Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trở lại vài phút trước, những quý công tử đứng gần đó liếc trộm về phía Arista, cô ấy đang lặng lẽ tựa vào bức tường.

Trong đầu, Arista vẫn miên man nghĩ về cảnh tượng vừa chứng kiến trong khu vườn, đám thiếu niên lạ mặt và cả Bianca. Càng ngẫm, cô ấy càng thấy bất thường. Rốt cuộc bọn họ đã định giở trò gì trong khu vườn ấy?

Trong lúc Arista còn đang nghiền ngẫm, một ly champagne không cồn bất chợt được đưa ra trước mặt cô ấy.

“Uống chút không?”

“À…”

Người đưa ly không ai khác ngoài Lucas. Sự xuất hiện bất ngờ ấy khiến Arista thoáng giật mình.

Lucas trao ly cho cô ấy rồi tiện thể dựa vai vào bức tường ngay bên cạnh.

Arista lén quan sát dáng nghiêng khi nhấp rượu của Lucas, nhưng ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cô vội vã quay đi.

“Ha, em đúng là hay xấu hổ đỏ mặt ha. Khác hẳn với anh trai em. Cậu ta thì láu cá chẳng kém ai.”

“Ừm… xin đừng so sánh em với anh ấy.”

“Làm em phật ý à? Nếu vậy thì anh xin lỗi.”

“Không hẳn là phật ý… chỉ là… bọn em vốn như kẻ thù vậy.”

Arista chu môi, lườm về phía Ares, lúc này Ares đang khiêu vũ cùng một tiểu thư ở tận giữa sảnh phía bên kia.

Xung quanh, vài người thì thầm khen Ares đẹp trai đến mức khiến cả hội trường phải ngoái nhìn. Nhưng trong mắt Arista, anh trai cô ấy chẳng qua chỉ là ông anh hơn mình hai tuổi, không hơn, không kém.

Ánh mắt Arista và Ares chạm nhau giữa đám đông. Cô không ngần ngại ném cho anh trai mình một cái nhìn như muốn chửi thẳng bằng mắt, còn Ares cũng chẳng kém cạnh, đáp lại bằng ánh nhìn chán ghét tương tự.

“Em vẫn thân thiết với Lucia chứ?”

“Dạ…?”

Đang mải đấu mắt với anh trai, Arista giật bắn người, ngoảnh sang phía Lucas. Thường ngày Lucas hay cười đùa vô tư là thế, nhưng lúc này anh ấy lại mang vẻ mặt khác hẳn, vô cùng nghiêm túc, đến mức khiến Arista phải nuốt khan vài cái.

“Đương nhiên rồi! Bọn em rất thân thiết với nhau mà.”

“Vậy thì anh mừng ghê. Thật ra, từ nhỏ Lucia vốn không hòa hợp lắm với những cô bé cùng lứa.”

“Lucia… mà không hòa hợp ạ?”

“Ừ. Có lẽ vì nó lúc nào cũng chỉ quấn lấy Herwin, thành ra khó gần gũi với người khác. Anh cứ sợ ở đây cũng lặp lại cảnh cũ thì chết.”

Arista thoáng nhớ lại những lời thì thầm độc miệng của mấy tiểu thư khi thấy Lucia thân thiết với Herwin. Họ luôn tìm cách gièm pha, chỉ vì cô Lucia quá gần gũi với một công tử mà họ thầm ngưỡng mộ.

“...Xin em hãy để mắt tới Lucia. Con bé quá hiền, chuyện tồi tệ có xảy ra cũng chỉ mỉm cười cho qua, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ bỏ qua như vậy đâu.”

Trong đôi mắt xanh biếc giống hệt Lucia của anh ấy ngập tràn lo âu.

“Vâng. Em sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho bạn ấy. Lucia là người bạn vô cùng quan trọng với em.”

Câu trả lời thành thật ấy khiến Lucas thoáng ngạc nhiên, rồi môi anh cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Nó khác hẳn nụ cười tươi rói thường thấy ở Lucas, như thể lần này mới là nụ cười chân thực của anh ấy.

“Anh vốn chẳng mấy khi nói chuyện kiểu này… nhưng có lẽ vì em làm anh thấy tin tưởng. Hay vì em là em gái của Ares nên mới thế chăng?”

“Đ…đâu có. Anh quá lời rồi.”

Arista đỏ bừng và lắc đầu quầy quậy. Ngay lúc đó, một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt Arista.

“...Herwin?”

Sau tấm rèm hơi nhìn hé, cô ấy thấy anh đang bước vào khu vườn.

“Chỗ đó… lẽ ra cấm người qua lại mà?”

“Hửm? Em vừa nói gì vậy?”

“À… không, không có gì đâu ạ.”

Arista vội vàng lảng sang vấn đề khác, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nhưng trong đầu cô ấy đang rối như tơ vò.
Tại sao Herwin lại vào khu vườn chứ? Với tính cách của anh, chỉ cần thấy tấm biển “cấm vào” thì lẽ ra phải quay gót mới đúng…

“Em sao thế? Không khỏe à?”
Thấy sắc mặt Arista sa sầm, Lucas lo lắng hỏi.

“À, chuyện đó là…”

“Quý vị! Mọi người đang thưởng thức bữa tiệc trọn vẹn chứ?”

Trước khi Arista kịp nói hết câu, một giọng nói vang vọng khắp đại sảnh. Khi quay đầu lại, cô ấy thấy một người trong ban tổ chức đang dùng ma cụ khuếch đại âm thanh để thông báo.

“Chúng tôi đã chuẩn bị một tiết mục đặc biệt cho buổi tiệc hôm nay, một màn pháo hoa rực rỡ!”

Tiếng hò reo thích thú vang dậy khắp hội trường.

“Ngay bây giờ, ban tổ chức đang tất bật chuẩn bị màn pháo hoa tuyệt đẹp, xin hãy chờ trong chốc lát.”

“Ồ, pháo hoa à. Quy mô hoành tráng thật.”
“...Đúng thế nhỉ.”

Xem ra chuyện ban tổ chức nói đến pháo hoa trước đó không phải dối trá.

Xè xè

Một âm thanh lạ, như tiếng tạp âm, len lỏi vào tai khiến mọi người xôn xao.

[...Thấy món này hợp với cậu… nên đã, đã mua rồi. Vẫn chưa tặng được cho cậu.]

Sau tiếng rè rè kỳ lạ, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Âm thanh đó… phát ra từ đâu thế?”

Đám đông bắt đầu ồn ào, còn đôi mắt của Lucas và Arista thì dần mở to kinh hãi.

“Đây là…!”
“Giọng Lucia sao?”

Hai người sững lại, đang định chạy đi tìm nơi phát ra giọng nói ấy thì câu tiếp theo vang lên, khiến cả hai người họ chết đứng tại chỗ.

[...Mình thích cậu.]

[Cậu, ngay cả trong lúc thế này cũng…]
[Không phải là lời nói trong phút bốc đồng đâu! Trước đây, mình từng không kìm được cảm xúc mà thốt ra, nhưng hôm nay thì khác.]

“Rốt cuộc… giọng này là của ai vậy?”
“Hình như mình nghe ở đâu rồi mà…”

Mọi người ban đầu chỉ ngạc nhiên trước giọng nói đột nhiên vang lên, nhưng khi nghe rõ nội dung, cả khán phòng lập tức xôn xao hơn nữa.
Bởi lẽ, đó là một lời tỏ tình quá mức tha thiết.

“Arista! Cậu có biết Lucia ở đâu không?”
Ethan vội vã xuất hiện cùng Brian và Christine.
Có vẻ như cả ba cũng đã nhận ra chủ nhân của giọng nói chính là Lucia.

“Không, mình cũng không biết.”
“Khốn kiếp, ai mà bày ra cái trò ác ý thế này chứ…!”
“Giờ không phải lúc nổi giận, mau đi tìm Lucia đã. Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”
“Chắc chắn có kẻ đã giăng bẫy. Ngay từ lúc giọng nói này vang lên…”

[Từ khi tám tuổi cho đến bây giờ, chưa một giây nào là tình cảm của mình dành cho cậu không thật lòng cả. Mình thích cậu, Herwin.]

Đám bạn đang nhốn nháo liền chết lặng, cả khán phòng cũng chìm vào tĩnh mịch.

[Xin cậu… hãy hẹn hò với mình đi.]

“Không lẽ… đây là lời tỏ tình với công tử Peneus sao?”
“Trời ạ, ai lại dám tỏ tình với công tử Peneus chứ…”

Khi cái tên Herwin được nhắc đến, đại sảnh lập tức rộ lên bàn tán.

“Cậu ta vừa nói Herwin sao?”
“Lucia… là Lucia ư!”

Những người bạn nghe được lời tỏ tình của cô bạn mình đều lộ vẻ bất ngờ và hoang mang, chẳng biết phải làm sao cho đúng.

“Khoan, không thể để thế này được…!”

Soạt!

Người đầu tiên hoàn hồn là Arista, cô vừa định cất tiếng thì ngay lúc đó, tấm rèm ngay bên cạnh bị giật mạnh sang một bên.
Không chỉ một chỗ, mà những khung cửa khác cũng lần lượt bị kéo mở.

Sự bối rối chỉ kéo dài thoáng chốc, rồi tim Arista như rơi thẳng xuống đáy vực.
Qua khung cửa bị vén lên, hình ảnh Lucia và Herwin ngồi cạnh nhau trong vọng lâu hiện ra rõ mồn một.

“Chẳng lẽ…”

Hai người kia cũng giật mình, đôi mắt bối rối hướng về đại sảnh.
Ngay khoảnh khắc mọi người nhận ra chủ nhân của giọng nói là Lucia, một cơn chấn động dữ dội quét qua cả khán phòng.

Sau phút ngỡ ngàng, nhiều người bật cười, chế nhạo lời tỏ tình ấy.
Không phải ai cũng cất tiếng ồn ào, nhưng phần lớn đều nhếch mép cười khẩy, hoặc khúc khích cười mỉa mai.

Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn, khiến gương mặt Herwin và Lucia ngày càng trở nên u ám.
Đặc biệt là Lucia, đôi vai run lên bần bật, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Cô lùi lại vài bước, đôi mắt run rẩy, rồi cô chợt bắt gặp một thứ gì đó khiến đôi mắt cô chùng xuống, trở nên vô hồn trống rỗng.

Arista nhanh chóng nhận ra ánh mắt ấy của Lucia, Arista lập tức xoay người theo hướng nhìn của cô.
Giữa đám đông, chẳng khó để đoán ra Lucia đang nhìn ai.

“Bianca!”

Bianca cũng giả vờ kinh hoàng, đưa hai tay che miệng. Nhưng giữa kẽ tay, khóe môi cô ta lại cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

Ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc Arista trở nên lạnh buốt. Tất cả mảnh ghép vụn vặt lập tức khớp lại với nhau:
Chính Bianca là người đề nghị mượn biệt thự để tổ chức tiệc sinh nhật.
Chính cô ta đã cùng với mấy ủy viên ban tổ chức lén lút bày trò trong khu vườn.
Và chính vì thế mà ban nãy Herwin mới bất ngờ bước vào nơi bị cấm.

Mọi nghi ngờ từ đầu đến cuối, giờ đây đều đã sáng tỏ.

“Lucia!”

Lucas hốt hoảng gọi với theo. Khi Arista quay lại nhìn, chỉ kịp thấy bóng Lucia đang vội vã rời đi.
Nơi Lucia vừa đứng giờ đã trống trơn, chỉ còn lại một món quà với góc hộp đã bị nhàu nát, lăn lóc trên nền đất lạnh lẽo.

***

“Cái gì đây, giờ thì chạy trốn sao?”
“Ừ, tôi cũng thấy xấu hổ thay. Trước mặt bao nhiêu người mà lại tỏ tình công khai như thế.”
“Công tử Peneus mới là người đáng thương. Sinh nhật của mình mà vì một đứa bạn không ra gì nên thành ra thế này đây.”
“Lúc trước thì ra vẻ chẳng thích, giả bộ làm bạn bè. Vậy mà sau lưng lại nuôi thứ tình cảm lén lút đó, thật rùng mình.”
“Đúng thế. Bao nhiêu năm nay bám lấy dưới cái danh bạn thuở nhỏ rồi hếch mặt lên trời như mình là gì ghê gớm lắm. Giờ thì hết đường làm vậy rồi?”
“Người ta bảo mèo ngoan lại là kẻ nhảy lên bếp lò trước tiên. Quả là chẳng sai.”

Tiếng bàn tán về Lucia tràn ngập cả đại sảnh.
Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta ngạt thở bởi bao lời chế nhạo và mỉa mai.
Ấy vậy mà bọn họ vẫn chưa thấy chán, cứ tiếp tục buông lời độc địa như thể vừa tìm thấy một trò tiêu khiển thú vị.

“Herwin, cậu ổn chứ?”
“Bị tỏ tình công khai trước mặt bao người… chắc sắp tới sẽ khá phiền phức đấy.”

Đám bạn học dần tiến lại gần, thấy Herwin đang nhìn chằm chằm vào món quà bị bỏ mặc dưới đất, cố gắng an ủi anh giữa tình huống khó xử.

“Cậu có biết tiểu thư Agnes thích cậu từ lâu rồi không?”
“Ê, giờ mà hỏi chuyện đó được à?”

Nhưng rồi, một kẻ trong nhóm lại bật cười, buông ra điều chẳng nên nói vào lúc này:

“Ôi thôi nào. Thú thật thì, mấy cậu cũng tò mò chứ gì. Bạn thanh mai trúc mã, hóa ra từ năm tám tuổi đã ôm tình đơn phương. Chẳng khác gì một câu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn, không phải sao?”

“Chuyện đó thì…”

“Với lại, Lucia Agnes cũng đâu đến nỗi nào. Trông cũng dễ thương, tính tình lại hiền lành. Nếu là tôi thì chắc thấy thích đấy.”

Nhưng cái “thích” kia chẳng khác gì một nhát dao, bởi giọng điệu của hắn đầy rẫy sự chế nhạo cay nghiệt.

Herwin lặng lẽ cúi người, nhặt lên chiếc hộp quà đã bị méo mó.
“…! Chính cậu…!”
“Gì thế?”
“Có ai đó đang cãi nhau à?”
“Hình như tiểu thư Lydia… với tiểu thư Lawrence?”
“Trời, không khí căng thật.”
“Herwin, kia chẳng phải là bạn cậu sao?”

Nghe đến đó, Herwin mới khẽ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía xa.
Quả nhiên, Arista và Bianca đang lớn tiếng tranh cãi giữa đám đông.
Herwin nhìn họ một lúc, rồi ánh mắt dần chuyển sang hướng khác.

“Phải… là bạn đấy.”

Ngay sau đó, tầm nhìn của anh lại rơi vào bụi cây ngay cạnh vọng lâu.
Trong tán lá rậm rạp, thứ gì đó lấp lánh lóe lên.

***

“Cô đang đùa tôi à? Rõ ràng chính cô làm chuyện đó còn gì!”
“Kyyaa! Tiểu thư Lydia…!”
“Cô làm gì thế! Mau buông tay ra ngay!”

Mấy nữ sinh quanh đó hét lên thất thanh, hốt hoảng lao đến can Arista.

Giờ phút này, Arista đang siết chặt lấy cổ áo Bianca.
Ngoại trừ Herwin, không ai đủ sức cản nổi Arista, vì cô ấy là nữ sinh đứng đầu khoa Kiếm thuật.

Bianca giãy dụa thế nào cũng vô ích, sức mạnh của Arista chẳng hề lay chuyển.
Cuối cùng, cô ta chỉ biết cắn chặt môi dưới, đôi mắt ánh lên sự oán giận cay độc, gắt gao nhìn Arista.

Thế nhưng, ngay sau đó Bianca lại nhếch môi cười khẩy.
“Làm vậy trước mặt bao nhiêu người, liệu có ổn không, thưa tiểu thư Lydia?”

Vừa dứt lời, cô ta liếc qua đám đông đang dồn ánh mắt về phía hai người.

Nếu là kẻ khác, hẳn đã chùn bước vì ánh nhìn bao vây tứ phía.
Nhưng ngược lại, Artista như càng bị khiêu khích, bàn tay siết lấy cổ áo Bianca mạnh hơn nữa.

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...