Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 18
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Nếu là Bianca… chắc sẽ ổn thôi, phải không?”
Mặc dù mới quen biết chưa đầy một tháng, nhưng theo Lucia cảm nhận, Bianca không phải kiểu người đem bí mật của người khác đi rêu rao.
Cuối cùng, Lucia quyết định tin tưởng cô và khó khăn mở lời:
“...Xin lỗi vì đã giấu cậu. Thật ra, mình thích Herwin.”
“Hả!”
Tiếng hít thở gấp gáp dần vang lên.
Đương nhiên rồi. Ai cũng nghĩ họ chỉ là bạn thuở nhỏ, nhưng sự thật lại là một bên lặng lẽ yêu đơn phương bên kia suốt bao năm qua.
“Chuyện này chắc làm cậu bất ngờ lắm nhỉ?”
“Ừ… ừ, có chứ. Mà đúng hơn là choáng váng mới đúng. Trước giờ cậu chưa từng để lộ chút dấu hiệu nào cả.”
“Mình đã cố gắng hết sức để không bị phát hiện mà.”
Bianca im lặng hồi lâu. Không phải vì chẳng có gì để nói, mà là vì chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhìn dáng vẻ cứ mấp máy môi rồi lại thôi của Bianca, Lucia khẽ cười, giọng như kiểu đã buông xuôi:
“Chắc cậu có nhiều điều muốn hỏi lắm nhỉ. Cứ hỏi đi, mình trả lời được thì trả lời.”
“Thật sự… được không? Nếu làm cậu thấy khó xử thì…”
“Không sao đâu. Với cậu thì mình tin là ổn. Dù gì cũng bị bắt gặp thế này rồi, mình còn giấu sao được nữa. Với lại, cậu đâu có mang chuyện này đi kể lung tung, đúng không?”
“Trời ạ, mình điên chắc! Sao lại có thể nói với người khác chuyện này chứ!”
Bianca vội xua tay, cam đoan sẽ không bao giờ hé răng nửa lời với bất kỳ ai.
Thấy Lucia khẽ ra hiệu cho phép hỏi, cuối cùng Bianca cũng mở miệng:
“Thế tại sao cậu lại giấu việc mình thích Herwin? Ngay hôm nay thôi, đã có mấy cô bạn nhờ cậu giới thiệu Herwin cho họ rồi. Nếu biết cậu có tình cảm với cậu ấy, chắc chẳng ai dám mở miệng như thế đâu.”
“...Biết để làm gì chứ? Cậu cũng thấy rồi đấy, thiên hạ vốn đã nhiều chuyện về mình và Herwin. Trong hoàn cảnh này mà còn lộ ra chuyện mình đơn phương cậu ấy, thì hậu quả sẽ thế nào, cậu nghĩ xem.”
“Ừ... cũng đúng.”
“Thực ra, mình chỉ đơn giản là thích Herwin thôi. Nhưng chỉ vì điều đó mà để người ta mặc sức bàn tán, phán xét, hạ thấp mình… thì thật sự mình không chịu nổi. Một phần vì thế nên mình mới muốn giấu, và một phần vì giữa mình với Herwin có một lời hứa.”
“Lời hứa ư?”
Lucia ngập ngừng. Cô không chắc nên nói thật đến mức nào.
“Bianca, cậu có thể hứa với mình một chuyện không?”
“Ừ, chuyện gì thế?”
“Những điều mình sắp kể, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài. Hãy hứa đi.”
“Đã nói là mình sẽ không kể cho ai mà...” Bianca mỉm cười nhẹ, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lucia, Bianca hơi sững người lại.
“Được rồi. Mình hứa. Sẽ không bao giờ nói với người khác.”
Trong ánh mắt xanh lục của Bianca thoáng hiện một sự nghiêm túc hiếm thấy, khiến Lucia phần nào an lòng hơn.
Thế là cô bắt đầu kể.
Rằng từ năm tám tuổi cho đến tận bây giờ, mười sáu tuổi, cô vẫn luôn âm thầm yêu Herwin. Rằng suốt thời gian ấy, cô đã gần sáu mươi lần ngỏ lời nhưng đều bị từ chối. Rằng họ từng thỏa thuận sẽ giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, dù tình cảm một phía vẫn còn đó.
Chỉ có những điều quá riêng tư – như vết thương lòng của Herwin – là cô tuyệt nhiên không nhắc đến.
Bianca lặng lẽ lắng nghe suốt gần một giờ, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, gương mặt trở nên trầm ngâm hiếm thấy.
“Vậy nên mới thành ra như này. Ha ha, hơi lạ nhỉ?”
“Ừ. Lắm chuyện lắm.”
Bianca trả lời một cách thẳng thắn.
“Làm sao cậu chịu được chứ? Yêu Herwin tận tám năm mà vẫn che giấu, vẫn sống như bạn bè được, mình thấy kỳ quá.”
“Chắc vì quen rồi… sống với nhau lâu đến nỗi lúc làm bạn và lúc tỏ tình đã thành hai chuyện khác nhau.”
“Dù sao, nếu một người đơn phương người kia thì mối quan hệ cũng dễ bị rạn nứt chứ. Vậy mà hai người vẫn hòa hợp lâu vậy được, đúng là lạ.”
“Đó là vì Herwin biết để ý. Dù mình luôn nói ‘chúng ta là bạn’, nếu cậu ấy khước từ rồi né tránh thì mọi thứ sẽ sớm đổ vỡ. Mình biết ơn vì mỗi lần tỏ tình, Herwin vẫn trở lại như trước và cư xử bình thường.”
“...Nhưng bị từ chối sáu mươi lần mà không thấy buồn sao? Nhiều đến thế thì cũng khó chịu… ừ, xin lỗi. Dù sao cũng phải chạnh lòng chứ.”
“Nói không buồn thì giả vờ thôi, nhưng mình ổn. Thà như vậy còn hơn ép buộc một mối quan hệ giả tạo.”
“Ừ? Thà cứ yêu tạm rồi thử hẹn hò không tốt hơn sao? Yêu dần rồi có khi thật lòng đó.”
“Ngược lại cũng đúng, có thể cậu ấy sẽ không bao giờ yêu mình. Nếu không có tình cảm thật thì không được. Với lại Herwin không phải nghe vậy mà bỏ qua. Mỗi lần cậu ấy trả lời đều rất nghiêm túc.”
“Làm sao cậu chắc chắn là cậu ấy nghiêm túc?”
“Chỉ biết cảm nhận thôi. Vì mình tỏ tình suốt nên thỉnh thoảng cậu ấy có cáu nhẹ, nhưng cậu ấy không hắt hủi mình.”
“Hai đứa cậu tin cậy nhau thật đấy.” Bianca thốt lên, tỏ ra trầm tư. Lucia chợt kéo cô ấy về thực tại.
“Mình có hơi quan trọng hoá vấn đề không? Xin lỗi. Đây là lần đầu mình kể chuyện này cho người khác.”
“Không sao. Nghe mới lạ. Nhìn cậu mình cứ tưởng cậu để hết ruột gan ra ngoài, nhưng thật ra cậu vẫn giữ bí mật rất tốt.”
“Mình... để hết ruột gan ra ngoài sao?”
“Ừ. Cho nên người ta dễ tiếp cận cậu, nhưng không dám hành xử quá trớn. Kiểu như cậu có vùng cấm riêng ấy.”
“Thôi nào, cậu khen quá lời rồi.”
“Không, thật mà. Chính mình cũng bị cái khí chất đó của cậu thu hút đấy?”
“Thật sao…?”
Lucia thoáng bối rối. Aura gì chứ, bản thân cô còn chẳng hiểu mình toát ra bầu không khí gì đặc biệt cả.
“Nhưng nếu một ngày nào đó Herwin có người mình thích, hay có người yêu thì cậu sẽ làm gì?”
“……Ừm, mình cũng không biết nữa. Từ trước đến giờ Herwin chưa từng hẹn hò ai, cũng chưa bao giờ tỏ ra thích ai cả.”
“Nhưng rồi cũng sẽ có ngày chuyện đó xảy ra thôi.”
Bianca hỏi với vẻ nghiêm túc. Bây giờ thì cả hai vẫn có thể cười xòa, nhưng đúng như cô ấy nói, sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến.
“Nếu vậy, mình sẽ thế nào đây?”
Lucia cũng chẳng rõ. Vì cô chưa từng trải qua nên cô không dám chắc. Nếu một ngày Herwin thật sự thích ai đó khác thì…
“Có lẽ mình sẽ chỉ im lặng thôi.”
“Gì cơ? Phải tìm cách chen vào chứ, sao lại im lặng được.”
Lucia khẽ lắc đầu.
“Không đâu. Làm thế thì Herwin sẽ ghét mình mất. Mình chỉ muốn ở cạnh cậu ấy như bình thường, và… chắc vẫn sẽ tiếp tục tỏ tình thôi.”
“Cậu cũng thật kiên trì thật đấy……”
Lucia cười gượng, còn Bianca thì khẽ thở dài, không rõ mang ý vị gì.
“Thôi, đó là chuyện của cậu. Mình cũng không nên xen vào nhiều.”
Bianca, người đang ngồi dựa vào khung cửa sổ, thở dài đứng dậy.
“Nếu có chuyện gì liên quan đến Herwin mà cậu muốn tâm sự, cứ nói với mình. Đôi khi cậu cũng sẽ muốn trút bầu tâm sự ở đâu đó chứ, đúng không?”
“À…”
“Yên tâm đi, mình tuyệt đối không kể cho ai khác đâu.”
Trước tấm lòng ấm áp và sự thấu hiểu của Bianca, Lucia bất giác mỉm cười.
“Ừ, mình nhớ rồi.”
“Thôi nào, mình về thôi. Chút nữa là tắt đèn đấy.”
Sau khi chia tay với Bianca, Lucia trở về phòng và lập tức nằm xuống giường.
Kỳ lạ thay, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chỉ là giãi bày tình cảm của mình với người khác thôi, vậy mà lại khiến cô thoải mái đến thế.
Lucia thầm nghĩ thật may mắn vì lần này người phát hiện ra lại là Bianca, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
***
Kể từ ngày Bianca biết được mọi chuyện, Lucia trở nên thân thiết với cô ấy hơn, chia sẻ nhiều điều và cũng dễ dàng bộc bạch nỗi lòng.
Bianca thì luôn hết lòng ủng hộ tình cảm của Lucia, thậm chí đôi lúc còn thay cô ngăn cản những cô gái khác có ý định tiếp cận Herwin.
Dù đôi khi thấy gánh nặng vì Bianca tỏ ra quá mức quan tâm, nhưng ngoài điều đó ra, Bianca vẫn là người bạn quý giá — người duy nhất biết được bí mật của Lucia.
“Dạo này tiểu thư Lydia có gì đó đáng ngờ lắm.”
“Hử? Ý cậu là sao?”
Một lần nọ, khi Christine tạm rời nhóm đi có việc và chỉ còn hai người Bianca và Lucia, Bianca nhíu mày khó chịu, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Arista.
Lucia thấy kỳ lạ trước câu nói đột ngột ấy của Bianca.
“Ý gì chứ? Mình chẳng thấy có gì cả.”
Bianca bực bội vỗ ngực, rồi chỉ tay về phía Arista. Đứng cạnh cô ấy chính là Herwin, cùng với Ethan, Brian và vài nam sinh khác.
Đó vốn là cảnh tượng quen thuộc thường thấy mỗi khi học kiếm thuật.
“Họ chỉ đang nói chuyện thôi mà?”
“Không chỉ đơn giản là nói chuyện đâu. Nhìn kỹ đi, cô ta liên tục chạm vào Herwin kia kìa.”
Nghe vậy, Lucia mới chú ý hơn: Arista đang cười lớn, vừa cười vừa khẽ đụng chạm Herwin và cả những cậu nam sinh khác.
“Từ trước mình đã thấy rồi. Tiểu thư Lydia chắc chắn có cảm tình với Herwin.”
“Ôi dào, làm gì có chuyện đó.”
“Ôi trời, nhìn kìa? Cậu thích Herwin mà đến cái đó cũng không thấy sao? Rõ ràng là cô ta quan tâm nên mới động chạm thế chứ!”
Bianca hạ giọng một chút, nhưng giọng điệu đầy chắc chắn của cô khiến lòng Lucia cũng bắt đầu dao động.
Thế là Lucia quan sát tình hình cẩn thận lần nữa, song vẫn chẳng thấy được “điểm mấu chốt” mà Bianca đang nói đến.
Nếu thực sự có ai đó thích Herwin thì hẳn cô sẽ là người đầu tiên nhận ra.
Xung quanh, ánh mắt lộ liễu của đám nữ sinh nhìn Herwin còn rõ rành rành, chẳng lẽ chỉ riêng Arista là cô lại không phát hiện ra?
Hơn nữa, Arista không chỉ nói chuyện với Herwin, mà còn cười đùa, trò chuyện đều với cả Ethan lẫn Brian nữa.
“Nhìn kỹ thì không phải đâu. Chẳng qua thân nhau nên mới thế thôi. Cậu thấy đấy, đâu chỉ Herwin, cô ấy cũng trêu chọc cả Ethan với Brian mà.”
“Haiz, thật đúng là… Thôi được, cậu đã nghĩ vậy thì mình cũng chịu. Nhưng cậu không thấy lo sao? Tiểu thư Lydia vốn nổi tiếng, ai cũng quý mến. Nhỡ đâu Herwin lại để ý đến cô ta thì sao!”
“Ừm… ừm, cũng không biết nữa.”
Lucia trả lời một cách lấp lửng, khiến Bianca nhìn cô với vẻ ngỡ ngàng.
“Không… biết ư? Đó mà là câu trả lời lúc này sao?”
“Cũng chẳng có gì đáng để giận đâu mà. Mình chỉ thấy khó mà tưởng tượng nổi cảnh Herwin thích ai đó thôi…”
“Cậu chắc chắn là thích Herwin thật chứ…?”
“Không phải vấn đề mình có thích hay không, mà bản chất Herwin vốn không phải kiểu người dễ dàng rung động. Mình thật sự không hình dung nổi.”
Đây nên gọi là thẳng thắn, hay là quá ngây thơ đây? Bianca bỗng dưng thấy cạn lời.
“Thôi, bỏ đi. Không nói nữa.”
“… Cậu giận rồi à?”
“Mình đâu có giận! Giận gì chứ!”
“Ê, nhưng nhìn cậu giống như đang giận thật đấy?”
Lucia khẽ kéo tay Bianca, làm nũng với vẻ dễ thương vốn có của mình. Bianca bĩu môi phụng phịu, rồi sau khi liếc Lucia một cái, cô khẽ véo nhẹ bờ vai mảnh mai của Lucia.
“Dám làm nũng mà nghĩ là mình sẽ bỏ qua sao?”
“Á…! Đau mà!”
Tuy miệng thì kêu đau, nhưng gương mặt Lucia lại rạng rỡ.
Khi hai người vẫn đang đùa giỡn với nhau, Christine quay lại và buổi học kiếm thuật cũng vừa kết thúc.
“Haizz, tuần sau lại có kiểm tra thực hành rồi.”
“Nghe nói sẽ đổi địa điểm, không biết lần này sẽ đi đâu nhỉ?”
“Nghe mấy tiền bối bảo là sẽ lên núi. Nhiệm vụ là đi đến điểm mục tiêu rồi quay về.”
Sau giờ học, nhóm Herwin quay lại chỗ bạn bè và bắt đầu bàn luận về kỳ kiểm tra thực hành vừa được thông báo.
“Kiểm tra thực hành á? Có chuyện gì sao?”
“Ừ, nghe bảo tuần sau có bài kiểm tra khẩn.”
“Chắc là để lấy điểm xếp hạng giữa kỳ đó. Giờ cũng đã tháng 5 rồi, đến lúc kiểm tra tiến độ rồi còn gì.”
Brian và Ethan lên tiếng giải thích.
Trong môn kiếm thuật, thực hành vốn là phần rất quan trọng, nên đôi khi sẽ có những buổi học kéo dài nửa ngày hoặc cả ngày ở ngoài trường.
Có vẻ lần này cũng là một dịp như vậy.
“Không biết lần này bảng xếp hạng có thay đổi gì không nhỉ?”
Trước câu hỏi của Ethan, Herwin trả lời:
“Dạo gần đây Jeremy tiến bộ nhiều lắm. Chắc thành tích của cậu ta sẽ tăng đấy.”
“Ừm, còn mình thì chỉ cần hạng trung bình thôi là đủ.”
Brian có vẻ chẳng mấy quan tâm đến kỳ kiểm tra lần này.
“Cậu vốn chẳng có hứng thú với kiếm thuật, vậy sao lại học môn này thế?”
“Tôi cũng đâu muốn. Nhưng biết sao được, cha bảo thì phải nghe thôi.”
Brian thở dài thườn thượt, còn Herwin thì tiến lại gần Lucia.
“Lucia, áo của tôi đâu rồi?”
“À, lúc nãy hơi lạnh nên mình khoác tạm. Giờ trả lại cậu liền.”
Trước giờ học, Herwin đã đưa áo đồng phục cho Lucia giữ hộ.
Dù là đầu tháng 5 nhưng thời tiết vẫn khá lạnh, nên Lucia đã khoác tạm chiếc áo blazer của Herwin lên vai.
Lucia vội vàng muốn trả lại áo, nhưng Herwin phẩy tay.
“Không cần, cậu cứ mặc đi. Có nước không, cho tôi chút.”
“Ừ, Mình lấy sẵn rồi đây.”
Nhận chai nước từ Lucia, Herwin tu ừng ực.
Khung cảnh ấy trông chẳng khác nào một cặp vợ chồng 10 năm tuổi, khiến đám bạn bè xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào cả hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook