Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Arista, đừng gắng sức quá.”

Ngay lúc đó, Arista loạng choạng đứng dậy từ phía sau. Lucia và các bạn vội chạy đến bên cô ấy. Arista quấn khăn và chăn để làm ấm cơ thể đang bị hạ nhiệt, đồng thời cô ấy ôm trán vì cơn đau nhức.

“Arista, nếu thấy ổn thì em có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra trên núi không?”

Một giáo sư cẩn trọng hỏi, và Arista chậm rãi mở lời.

“Lúc đang tiến về điểm tập kết, thì bất ngờ trời đổ mưa lớn.”

Arista từ tốn kể lại.

“Ban đầu em định cứ tiếp tục đi, nhưng mưa to quá, không biết phải làm sao. Đúng lúc đó thì có pháo sáng báo hiệu rút lui được bắn lên.”

Quả thật, học viện đã bắn pháo sáng khi thấy không thể tiếp tục buổi thực tập trong cơn mưa.

“Vậy nên em vội rút lui. Trên đường về, em tình cờ gặp Herwin và định đi cùng. Nhưng giữa chừng... bọn em gặp một con Ogre.”

Xung quanh bỗng chốc im lặng, chỉ còn vang lên những tiếng hít thở gấp gáp.

Lúc Brian và Ethan khẳng định đã thấy quái vật, nhiều người vẫn bán tín bán nghi. Nhưng giờ thì không khí bắt đầu trở nên náo loạn.

“Herwin phát hiện Ogre trước, và đã che chắn cho em. Trong lúc đó cậu ấy đã bị thương nặng.”

Nghe vậy, Lucia cắn chặt môi dưới. Một người gần như không thể di chuyển mà vẫn thoát khỏi Ogre để quay về được đây, thật sự là một kỳ tích.

“Trong tình cảnh hiểm nghèo mà các em vẫn bình an trở lại, quả là may mắn.”

“Thế còn Ogre? Các em thoát được nó sao?”

Các giáo sư thở phào vì cả hai trở về an toàn, nhưng họ vẫn lo lắng về con Ogre còn đang lảng vảng ngoài kia.

Arista ngập ngừng, đảo mắt nhìn quanh như muốn né tránh. Gương mặt cô ấy dần đỏ lên.

“Cứ nói đi, không sao đâu.”

Một giáo sư vỗ vai trấn an Arista, nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.

Cuối cùng, Arista khẽ mở lời.

“Thật ra... em đã hạ được Ogre.”

Lời nói ấy khiến tất cả mọi người trong lều sững sờ. Ai nấy tròn mắt kinh ngạc.

“Trời ạ... em đánh bại được Ogre sao? Thật đáng kinh ngạc.”

“Chuyện gì đã xảy ra? Hay là Herwin hạ nó?”

Christine và Bianca thì thào. Bên cạnh, Lucia cũng mở to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Arista.

“Rốt cuộc ai hạ được nó? Ogre không phải loài dễ tiêu diệt. Ít nhất cũng phải là một kiếm sĩ dày dạn kinh nghiệm, hoặc kẻ đã đạt đến bậc Kiếm sĩ cấp cao...”

Một giáo sư vừa nói vừa quay ngoắt lại phía Arista, ánh mắt kinh hãi.

“Chẳng lẽ... em đã sử dụng được Aura rồi sao?”

Arista lúng túng gật đầu.

Chỉ một cái gật đầu, nhưng đủ làm cả lều dậy sóng.

Dùng được Aura, điều đó có nghĩa là cô ấy đã bước vào cảnh giới Kiếm sĩ cấp cao.

“Làm sao em làm được vậy?”

“Thật ra em cũng không rõ. Lúc thấy Ogre định giết Herwin, cơ thể em tự động lao lên... đến khi tỉnh lại thì nó đã ngã gục rồi.”

Mọi người nhìn kỹ lại, nhận ra trên áo Arista còn vương máu xanh của quái vật.

“Vậy là Ogre thực sự đã bị tiêu diệt.”

“Đúng thế. Nhưng đường về trơn trượt, lại thêm Herwin bị thương nặng nên em chỉ có thể đi rất chậm.”

“Không sao, các em bình an trở lại là đủ rồi. Xin lỗi vì chưa kịp để em nghỉ ngơi đã hỏi dồn dập như vậy.”

“Không sao đâu, thưa thầy. Khụ khụ... À, Herwin giờ thế nào rồi ạ?”

“Đang sơ cứu. Chút nữa sẽ chuyển về học viện ngay. Em yên tâm nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thì tốt quá...”

Được giáo sư dìu, Arista nằm xuống cáng. Vừa chạm lưng vào cáng, mí mắt cô ấy đã sụp xuống nặng nề.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Arista bắt gặp Lucia và nhóm bạn đang tiến lại phía mình. Dù kiệt sức, cô ấy vẫn gượng cười.

“...Cảm ơn, vì đã cứu Herwin. Ân tình này mình sẽ không bao giờ quên.”

Lucia nắm chặt bàn tay yếu ớt của Arista lại.

Đôi tay ấy không mềm mại như những thiếu nữ bình thường, mà đầy vết chai sạn của một kiếm sĩ. Chính đôi tay này đã cứu lấy Herwin, chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến Lucia nghẹn ngào.

“Không đâu... Nếu không nhờ Herwin thì mình cũng chẳng thể sống sót.”

Giọng Arista lạc đi vì mệt.

“Xin lỗi đã khiến cậu lo lắng. Giờ mình phải nghỉ một chút... Lucia.”

“Ừ?”

“Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn... thì sau này có thể giúp mình làm một việc được không?”

“Làm gì cơ?”

“Sau này mình sẽ nói...”

Nói đến đó, Arista khép hẳn mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Lucia không biết rốt cuộc Arista định nhờ vả điều gì.

“Hắt xì!”

Mãi nghĩ ngợi, Lucia bất giác hắt hơi một cái.

“Thấy chưa, mình đã bảo rồi. Ít nhất hãy thay quần áo đi.”

“Đúng đó, Lucia. Herwin cũng sẽ sớm chuyển về phòng y tế thôi. Cậu về ký túc thay đồ khô đi.”

Vốn định cố chấp ở lại, nhưng sau khi hắt hơi thêm vài lần nữa, cuối cùng Lucia đành nghe lời.

Ngay hôm sau, vụ mất tích và tin tức về Herwin cùng Arista đã lan khắp học viện.

“Công tử Peneus và tiểu thư Lydia mất tích cùng nhau, rồi an toàn trở về.”

Đó quả thực là câu chuyện khiến mọi người tò mò.

Cặp đôi nổi tiếng nhất năm nhất cùng lúc biến mất rồi trở về, đây chẳng phải đề tài tuyệt vời cho những kẻ thích bịa chuyện sao?

Những lời đồn trước nay về sự ăn ý của hai người họ giờ càng được thêm thắt nhiều hơn. Có kẻ bảo khi trời mưa, họ chắc hẳn đã ôm nhau để giữ ấm; hay khi đối mặt hiểm cảnh, tình cảm đã nảy sinh; thậm chí có tin đồn về việc bàn đến hôn ước nữa.

Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác.

Cả hai ngất lịm, ngủ một mạch suốt ngày hôm sau mới tỉnh lại.

“Hắt xì!”

Lucia hắt hơi liên tục từ hôm qua đến nay, sau khi thay đồ xong cô lại vội vã chạy đến phòng y tế.

Hôm qua về ký túc thay đồ, cô bắt đầu lên cơn sốt. Dầm mưa hàng giờ và căng thẳng đột ngột đã khiến cô cảm lạnh.

Y sĩ bảo cô nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi, nhưng Lucia chẳng chịu nghỉ lấy một giây, cứ chăm nom Herwin suốt.

Dù muốn ở cạnh anh cả ngày, nhưng cô vẫn là học sinh. Không thể lấy lý do chăm bạn để bỏ hết các giờ học.

Cô chỉ có thể len lén chạy sang phòng y tế trong giờ nghỉ, để cô có thể được nhìn Herwin.

Tan học, Lucia lập tức chạy sang phòng y tế.

Trên giường, Herwin vẫn nằm bất động như tượng. Dù ngủ, vẻ ngoài hoàn hảo của anh vẫn khiến người ta ngẩn ngơ. Gương mặt góc cạnh pha chút non trẻ, lông mi dài phủ bóng trên làn da trắng mịn. Nếu không vì hơi thở đều đặn khe khẽ, ai cũng nghĩ anh là tượng điêu khắc tuyệt đẹp.

Nhưng Lucia chỉ buồn rầu thở dài.

“Cậu gầy đi rồi...”

Dù thay đổi rất nhỏ, nhưng cô vẫn nhận ra nét xanh xao trên mặt anh. Từ trưa hôm qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì, chắc chắn tỉnh lại sẽ rất đói.

Cô đã chuẩn bị sẵn chút đồ ăn nhẹ để khi anh tỉnh dậy sẽ có thể ăn ngay.

“Lucia, Herwin thế nào rồi?”

Bianca bất thình lình xuất hiện.

“Vẫn chưa tỉnh.”

“Nghe bảo sẽ sớm tỉnh mà...”

“Chắc mệt lắm. Không phải hôn mê nên đừng quá lo.”

“Ừ, may vậy. Nhưng sắp đến giờ ăn tối rồi, cậu đã ăn gì chưa?”

Lucia lắc đầu.

“Cậu định làm mình lo chết à? Ăn sáng, trưa cũng bỏ bê, giờ lại nhịn tiếp thì Herwin chưa tỉnh cậu đã đổ bệnh mất.”

“Không nghiêm trọng đâu. Mình chỉ mất khẩu vị do cảm lạnh thôi.”

“Chính vì vậy càng phải ăn. Đừng để bệnh nặng hơn.”

Bianca càu nhàu, nhưng vẫn lo lắng cho cô bạn của mình.

“À này, Lucia. Cậu nghe tin đồn chưa?”

“Tin gì cơ?”

“Rằng Herwin có lẽ thích tiểu thư Lydia.”

Bianca hạ giọng thì thầm.

“Chắc tin đồn thổi phồng vì chuyện hôm qua thôi, nhưng mà...”

“Nghe cũng hợp lý phết.”

“Bianca, cậu cũng biết rõ không phải thế. Vừa về đến nơi, cả hai đã ngất lịm, thì làm gì có chuyện tình cảm gì ở đó.”

“Nhưng thử nghĩ xem. Herwin che chở cho cô ấy, còn cô ấy thì vì cậu ấy mà hạ Ogre. Không phải vì có tình cảm sao? Mình biết cậu thích Herwin, nhưng lỡ như Herwin lại thích Arista thì...”

“Bạn bè gặp nguy hiểm, ai lại không giúp? Nếu là mình, mình cũng cứu Arista. Đừng để bị cuốn vào mấy lời đồn vớ vẩn nữa.”

Lucia dứt khoát ngăn lại những lời nói chia rẽ đó.

“...Xin lỗi.”

Bianca ỉu xìu. Lucia vội lắc đầu.

“Không, mình mới là người nói nặng lời. Xin lỗi nhé.”

“Không, là mình sai khi nhắc chuyện chẳng vui. Mình hứa sẽ không nói nữa.”

Bianca đưa ngón út ra.

“Ừm...”

Đúng lúc đó, một tiếng rên khe khẽ vang lên. Lucia ngoảnh lại nhìn.

Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt dần mở ra.

“Herwin!”

“Trời ạ! Mình đi gọi y sĩ ngay!”

Bianca hấp tấp chạy đi. Lucia lau nước mắt, gọi khẽ:

“Herwin, cậu tỉnh rồi à?”

Ánh mắt anh chậm rãi xoay về phía cô.

“Lucia...”

“Ừ, là mình đây. Tạ ơn Chúa...”

Dù luôn tin anh sẽ tỉnh, nhưng đến khi thật sự thấy đôi mắt đỏ ấy của anh, cảm xúc dâng trào khiến cô không kìm được.

“...Đây là đâu?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

“Ở phòng y tế đấy. Cậu có biết mình đã hoảng thế nào không, khi nghe tin cái người bảo sẽ về đích đầu tiên trong bài kiểm tra thực hành lại đột nhiên mất tích?”
Lucia trách móc Herwin.

Miệng thì than phiền, mặt mày cau có như thể đang nổi giận, nhưng trông cô chẳng khác nào một chú mèo con đang kêu meo meo đầy bướng bỉnh.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...