Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Herwin… hức… đồ đáng ghét, mình ghét cậu…”
Lời oán trách xen lẫn tiếng nấc cứ thế không ngừng trào ra.

Những con chim, sóc, thỏ trong rừng vốn bị sự xuất hiện của cô làm cho tò mò mà tụ tập lại, chúng nhìn cô khóc nức nở, bỗng nhiên tất cả bọn chúng đồng loạt dựng tai lên. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã xoay mình bỏ chạy tán loạn.

Grrr…

Một tiếng gầm gừ vang lên gần đó. Lucia vừa nghe liền sững người, nước mắt cũng theo đó mà dừng rơi. Cô run rẩy ngoái đầu nhìn về phía sau.

“Ơ… ơ…?”

Qua đôi mắt nhòe lệ, cô nhìn thấy một thứ gì đó có bộ lông xù màu nâu khổng lồ đang từ từ bước đến. Sau khi cô vội lau đi nước mắt thì cô mới thấy rõ thứ đang tiến lại gần.

“Chó… chó sói hoang ư?”

Đang từ từ bước đến gần Lucia chính là một con sói hoang trong rừng.

Đối vi người lớn thì nó kích thước của nó cũng chỉ thuộc tầm trung, chẳng phải quái to lớn gì mấu. Nhưng với một cô bé mới tám tuổi như Lucia thì con quái ấy chẳng khác nào một con sói khổng lồ.

Gâu! Gâu! Grrrr—!

“Cha… mẹ ơi…”

Lucia run rẩy lùi bước về sau, tiếng gọi cha mẹ vỡ vụn nghẹn lại nơi cổ họng, cô chìm trong nỗi kinh hoàng sợ hãi.

Đôi chân cô mất hết sức lực, Lucia ngã quỵ xuống đất. Cô chỉ có thể lết mông ra sau, tuyệt vọng lùi lại.

Con sói hoang nhe nanh, như thể nó có thể nhào tới xé nát đứa bé trước mặt bất cứ lúc nào. Nước dãi của nó nhỏ tong tong xuống thảm cỏ, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cô nổi hết cả da gà da vịt.

“Grrrr…! Gâu, Gâu!”

Lucia theo phản xạ bắt đầu cuộn người lại và ôm chặt lấy đầu, hai mắt cô nhắm nghiền.

Ẳng, à hú…

Tiếng tru đau đớn của con sói đột nhiên vang lên.

Cô chậm rãi hé mắt nhìn. Ngay trước mắt cô, con chó sói vừa nãy vẫn còn đang hung hãn giờ đã nằm lăn lộn trên đất rên ư ử.

“Tránh xa Lucia ra ngay!”

“Her… Herwin…!”

Lucia ngẩng lên. Từ phía lối mòn cô chạy đi ban nãy, Herwin đang thở hổn hển, trong tay nắm chặt một hòn đá to bằng nắm đấm. Ngay cạnh con sói cũng có một tảng đá, có lẽ anh đã ném hòn đá vào người đó khiến nó nằm lăn ra đó mà rên rỉ.

Bịch!

Herwin ném thêm một hòn nữa. Lần này con sói có sự chuẩn bị nên đã né kịp, thân hình nó linh hoạt nhảy sang một bên.

“Ta bảo tránh xa Lucia ngay!”

Herwin quát lớn, rồi giật mạnh thanh kiếm gỗ đeo bên hông ra.

Kiếm gỗ vụt lên trên không, anh lao tới thật nhanh. Vì bị bất ngờ trước sự liều lĩnh của anh, con sói hoang giật mình lùi lại vài bước.

Khoảng trống vừa được mở ra, Herwin vội chạy đến chắn trước mặt Lucia. Hai tay anh siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt dữ dội sắc lạnh không thua gì dã thú đối diện.

Đôi mắt xanh biếc của Lucia vẫn còn ướt đẫm nước mắt, cô nằm đó nhìn lên bóng lưng ngay trước mặt mình.

Một tấm lưng nhỏ bé, thuộc về một cậu bé còn chưa trưởng thành. Thế nhưng lúc này đây, tấm lưng đó lại trở nên vững chãi và chắc chắn chẳng khác nào lưng của cha cô – bá tước Johan.

Lucia không sao rời mắt khỏi anh, dáng người anh trông vậy nhưng cũng thật gầy gò.

Con sói hoang sau mấy phút chần chừ, nó bắt đầu gầm gừ như thể nó tự tin rằng nó đủ sức hạ gục cả hai. Nó nhe nanh, áp sát anh từng bước một.

Herwin nuốt khan một cái, cổ họng anh căng cứng nhưng bàn tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm gỗ.

Anh tự nhủ: ‘Không sao… mình có thể làm được.’

Anh không phải học kiếm chỉ để chơi cho vui. Cha của anh từng nói rằng anh có tố chất bẩm sinh, anh lấy lại tự tin, anh chọn tin tưởng vào chính mình. Herwin mở to đôi mắt đỏ, trừng thẳng vào con dã thú trước mặt.

“Grrraaaaooooo!”

Con sói bất ngờ bật cao lên, răng nanh lóe sáng dưới ánh mặt trời, nhắm thẳng vào người anh như muốn một phát xé nát người đối thủ.

Herwin cũng không ngần ngại, trong chớp mắt anh dứt khoát vung kiếm.

Bốp!

“Ư, ẳng ẳng…!”

Con sói rít lên vì đau đớn, tiếng rên vang vọng khắp rừng. Đòn đánh của anh đã trúng đích, cây kiếm gỗ nện thẳng vào mặt con sói. Nó lăn vài vòng trên đất, máu nhuộm đỏ thái dương.

Con sói tuy vẫn còn đang choáng váng, nhưng trong chớp mắt ánh mắt của nó đã trở nên vô cùng hung hãn.

Nó gầm một tiếng vang trời, lông dựng thẳng, nó lại lao tới hai đứa trẻ nhanh như mũi tên bật khỏi dây cung.

“Khậc…!”

“Herwin!”

Con sói há to miệng, lao bổ lên người Herwin. Nếu không có thanh kiếm gỗ chắn ngang, cảnh tượng hẳn đã vô cùng thảm khốc.

“Grr! Gâu! Grrr!”

Hàm răng sắc nhọn của nó ngoạm chặt lấy lưỡi kiếm, nó nghiến răng ken két như đang cắn nát một khúc xương. Con sói càng lúc càng dùng lực, răng nanh áp sát ngày một gần, nó muốn một phát cắn gãy kiếm gỗ đồng thời vồ lấy cổ họng anh.

Sức mạnh điên cuồng ấy quá sức với một đứa trẻ tám tuổi. Herwin nghiến răng, kiên quyết không chịu lùi bước. Vì nếu anh ngã xuống lúc này, không chỉ bản thân anh mà cả Lucia cũng sẽ trở thành mồi cho dã thú.

Ở phía sau, thân thể nhỏ nhắn của Lucia run lên như chiếc lá bay trong gió. Nỗi sợ khi nghĩ đến việc Herwin sẽ bị thương vì mình khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Cô vội vã đảo mắt nhìn quanh, và rồi, như tìm được phao cứu sinh khi đang chết đuối, ánh mắt cô lóe lên một tia hi vọng. Cô nhìn thấy hòn đá Herwin đã ném đi trước đó.

Lucia lập tức bò lết tới chỗ hòn đá, cô run rẩy nhặt hòn đá lên, rồi lảo đảo đứng lên.

“Yaaaah!”

Tiếng hét trong trẻo nhưng rền vang xé toạc không gian tĩnh mịch. Cô dứt khoát lao tới khiến  con sói lập tức quay đầu nhìn lại, đôi mắt nó tỏa ra sát ý ghim thẳng vào cô.

Đôi chân bé nhỏ của cô lập tức run cầm cập, nước mắt chỉ chực trào ra, nhưng Lucia vẫn không buông hòn đá ra.

“Đừng… làm hại Herwin!”

Cô nhắm chặt mắt, dốc toàn lực ném đi hòn đá trong tay.

Bốp!

Hòn đá không mạnh bằng cú ném của Herwin, nhưng vì ở cự ly gần nên nó găm thẳng vào đầu con sói.

“Ẳng!”

Bị đau nên sức ép từ hàm răng của nó lập tức giảm đi, Herwin chớp lấy cơ hội, anh hét lên một tiếng, vung mạnh thanh kiếm gỗ!

Con sói bị đánh một phát thật mạnh vào bên hông, nó gầm lên một tiếng rồi loạng choạng lùi lại phía sau. Sau vài bước chao đảo, nó cuối cùng cũng chùn chân. Vì bị đánh liên tiếp, con thú hung hãn cũng hiểu mình chẳng còn cơ hội thắng được nữa.

Nó vừa tập tễnh bỏ đi vừa không quên quay đầu trừng mắt nhìn hai đứa trẻ, cuối cùng nó quyết định cụp đuôi bỏ chạy mất dạng.

“Haa… hộc, hộc…”

Herwin vẫn căng thẳng nhìn theo bóng nó, anh sợ nó quay lại bất ngờ thì toang. Nhưng đợi một lúc lâu, bìa rừng vẫn chìm trong im lặng chẳng có động tĩnh nào nữa.

Chỉ khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn, anh mới khẽ lau mồ hôi đang chảy ròng ròng, rồi xoay người lại hỏi han.

“Lucia, cậu không sao chứ?”

“Ư… uuh… Herwin…”

Cô nấc lên vài tiếng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, rồi cô bất ngờ lao vào ôm chặt lấy anh không chịu buông.

“Mình, mình sợ lắm…!”

“Đấy, tôi đã bảo rồi mà, không được đi sâu vào rừng. Ở đây ngoài sói hoang còn có cả những con thú nguy hiểm hơn nhiều đấy.”

“Hu… hức… ừm… mình… mình sai rồi…”

Lucia nói đứt quãng, hơi thở run rẩy, mái tóc nâu mềm rũ xuống cọ nhẹ vào má Herwin khiến tim anh khẽ nhói lên vài cái.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô đối mặt với con thú dữ, trái tim anh như rơi xuống vực. Chỉ đến giờ phút này, khi tất cả đã an toàn, nhịp tim loạn nhịp lúc nãy mới dần bình ổn trở lại.

Và cùng lúc đó, khi nỗi căng thẳng qua đi khóe mắt anh cũng bắt đầu cay cay, như thể nước mắt anh đang muốn trào ra. Nhưng Herwin nghiến chặt răng, gắng sức kìm lại cảm xúc trong lòng, anh tuyệt đối không muốn khóc trước mặt Lucia.

“Đừng bao giờ đi một mình vào rừng nữa. Cậu nghe rõ chưa?”

“Được… ừm!”

“Và này, cầm lấy đi.”

Herwin đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt còn đọng trên má cô, rồi lấy từ trong túi áo ra một thứ gì đó.

“Ơ… cỏ bốn lá…”

“Cậu bỏ đi một lúc thì tôi tìm được. Cho cậu đấy, thế nên đừng khóc nữa.”

“Cậu… tặng cho mình thật sao?”

“Tại vì… cũng là lỗi của tôi nên cậu mới chạy vào rừng.”

Bắt gặp đôi mắt xanh vẫn còn ướt của Lucia, Herwin bỗng thấy hai má mình nóng ran, anh vội vàng quay phắt đầu nhìn sang hướng khác. Thế nhưng anh vẫn không quên đặt nhành cỏ bốn lá vào lòng bàn tay Lucia.

Dù những chiếc lá trông hơi héo, cứ như nó có thể rách bất cứ lúc nào, nhưng trong mắt Lucia nó lại là vật báu vô giá.

“He… hehe…”

Nụ cười bẽn lẽn quay trở lại trên gương mặt lấm tấm nước mắt của cô. Herwin liếc trộm cô, thấy cô cười thì anh mới khẽ thở ra một hơi .

“Được rồi, về thôi.”

“Hức… vâng!”

Hai đứa trẻ nắm chặt tay nhau bước ra khỏi rừng. Hai bàn tay nhỏ nhắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, dính nhớp và khó chịu, vậy mà chẳng ai chịu buông ra trước. Thậm chí cả hai còn siết chặt tay hơn, như thể nếu một trong hai hơi nới lỏng một chút thôi thì đối phương cũng sẽ tuột khỏi tầm tay.

***

Khi hai đứa trẻ bình an quay về thành thì nơi đó lập tức trở nên náo loạn.

“Trời đất ơi! Herwin! Chuyện gì vừa xảy ra vậy!”

“Trời đất, quần áo hai đứa ra nông nỗi gì thế này?”

Quần áo của cả Herwin lẫn Lucia đều lấm lem bùn đất và vệt cỏ loang lổ. So với Herwin thì trông Lucia vẫn còn khá tươm tất, chỉ dính bẩn vì ngã và lết người dưới đất. Nhưng còn Herwin thì khác, sau trận vật lộn kịch liệt với con thú dữ thì không chỉ quần áo mà cả gương mặt lẫn mái tóc anh đều bị bùn đất phủ kín.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta cũng biết có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

“Các con… bị ngã à? Nhưng mà trông không giống chỉ bị ngã đơn thuần…”

“Bọn con đã đánh nhau với chó sói ạ.”

Herwin đáp dõng dạc trước câu hỏi của bà Scarlett.

“Cái gì cơ?”

“Con sói hoang tấn công Lucia, nên con đánh đuổi nó.”

Đó là một lời tuyên bố khiến ai nghe thấy cũng khó mà tin nổi. Thế nhưng, khi thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt của cả hai đứa trẻ thì không ai dám xem đó là một lời nói dối cả.

“Các con không bị thương chứ? Nó có cắn trúng chỗ nào không?”

Bà Scarlett vừa run rẩy lau bùn đất trên mặt Herwin, vừa hỏi.

“Con không sao cả… nhưng thanh kiếm gỗ thì hỏng rồi.”

Chiếc kiếm gỗ mang đầy vết nứt, in hằn dấu răng sắc nhọn, trên bề mặt còn chi chít những vết trầy xước. Chỉ cần nhìn qua, ai cũng hiểu trận đấu vừa rồi khốc liệt đến mức nào.

Những người lớn ban đầu còn ngờ vực tính chân thực của lời nói của Herwin, nhưng nay lại bắt đầu xôn xao thì thầm.

Bà Scarlett nghẹn lại nơi cổ họng, vừa tự hào vì con trai mình dũng cảm, vừa kinh hãi trước ý nghĩ có thể thằng bé sẽ mất mạng.

“Trước tiên, phải để y sư khám cho con thật cẩn thận đã.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Bà Scarlett vội sai hầu cận đi gọi y sư đến.

Trong khi mọi người trong đại sảnh hối hả chạy đi chạy lại làm theo lệnh công tước phu nhân, thì bà Julian lo lắng cúi xuống hỏi thăm Lucia. Thế nhưng cô bé dường như chẳng nghe thấy mẹ mình nói gì cả, ánh mắt cô vẫn cứ gián chặt vào người Herwin.

“Herwin!”

Đột nhiên, Lucia dùng hết sức bình sinh gọi lớn tên anh.

“Mình thích Herwin nhất trên đời! Thế nên sau này mình nhất định sẽ lấy cậu làm chồng!”

Một tiếng nổ bất ngờ cũng chẳng thể khiến căn phòng trở nên yên lặng được như thế.

Cả dinh thự vốn đang náo loạn vì tin hai đứa trẻ gặp nạn, bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường. Ông Haile và ông Johan chỉ vừa vội vã chạy đến, Lucas và Henry cũng mới thay áo gọn gàng trở lại, cùng bao gia nhân khác vừa nghe đều lập tức đứng sững bất động, mắt tròn xoe hướng về phía Lucia không dám tin vào tai họ.

Lucia mặt đỏ bừng, đôi mắt xanh trong như thủy tinh ánh lên một tình cảm chưa từng có trước đây.

“Hừm…”

Bà Julian chỉ thở dài, bất lực thốt ra một tiếng.

Trong lúc cả sảnh ngập trong sự bối rối, người bị tác động nhiều nhất chính là Herwin.

Chỉ vài phút trước thôi, anh còn nghĩ mình chẳng là gì ngoài một đứa trẻ bướng bỉnh. Thế mà giờ đây, một tình cảm rõ ràng, chân thực, rực rỡ và mạnh mẽ từ cô lại đang dồn cả về phía anh.

Thình, thịch, thình, thịch.

Trái tim vốn yên ắng của anh bỗng đập loạn trong lồng ngực.

Mặt Herwin dần nóng lên, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, lũ trẻ nhà các hậu cần khác đang đứng lấp ló phía xa lọt vào tầm mắt anh.

Rì rầm. Rì rầm.

Chúng thì thầm to nhỏ, đưa mắt nhìn cặp đôi vừa gây chấn động cả thành.

Thình, thịch, thình, thịch…!

Nhưng lần này, trái tim đang loạn nhịp của anh dần bị thay thế bằng một cơn chấn động khác. Cảm giác rung động vừa rồi biến thành sự nôn nao và khó chịu, rồi dần tràn trở thành một nỗi sợ hãi.

Chỉ khi anh bắt đầu để ý về những tiếng xì xào kia, Herwin mới lập tức nhận ra tất cả người lớn trong sảnh đều đang nhìn về phía anh.

Dạ dày anh bỗng thắt lại. Gương mặt khi nãy còn ửng đỏ của anh trong phút chốc đã trở nên nhợt nhạt như tờ giấy.

“Tôi… tôi không thích!”

Herwin buột miệng gào lên đáp trả một câu rồi vội vã xoay người bỏ chạy khỏi đại sảnh.

Không khí vốn căng cứng vì bất ngờ nay lại trở thành một sự im lặng lạnh lẽo.

Đám gia nhân nín thở, sợ đến mức không dám thở mạnh, lần này tất cả ánh mắt lại hướng về phía cô tiểu thư nhỏ.

Một lời tỏ tình đột ngột đã khiến người ta bàng hoàng, ngay sau đó liền bị từ chối thẳng thừng ngay trước mặt bao người còn làm không gian đóng băng thêm lần nữa.

“Lucia, con… không sao chứ?”

Bà Julian dè dặt lên tiếng, dò xét nét mặt con gái mình.

Mọi người đồng loạt giữ im lặng, chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo, cô sẽ òa khóc.

Nhưng thời gian trôi đi một lúc, đại sảnh vẫn yên ắng lạ thường.
“Lucia…?”

Kỳ lạ thay, Lucia chẳng rơi một giọt lệ nào. Cô không hề bi tổn thương, cũng chẳng lộ vẻ uất ức. Đôi mắt xanh trong chỉ ngơ ngẩn nhìn về hướng Herwin vừa biến mất.

Và rồi, thay vì khóc òa lên, cô lại mím môi, đôi môi nhỏ bĩu ra như thể vừa ngấm ngầm đưa ra một quyết định gì đó rất lớn lao.

“Mẹ, chúng ta đi tắm thôi.”

“Hả? Con… con có chắc là con ổn chứ…?”

“Vâng! Mẹ bảo con phải đi tắm cơ mà. Mau lên! Ta mau đi thôi”

Lucia kéo tay bà Julian, dẫn mẹ bước lên cầu thang, cô cư xử như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...