Kỷ Nguyên Thần Thoại (100đ/C FUll dịch)
Chapter 34: Kỷ nguyên thần thoại, ta tiến hóa thành cự thú cấp Hằng Tinh 34

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trong cơn mơ hồ, Trần Sở mơ hồ nghe được tiếng cự tượng hùng hậu, bá đạo tê minh chấn động ý thức của hắn, khiến hắn cũng có phần chấn động.

Tâm thần bão nguyên thủ nhất, Trần Sở không để ý đến những ảnh hưởng tinh thần này, chuyên chú vận chuyển khí huyết để luyện hóa năng lượng siêu phàm cùng lực lượng tinh huyết: nhất chuyển, lưỡng chuyển...

Hô hô!!

Nương theo hấp thu Bá Tượng tinh huyết, dưới sự vận chuyển của công pháp, thể chất Trần Sở bắt đầu phát sinh biến hóa đặc thù: cơ bắp, màng da đều trở nên càng thêm cường đại và dẻo dai.

Ngay cả nội phủ cũng bị ảnh hưởng một chút, hô hấp nặng nề như tiếng gầm của voi, trên thân dần dần tản mát ra uy áp nhàn nhạt bức người.

Tựa như đứng ở đó không phải là một thiếu niên, mà là một con voi khổng lồ, làm người hắn kính sợ.

Trong phòng tu luyện, khí huyết sôi trào đã lắng lại, Trần Sở chậm rãi mở mắt, trong mắt mơ hồ có tinh quang lấp lóe, lăng lệ bức người.

"Đây chính là Chân Võ ư, quả nhiên mạnh mẽ."

Trong sự cảm thán, tay phải Trần Sở khẽ nắm lại, lập tức bắp thịt trên cánh tay hơi bành trướng, hình thành một cỗ lực lượng cường đại hội tụ ở giữa bàn tay.

Hắn có thể cảm giác được, tổng thể thuộc tính thể chất của mình không tăng lên quá nhiều, chỉ là làn da cùng cơ bắp trở nên cứng cỏi hơn một chút.

Nhưng sau khi tu luyện thành Long Tượng Công, tính chất lực lượng trong cơ thể lại thay đổi.

Khí lực ban đầu rời rạc trở nên ngưng tụ, bá đạo hơn, giống như thực chất, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể bộc phát lực phá hoại gấp đôi lúc trước.

Đừng xem thường điểm này. Nếu buổi sáng kiểm tra quyền lực của Trần Sở là 210 kg, thì hiện tại đã có thể bộc phát 400 kg - mức tăng đáng sợ.

Đây là kết quả khi chưa tu luyện chiến kỹ đồng bộ Long Tượng Công.

Theo miêu tả công pháp, Long Tượng Công sở hữu hai thức chiến kỹ đồng bộ, mỗi thức đều cho phép người dùng phát ra lực lượng vượt xa cực hạn, tựa voi giậm đất.

Sau khi cảm nhận biến đổi trong cơ thể, Trần Sở khẽ động niệm, triệu hồi giao diện thuộc tính:

Cấp bậc: Nhất Trọng Thiên

Thể chất: 23

Lực lượng: 24

Nhanh nhẹn: 19

Tinh thần: 24

Thiên phú: Linh hồn phân liệt

Công pháp: Liên Đài Minh Tưởng 【Viên mãn】, Long Tượng Công 【Nhập môn, tầng thứ nhất】

Phân thân:...

"Công pháp nhập môn khiến thể chất tăng 2 điểm, lực lượng tăng 3 điểm. Các thuộc tính khác không thay đổi..." "Di! Không thấy ghi chú về độ thuần thục công pháp Chân Võ phía sau."

Trần Sở ngẩn người, xem lại phần chú thích sau Long Tượng Công thì phát hiện thật sự không có thông tin tiến độ thuần thục, chỉ thêm dòng ghi chú về đẳng cấp.

Sau hồi nghiên cứu vô ích, chàng lắc đầu mở cửa phòng tu luyện, sang phòng thay đồ rửa sạch vết máu. Lúc này đã 5 giờ chiều, lầu ba vắng tanh chỉ còn Bàng Long ở văn phòng.

Trần Sở gõ cửa chào: "Lão sư, ta xin phép về trước."

"Về đi. À này Trần Sở, ta nhớ ngươi còn chọn công pháp binh khí?" Bàng Long gọi giật lại.

"Thưa đã chọn rồi ạ."

Bàng Long nghiêm giọng nhắc nhở: "Công pháp binh khí chưa cần gấp. Hiện tại nên dồn tinh lực cho công pháp chủ tu, kể cả tan học cũng phải chuyên tâm tu luyện. Phải nhớ rằng Nhất Trọng Thiên vẫn chỉ là phàm nhân có phần lực lượng, chỉ khi đột phá Nhị Trọng Thiên mới thực khác biệt."

"Đương nhiên, khổ tu quá mức không tốt, thỉnh thoảng vẫn nên dành thời gian học các môn văn hóa; làm việc gì cũng nên có chừng mực."

"Ta đa tạ lão sư đã nhắc nhở." Trần Sở gật đầu, chào hỏi rồi xoay người rời đi.

Hắn cứ tưởng vị lão sư võ tu này là người nghiêm khắc, ai ngờ lại dễ nói chuyện đến vậy.

Ra khỏi tòa nhà C, Trần Sở không đi đường chính qua sân thể dục như mọi khi, mà đi theo lối tắt phía nam.

Đường này đến khu tu luyện gần hơn nhiều, cũng vì thế mà học viên võ tu ít khi chạm mặt học viên văn hóa.

Đường đi khác nhau, có gặp được mới lạ.

Trần Sở về đến nhà đã hơn sáu giờ chiều.

May mà trưa hắn đã nhắn cho Trần Hổ là hôm nay về muộn, vừa mở cửa đã thấy đệ đang nấu cơm.

"Ca, huynh về rồi."

Trần Hổ vừa quay đầu lại đã kinh ngạc nhìn Trần Sở: "Ca, sao có một ngày không gặp, huynh trở nên uy mãnh hơn nhiều vậy?"

Trần Sở liếc đệ một cái: "Có khoa trương vậy không?"

"Không, thật mà ca." Trần Hổ lắc đầu, muốn diễn tả cảm giác ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Trần Sở vẫn vậy, nhưng không còn vẻ đẹp của một thiếu niên mà thay vào đó là cảm giác mạnh mẽ khó tả.

Trần Sở lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều, chắc là do ta tu luyện Chân Võ."

"Chân Võ? Ca, huynh Trúc Cơ thành công rồi à?"

Trần Hổ trợn mắt, kích động: "Không phải nói Trúc Cơ khó lắm sao, nhiều người cả tháng không xong, ca, huynh giỏi quá."

"Ha ha... Để xem ai còn dám bảo ca ta không thể tu luyện võ đạo."

Trần Sở thành công tu luyện Chân Võ, Trần Hổ còn vui hơn cả huynh, Trương Hiểu Lan vừa về đã vội khoe ngay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương