt.

Valerian vung tay, một luồng ma lực nhẹ tỏa ra khiến những chùm đèn chùm lấp lánh trong phòng đồng loạt sáng lên, để lộ không gian bên trong.

Đó là một căn phòng xinh đẹp và nhỏ nhắn.

Một bên là chiếc giường phủ đầy nơ và ruy băng đáng yêu, bên kia là giá trưng bày những con búp bê nhỏ nhắn xếp ngay ngắn. Tủ quần áo chất đầy váy ren, cùng một kệ sách đầy ắp sách – cả căn phòng vừa cổ điển, vừa mang nét trẻ con. Với một cô gái thì nó có vẻ quá rộng, nhưng xét đến địa vị của cô ta thì chẳng có gì lạ.

“Đây là phòng của Diella khi con bé còn ở trong phủ,” Valerian cất giọng dịu dàng.

Giờ thì cô ta đã sống cách biệt trong biệt viện, nhưng có vẻ lúc ở đây, Diella từng rất khác.

Ở một góc phòng, giá vẽ và bộ dụng cụ hội họa được xếp gọn gàng. Dereck vừa nhìn sang, Valerian liền giải thích:

“Diella rất thích vẽ tranh. Chủ yếu là tranh phong cảnh. Ban đầu chỉ là một phần trong chương trình giáo dục xã hội, nhưng rồi con bé thật sự yêu thích, lúc nào cũng mang tranh đến khoe với tôi.”

“Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nó chạy lon ton đến, vừa ôm bức tranh vừa vui cười gọi ta xem.”

Dereck bước chầm chậm giữa những bức tranh, ánh mắt dừng lại ở một khung vẽ phủ tấm vải trắng tinh.

Thấy vậy, Valerian nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống. Một khung cảnh hoàng hôn được vẽ vô cùng tỉ mỉ hiện ra.

Trong tranh là một cô bé ngồi trên lưng người hầu gái, ngước nhìn bầu trời hoàng hôn rực rỡ.

Nhưng các viền cạnh bức tranh vẫn còn bỏ trống.

“Đây là bức cuối cùng con bé từng vẽ. Như cậu thấy đấy, nó chưa hoàn thành.”

“Chưa hoàn thành?”

“Diella rất hay vẽ, nhưng gần như chẳng bao giờ hoàn chỉnh tác phẩm nào cả. Con bé chỉ vẽ những phần mình thích, những phần còn lại thường để trắng.”

Nhìn kỹ lại, đúng là vậy. Cảnh vật chỉ hiện rõ ở giữa, còn xung quanh vẫn còn dang dở.

Valerian ngồi lên mép bàn ở góc phòng, mắt lặng lẽ nhìn bức tranh.

Anh đưa tay xoa trán, thở dài một tiếng rồi nói:

“…Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã để cảm xúc lấn át. Thật lòng xin lỗi.”

Gương mặt anh hiện rõ vẻ hối lỗi. Với một quý tộc như Valerian, cúi đầu xin lỗi một thường dân chẳng phải chuyện dễ dàng.

“Tôi vẫn luôn tự nhủ phải lý trí, nhưng lúc đó… là gia đình. Nên tôi không giữ nổi bình tĩnh. Cũng vì thế mà tôi chưa xứng làm người kế thừa.”

“…Sao anh lại dẫn tôi đến đây?”

“…Tôi muốn cho cậu thấy. Nó… không phải là một đứa đáng bị mắng nhiếc và đối xử như vậy.”

Valerian cất giọng nặng nề, chậm rãi nói.

“Nhưng rồi không biết từ lúc nào, nó bắt đầu bị ám ảnh bởi dòng máu quý tộc, coi thường tất cả những người thấp kém hơn. Tôi không hiểu… điều gì khiến nó thay đổi. Từng chút một, từng chút một… và rồi trở thành người mà cậu gặp hôm nay.”

“Ta thật sự không hiểu… tại sao Diella lại mê muội đến vậy. Rõ ràng, nó học ma pháp rất chậm, có nhiều điểm yếu… nhưng ngày xưa, nó sống rất rạng rỡ. Nó từng vẽ mọi điều mình yêu thích, từng là một đứa bé dễ thương, hay cười đùa với gia đình.”

Valerian đứng dậy khỏi bàn, chỉnh lại chiếc áo quý tộc rồi cúi đầu sâu trước Dereck. Cậu sững người.

Valerian là người kế vị chính thức của nhà Duplain – dù cuộc tranh quyền chưa bắt đầu do Công tước còn khỏe mạnh, nhưng địa vị ấy không cho phép anh ta cúi đầu trước một thường dân. Không chỉ là niềm kiêu hãnh, mà đó còn là quy tắc bất di bất dịch của giới quý tộc.

“Tôi nghe phụ thân nói… nếu tình hình vẫn tiếp diễn, Diella sẽ bị gửi đến tu viện.”

“Vậy thì rắc rối rồi.”

“Nếu nó có thể học được một phép cơ bản cấp một thôi, tôi có thể thuyết phục phụ thân. Ít nhất cũng có thể chuẩn bị cho lễ ra mắt xã hội. Nên tôi cầu xin cậu… xin hãy cho Diella thêm một cơ hội.”

Valerian ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Anh hiểu rõ sự nghiêm trọng, nhưng đối với Dereck, cậu chỉ thấy nhức đầu.

Theo lời người hầu, Diella mà bị trái ý thì sẽ đánh người, đập đồ, sỉ nhục gia nhân, khoe khoang địa vị.

Những theo lời Valerian kể thì nghe thật khó tin. Một đứa trẻ hư hỏng, thất bại, nhân cách vỡ vụn. Giờ lại muốn vừa dạy ma pháp, vừa cải tạo thành tiểu thư mẫu mực? Thật chẳng khác gì yêu cầu làm phép màu.

Kỷ lục trong tám tháng thay đến hai mươi gia sư, giờ đã dễ hiểu hơn hẳn.

“...”

Dù vậy, Dereck vẫn quyết định đi quanh phòng thêm một vòng để suy nghĩ.

Tranh vẽ phong cảnh được treo ở khắp nơi. Chăn gối gấp gọn. Nơ thắt tinh xảo, ruy băng mềm mại.

Trên giá sách là hàng loạt đầu sách giáo dục nữ công gia chánh.

Thêu thùa, cắm hoa, cưỡi ngựa. Sách ma pháp – dù quý giá – cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó. Rõ ràng, Diella có riêng một lộ trình giáo dục ma pháp dành cho con gái quý tộc.

“…Hừm.”

Dereck chống cằm, từ tốn lướt mắt qua các quyển sách. Tất cả đều là sách lý thuyết ma pháp mang tính lễ nghi. Dĩ nhiên. Đây là nhà Duplain.

Cậu rút một cuốn ra, lật thử vài trang – thấy đầy những nét chữ viết tay, ghi chú, bài tập phản hồi.

Rõ ràng. Diella không phải không cố gắng. Có điều, dù nỗ lực rất nhiều, nhưng kết quả chẳng thấy đâu. Sức lực bỏ ra là một chuyện – quan trọng hơn cả là hướng đi có đúng không.

Thấy cả giá sách chỉ toàn lý thuyết lễ nghi, Dereck không khỏi nghĩ vậy.

“…Để thử xem sao.”

Dereck trả cuốn sách lại chỗ cũ, khẽ nói với Valerian. Rồi khoác áo choàng, đội mũ rời khỏi phòng.

Nhưng hướng bước chân không phải về phòng ngủ.

Cậu đi về phía biệt viện được bao quanh bởi giàn hồng, lặng lẽ băng qua khu vườn chìm trong bóng tối của đêm khuya.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương