Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 57:

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

Cậu cứ nghĩ 500 tỷ won là đủ rồi.

Nhưng không, số tiền đó thực ra chỉ đủ nếu ở vị trí hơi xa một chút.

‘Muốn đi cũng không được.’

Seo Dojun bực bội tặc lưỡi.

Nếu chỉ là vấn đề của bản thân, cậu sống ở Seoul hay nông thôn cũng không thành vấn đề.

Nhưng Eunyoung thì khác.

Sang năm, con bé sẽ cần đến trường, kết bạn, và bắt đầu cuộc sống hòa nhập với cộng đồng đúng nghĩa.

Dù vùng quê không thiếu người, nhưng nếu cậu muốn Eunyoung lớn lên an toàn trong một môi trường tốt nhất có thể, nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua bất động sản ở Seoul.

“10.000 pyeong (khoảng 33.000 m²) có vẻ hơi lố đấy. Cậu mua một mảnh đất rộng như vậy chỉ để xây một căn nhà thì sẽ không được lòng dư luận lắm đâu. Cậu có muốn nghĩ lại không?”

Mặc cho Park Sungwook liên tục khuyên can, Seo Dojun vẫn kiên định.

‘Tôi cần nhiều đất như vậy đấy.’

Thực ra cậu vốn không định xây một tòa lâu đài như Park Sungwook đã đùa.

Cậu thực sự chỉ định xây đúng một căn nhà.

Nhưng Seo Dojun có những cân nhắc đặc biệt nên mới cần một diện tích đất lớn đến thế.

Giá như biết sẽ thiếu tiền, có lẽ cậu đã ở lại Brazil lâu hơn rồi.

Gạt bỏ những nuối tiếc này, Seo Dojun tự nhủ rằng Hàn Quốc cũng có vô vàn các Khu Vực Rạn Nứt.

Bằng cách săn quái vật không ngừng nghỉ, cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền tùy thích.

Và thế là Seo Dojun dành ra sáu ngày mỗi tuần để đi săn ở các Khu Vực Rạn Nứt, chỉ để lại một ngày cho Eunyoung và bà của cô bé.

Thấm thoắt, ngày 15 tháng 11 đã đến.

Khi Seo Dojun chuẩn bị cho một cuộc săn khác, Na Taehwang gọi cậu đến văn phòng.

“Cậu có biết dạo này người ta đang nói gì về cậu không?”

Seo Dojun nhấp cà phê, thờ ơ không quan tâm đến dư luận.

Ly cà phê này luôn khiến cậu hài lòng mỗi khi gặp Na Taehwang.

“Họ gọi cậu là ‘Quỷ Ham Tiền’ đấy. Cậu đã dọn sạch 9 Khu Vực Rạn Nứt chỉ trong hai tuần luôn cơ mà.”

Các Khu Vực Rạn Nứt quy mô lớn tốn kha khá thời gian để xử lý, nhưng cậu có thể xử lý nhiều Khu Vực Rạn Nứt nhỏ hơn.

Dù với người khác thì đó là một điều khó tin, nhưng Seo Dojun vẫn không hề ấn tượng, khiến Na Taehwang cảm thấy trống rỗng một cách lạ lùng.

“Tôi gọi cậu đến vì chuyện này đấy.”

Na Taehwang đưa cho Seo Dojun một cuốn sổ tài khoản.

“Đây là khoản thanh toán cho số ma tinh thạch và phụ phẩm quái vật cậu gửi tới. Bao gồm cả doanh thu tuần trước từ các viên ma tinh thạch của Casserian và Cyclops mà cậu đã tin tưởng giao cho chúng tôi nữa.”

Seo Dojun kiểm tra số dư trước tiên.

Gần 80 tỷ won.

Đá của Casserian và Cyclops lần lượt bán được 16 và 19 tỷ, nghĩa là chỉ trong hai tuần săn, cậu đã kiếm được khoảng 45 tỷ từ các vật liệu khác.

45 tỷ trong hai tuần.

Một con số không tưởng đối với hầu hết các Người Hùng cấp S.

Nhưng Seo Dojun thì có thể.

Cậu dọn dẹp các Khu Vực Rạn Nứt nhanh hơn hàng chục Người Hùng cấp S cộng lại, và còn được hưởng đặc quyền miễn thuế trên tất cả thu nhập.

“Cậu không ngạc nhiên chút nào nhỉ?”

Na Taehwang tặc lưỡi trước phản ứng thờ ơ của Seo Dojun.

“Ông biết tôi đã kiếm được bao nhiêu ở Brazil rồi mà, phải không?”

“Chính vì thế nên tôi mới khó hiểu đấy.”

“Cứ hiểu đơn giản thôi. Tôi săn quái vì tôi cần tiền.”

“Nhắc mới nhớ, sao cậu mua nhiều đất thế?”

“Để xây một căn nhà.”

“Một căn nhà á?”

Trên mảnh đất khổng lồ đó ư?

Theo những gì Na Taehwang nghe được, mảnh đất đó có thể xây được hẳn một khu chung cư nhỏ.

“Thú vị đấy.”

Biết Seo Dojun là một người phi thường, Na Taehwang cảm thấy có một sự mong chờ kỳ lạ.

‘Biết đâu cậu ta sẽ xây một căn nhà nguy nga tráng lệ… Đây có thể là cơ hội của mình.’

Na Taehwang không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.

***

“Cậu có nghe tin Seo Dojun mua đất chưa?”

Trước câu hỏi của Jung Inju, Hyun Juyeon gật đầu, nói:

“Cậu ấy bảo sẽ xây một căn nhà.”

“Vậy còn cậu?”

“Tớ á? Tớ thì sao?”

“Đồ ngốc! Cậu định sẽ bỏ lỡ cơ hội này à?”

“Cơ hội gì? Cậu đang nói cái gì vậy?”

Vốn đã căng thẳng về Gloria, Hyun Juyeon cau mày trước những lời nói khó hiểu của Jung Inju.

“Seo Dojun đang xây nhà để ở lâu dài, phải không? Lần sau làm gì có cơ hội này nữa?”

“Ý cậu là sao?”

“Ughh! Mua đất gần đó rồi xây nhà cậu ngay cạnh nhà cậu ta đi chứ còn gì nữa! Hàng xóm ấy! Làm một cô gái độc thân sống ngay cạnh cậu ta!”

Lời nói đầy ẩn ý của Jung Inju khiến Hyun Juyeon bừng tỉnh.

Sao cô ấy lại không nghĩ ra điều đó nhỉ?

Dù Gloria có tán tỉnh như thế nào đi nữa, trở thành hàng xóm của Seo Dojun chẳng phải lợi thế hơn sao?

Họ sẽ tự nhiên gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ăn bữa cơm hàng xóm láng giềng, và cô còn có thể nhờ cậu giúp đỡ với tư cách là một cô gái sống một mình nữa…

Điều đó sẽ dẫn đến những bữa ăn chung nhiều hơn…

Những viễn cảnh về sự gần gũi lấp đầy tâm trí Hyun Juyeon.

“Bây giờ thì hiểu chưa?”

“…Rồi.”

“Bọn tớ cũng sẽ chuyển đến gần Seo Dojun.”

“Cậu cũng thế á?”

Jung Inju cười khúc khích trước vẻ mặt bối rối của Hyun Juyeon.

“Cậu nghĩ tớ theo đuổi cậu ta hả?”

“Không, tớ không-”

“Sau chuyến đi Brazil, hội của chúng tớ đã tìm thấy hướng đi của mình. Các thành viên đều tôn sùng Seo Dojun. Và vì đằng nào cũng cần hỗ trợ mà, nên thà bám theo một chiếc siêu xe như cậu ta còn hơn là lê lết trên đường làng.”

Hyun Juyeon gật đầu đồng tình.

Không một Người Hùng hạng S nào có thể sánh được với cậu ấy.

Cậu cũng đã chia sẻ lợi nhuận từ các Khu Vực Rạn Nứt ở Brazil một cách sòng phẳng.

Mặc dù có vẻ lạnh lùng, nhưng cậu  đối xử với những người xung quanh rất tử tế, cậu không phải kiểu người thích đẩy người khác ra xa mà không có lý do.

“Vậy là chuyển văn phòng hội à?”

“Đang cân nhắc một tòa nhà phức hợp đây.”

Hyun Juyeon thích kế hoạch kết hợp không gian làm việc và sinh sống này của Jung Inju.

“Cậu nên hành động nhanh đi. Lũ linh cẩu đang rình rập rồi đấy.”

“Nhất trí!”

Sau đó, các giao dịch đất đai xung quanh khu đất của Seo Dojun trở nên sôi động.

Từ Na Taehwang đến Hyun Juyeon, các thành viên trong hội của Jung Inju, các Người Hùng khác và những nhà đầu cơ khác, tất cả đều góp phần đẩy giá đất ở quận Guro lên cao ngất ngưởng.

Ý nghĩa thực sự nằm ở việc các “ông lớn” đang hội tụ về đây.

“Seo Dojun mua đất à? Thằng bé nghĩ được như thế rồi cơ à? Đúng là ‘hổ phụ sinh hổ tử’! Hahaha!”

Chủ tịch Seo Kyungchul nở mày nở mặt tự hào, thấy được hình bóng của chính mình trong người cháu trai.

“Mua lại các khu vực xung quanh.”

‘Một giọt máu đào hơn ao nước lã’, nên ông ta coi đây là cơ hội để hàn gắn tình cảm.

Tin tức về việc Seo Kyungchul mua đất lan truyền trong giới kinh doanh.

“Lão cáo già đó ngửi thấy mùi tiền à? Vậy thì chúng ta cũng phải vào cuộc thôi!”

Giá cả tăng vọt, nhưng Seo Dojun đã kịp sở hữu 10.000 pyeong của mình.

Ngay cả Park Sungwook, người từng hoài nghi, cũng lắc đầu thán phục sau khi hoàn tất các giao dịch.

“Đây… là tất cả sao?”

Park Sungwook cau mày trước bản thiết kế ngôi nhà khiêm tốn của Seo Dojun.

Một ngôi nhà hai tầng, 5000 feet vuông (xấp xỉ bằng 465m² vuông).

Dù đây đúng là mơ ước đối với những người dân bình thường, nhưng nó có vẻ quá đơn giản so với diện tích đất mênh mông như vậy.

“Thế phần đất còn lại thì sao?”

Park Sungwook mường tượng ra các khu thể thao hoặc đường dạo bộ, nhớ lại cách các ông trùm xây dựng điền trang của họ.

Nhưng câu trả lời của Seo Dojun khiến anh ấy sững sờ.

“Tôi cần phải xây… sào huyệt của Vệ Thần.”

Vệ Thần? Sào huyệt?

Khi Park Sungwook trố mắt nhìn chằm chằm, thì Seo Dojun lại phác thảo một cấu trúc khác mà anh ấy sẽ sớm hiểu ra.

“Giống… một sân vận động mái vòm ấy hả?”

Dù không có mái và được thu nhỏ lại, nhưng cấu trúc hình tròn đó gợi lên hình ảnh các đấu trường World Cup hoặc Đấu Trường La Mã.

Chỉ là những bức tường tròn đơn giản.

“Bắt đầu xây dựng ở đây đi. Chỉ cần phần tường ngoài là được, nên chắc là sẽ xong nhanh thôi.”

“Không có nội thất thì không mất nhiều thời gian đâu. Nhưng chúng ta nên đăng ký mục đích sử dụng công trình này như thế nào đây?”

Không phải nhà ở cũng không phải cơ sở thương mại, Park Sungwook loay hoay với các thủ tục cấp phép.

“Chuyện đó để tôi lo.”

Seo Dojun lập tức gọi cho Na Taehwang về chính vấn đề này.

***

“Tại sao Người Hùng Seo Dojun lại đến đột ngột vậy ạ?”

Trước câu hỏi của Min Honggi, Na Taehwang giơ tay ra hiệu hãy kiên nhẫn.

Cộc, cộc, cộc.

Vẻ mặt nghiêm trọng của ông khi gõ tay lên bàn vượt xa mọi sự nghiêm túc trước đây.

‘Họ đã thảo luận chuyện gì vậy nhỉ?’

Dù tò mò đến phát điên, Min Honggi vẫn im lặng chờ đợi.

Cuối cùng, Na Taehwang lên tiếng:

“Đã có Người Hùng nào thuần hóa quái vật chưa?”

“Thuần hóa ạ? Đã có nhiều nỗ lực, nhưng chưa có ai chính thức thành công.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Trí nhớ của tôi vẫn còn tốt chán.”

“Sao ngài lại hỏi về… khoan đã, không thể nào…?”

Mắt Min Honggi mở to.

“Không thể nghĩ tới đúng không?”

“Người Hùng Seo Dojun thực sự tuyên bố cậu ta có thể thuần hóa quái vật?”

“Đúng vậy. Cậu ta yêu cầu chính phủ cho phép nuôi chúng trên đất của cậu ta nữa.”

“…Thật không thể tin nổi. Ngay cả chính cậu ta, việc thuần hóa quái vật có hơi….”

Min Honggi lắc đầu kịch liệt.

“Quả thật không thể tin được. Nhưng biết điều gì còn gây sốc hơn không?”

Gây sốc hơn cả việc thuần hóa quái vật ư?

Min Honggi điều hòa hơi thở, sẵn sàng đón nhận mọi thứ.

Thế nhưng ông ta vẫn nhảy dựng lên và hét lớn khi Na Taehwang nói tiếp.

“Không thể nào! Chuyện đó hoàn toàn-!”

Con quái vật mà Seo Dojun dự định thuần hóa không phải là một con Orc hay Ogre.

Mà là một Casserian.

Không phải quái vật nào khác, mà lại là quái vật cấp trùm từ Khu Vực Rạn Nứt Chuncheon!

Seo Dojun đã thản nhiên tuyên bố kế hoạch thuần hóa con quái vật kinh hoàng đó.

“Hmm… Chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào đây?”

Nếu phớt lờ Seo Dojun, họ có nguy cơ làm hỏng mối quan hệ.

Nhưng xin chính phủ cấp phép để nuôi Casserian nghe cũng có vẻ bất khả thi.

Na Taehwang thấy mình bị mắc kẹt giữa những nỗi lo.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL16.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL16.COM.)

***

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...