Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 36
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Ái da!”
Lucia khẽ kêu lên khi bị kim đâm vào tay. Ngay sau đó, cô vội đưa ngón tay rớm máu lên miệng. Vị tanh mằn mặn lan ra nơi đầu lưỡi.
“Tiểu thư, người có sao không? Có cần gọi y sư không ạ?”
“Không sao đâu. Thứ quan trọng hơn là tôi phải làm cho xong cái này...”
Lucia cười gượng, rồi cúi xuống nhìn món đồ đang nằm trong tay.
Đó chính là chiếc khăn tay mà cô định tặng cho Herwin.
Vì đây là lời tỏ tình cuối cùng, nên cô muốn chuẩn bị một món quà mang thật nhiều ý nghĩa. Thời gian chỉ còn một tuần, lại thêm việc hầu như những thứ có thể tặng đều đã trao hết cho anh, cuối cùng sau nhiều đêm trăn trở, cô mới nảy ra ý tưởng này.
Một chiếc khăn tay thì nhỏ gọn, không chiếm nhiều chỗ, lại hữu dụng cả ở chiến trường — có thể coi là món quà vừa thiết thực vừa tinh tế.
Thông thường, đây là thứ mà người ta tặng cho người yêu hay vị hôn phu. Tuy vậy, đôi khi cũng được trao cho bạn bè thân thiết, nên có lẽ Herwin cũng sẽ không thấy quá gánh nặng.
“Nếu là Herwin... thì chắc cậu ấy sẽ chẳng để ý ngay cả khi mình khắc chữ cái tên mình lên đây.”
Herwin vốn là người tỉ mỉ, nhưng ở vài khía cạnh lại ngờ nghệch đến lạ. Với anh, có lẽ cả khi nhìn thấy khăn tay có khắc chữ viết tắt của Lucia, anh cũng sẽ chỉ xem đó là chuyện thường thôi.
Lucia vừa hoàn tất việc thêu chữ cái đầu trong tên Herwin, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trong tay mình. Một lúc sau, cô khẽ buông tay, thở dài.
“...Nếu Herwin không chịu nhận thì tất cả cũng vô nghĩa thôi.”
Dù có thêu thêm cả chữ cái của mình, thì nếu người kia chẳng chấp nhận tình cảm, tất cả cũng sẽ hóa thành hư vô.
“Vâng? Tiểu thư vừa nói gì sao?”
Đang bận rộn với công việc khác, Sein ngẩng đầu lên. Lucia khẽ lắc đầu.
Sein nhìn cô tiểu thư nhà mình lại một lần nữa tự giấu đi nỗi lòng của bản thân, nhìn hình ảnh cô như vậy khiến ánh mắt Sein càng thêm lo lắng.
“Tiểu thư, ngày mai người có hẹn với Công tử Peneus, phải không ạ?”
Đôi tay Lucia khẽ run lên. Dù Sein đã nhận ra cô đang dao động, nhưng Sein vẫn giả vờ như không thấy.
“Tiểu thư của chúng ta đáng yêu đến thế, lại còn tự tay thêu khăn để tặng... Không biết đến bao giờ Công tử Peneus mới nhận ra tấm chân tình của người đây?”
“...Ừ nhỉ. Bao giờ mới nhận ra được chứ?”
Lucia bật cười khe khẽ, như để đáp lại lời Sein vốn chỉ muốn làm tâm trạng của cô thoải mái hơn.
“Nhưng tiểu thư, dẫu công tử ấy không chấp nhận, người cũng đừng quá đau lòng. Với tôi, tiểu thư chính là người đáng yêu và rực rỡ nhất.”
“Ha ha, vậy là cô đang an ủi tôi sao? Tôi còn chưa bị từ chối cơ mà.”
“Xin thứ lỗi nếu tôi quá lời... Dạo gần đây, tiểu thư cứ trông như người mất hồn vậy...”
Sein cúi đầu. Lucia liền vỗ nhẹ lên vai cô ấy, dịu dàng nói:
“Tôi lại làm cô lo lắng rồi. Xin lỗi nhé, chỉ là dạo này tôi có nhiều chuyện phải suy nghĩ thôi.”
Lucia mỉm cười rạng rỡ, nhưng nỗi lo trong mắt Sein chẳng hề vơi đi. Trái lại, những nếp nhăn trên trán cô hầu gái càng hằn sâu hơn.
“Tiểu thư... nếu cứ gắng ôm lấy tất cả một mình, cuối cùng người sẽ kiệt sức mất thôi.”
Sein nắm lấy tay Lucia, dịu dàng siết lại
“Đôi khi, chia sẻ gánh nặng với người khác lại có thể khiến bản thân thêm mạnh mẽ. Xin nhớ rằng tôi luôn ở bên tiểu thư. Nếu có gì khó khăn, xin hãy để tôi gánh vác cùng người.”
Lucia chỉ giữ nguyên nụ cười ấy. Còn Sein, dù trong lòng tiếc nuối vì cô chủ không chịu bày tỏ tâm tư thật sự, nhưng cũng hiểu lúc này chưa phải lúc ép buộc.
Sein mỉm cười nhẹ, vỗ về bàn tay ngọc ngà kia.
“Chỉ là đôi lời bâng quơ thôi. Tiểu thư đừng bận tâm.”
“Nhưng đó là tấm lòng cô muốn nói cho tôi, phải không? Tôi cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Ơn nghĩa gì chứ... À, khăn tay tiểu thư đã thêu xong chưa? Nếu có chỗ nào khó, xin để tôi làm giúp.”
“Không cần đâu, sắp xong rồi. Nhìn này, cũng khá ổn đấy chứ?”
Lucia giơ chiếc khăn tay đã gần hoàn thiện ra.
Vốn cô chẳng phải người vụng về, những mũi thêu mà cô cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ trông khá đẹp mắt.
“Chỉ mong Công tử Peneus sẽ hài lòng...”
“Chừng này thì ngay cả Herwin cũng sẽ thích thôi.”
Lucia khẽ vuốt ve dòng chữ thêu tỉ mỉ — chữ cái viết tắt tên Herwin.
Ba ngày liền ròng rã mới hoàn thành xong chiếc khăn tay này. Và ngày mai... cuối cùng cũng đến khoảnh khắc định mệnh.
Lucia đặt từng mũi chỉ cuối cùng, vừa làm vừa thì thầm cầu nguyện:
“Xin hãy để tấm lòng này chạm đến cậu...”
Lucia cứ bước đi vòng quanh một chỗ, hồi hộp đến mức chẳng thể đứng yên.
“Sein, tôi trông ổn chứ? Có gì lạ không?”
“Không đâu ạ. Tiểu thư đẹp lắm.”
“Nếu biết trước thế này, tôi đã sắm thêm vài bộ váy rồi... Cái váy này thật sự ổn chứ?”
“Đương nhiên rồi! Trông rất hợp với tiểu thư xinh đẹp của chúng ta.”
Sein dịu dàng trấn an, nhưng Lucia vẫn chẳng sao bình tĩnh được.
‘Rốt cuộc, điều gì lại khiến tiểu thư bất an đến vậy...?’
Dẫu thường ngày Lucia vốn đã xinh xắn và đáng yêu, hôm nay lại càng rạng rỡ lạ thường.
Cũng phải thôi, từ sáng tinh mơ cô đã huy động tất cả các hầu gái để chuẩn bị.
Một chiếc váy vàng nhạt dịu dàng, ôm trọn hình ảnh nhỏ bé, mong manh của Lucia. Mái tóc nâu bồng bềnh được tết khéo léo, tạo một điểm nhấn tinh tế. Ngọc trai điểm xuyết khắp trang sức, tỏa ra vẻ thanh nhã.
Lại thêm cả lớp trang điểm nhẹ nhàng, thứ cô vốn chẳng bao giờ dùng, càng khiến cô thêm phần lộng lẫy.
Không có bất kỳ lý do gì để lo lắng cả.
“Ngược lại, lần này chắc chắn Công tử Peneus sẽ bị tiểu thư mê hoặc thôi.”
Nếu đến cả dáng vẻ ấy mà còn không rung động, Sein chỉ có thể chắc chắn rằng vấn đề nằm ở Herwin chứ chẳng ở đâu khác.
“Tiểu thư, Công tử Peneus đã đến rồi ạ.”
Đúng lúc ấy, tin báo Herwin đã đến truyền vào.
Lucia cứng ngắc, bước đi một cách gượng gạo. Sein vội vàng giữ cô lại.
“Tiểu thư, người quên thứ quan trọng nhất rồi.”
Sein đưa cho cô một chiếc hộp quà nhỏ. Như vừa bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ rối rắm, Lucia mới hốt hoảng nhận ra.
“Trời ạ, suýt nữa thì quên mất. Cảm ơn cô, Sein.”
“Có gì đâu ạ. Tiểu thư, xin đừng quá căng thẳng. Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi!”
Sein siết chặt bàn tay đang run rẩy của Lucia. Nhờ vậy, những run sợ trong lòng cô cũng lắng xuống đôi phần. Đôi mắt Lucia ánh lên sự kiên định.
“Tôi đi đây.”
“Vâng, mong tiểu thư có một khoảng thời gian thật vui vẻ.”
Được Sein tiễn bước và khích lệ, Lucia tiến lên phía trước. Trước dinh thự bá tước Agnes, một cỗ xe ngựa mang huy hiệu của gia tộc Peneus đã dừng sẵn.
Lucia vừa đến gần, cánh cửa xe đã bật mở. Người xuất hiện trước mắt cô, chính là Herwin.
“Chào buổi sáng, Lucia.”
Khoảnh khắc ấy, tim Lucia khẽ chấn động.
Bởi hôm nay anh không mặc quân phục quen thuộc, mà thay vào đó là một bộ lễ phục gọn gàng, chỉnh tề.
Người đàn ông vốn luôn coi thanh kiếm như một phần thân thể, chưa từng rời nửa bước... nay lại trông khác lạ đến thế, khiến lòng cô xao động lạ thường.
Cứ như thể, anh đã thực sự chuẩn bị để đi hẹn hò vậy.
“Lạ nhỉ, hôm nay sao cậu không mặc quân phục?”
Không kiềm chế nổi tò mò, Lucia lên tiếng hỏi. Herwin gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
“Ban đầu, tôi định mặc quân phục... nhưng rồi...”
Anh bỗng khựng lại. Lucia nghiêng đầu thắc mắc:
“Nhưng rồi sao?”
“Ờ... rồi tôi chợt muốn thử mặc thứ khác.”
“Thế à? Thật kỳ lạ nhỉ.”
Quả nhiên, như cô đã đoán, anh chẳng có chút toan tính gì.
Nhưng lần này, chỉ riêng việc được cùng anh sánh bước trong dáng vẻ khác thường ấy... cũng đủ khiến Lucia cảm thấy hạnh phúc.
Đối diện với Lucia, Herwin khẽ thở dài, cố giấu đi tâm tư trong lòng.
“Công tử! Xin người đừng dại dột nói với tiểu thư Agnes những lời không cần thiết! Và nhất định không được để lộ rằng chính tôi đã thuyết phục người mặc bộ đồ này thay vì quân phục, nhớ chứ?”
Ngay trước khi khởi hành, lời dặn dò nghiêm nghị của hầu cận Jerome lại vang lên trong đầu Herwin.
Bộ lễ phục này vốn không phải anh tự nguyện mặc. Jerome đã kiên quyết cản anh khỏi việc khoác lên quân phục như thường lệ, rồi bằng mọi cách ép anh thay trang phục này.
Dù đến giờ Herwin vẫn chẳng hiểu nổi lý do tại sao...
Anh khẽ liếc sang Lucia.
Cô đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe ngựa, trông có vẻ tươi vui hơn hẳn mọi khi.
‘Ừm... miễn là điều đó khiến cô ấy vui, thì cũng tốt thôi.’
Chỉ cần tâm trạng của Lucia tốt lên, thì với Herwin, tất cả đều chẳng thành vấn đề.
“Vậy... hôm nay cậu muốn dành trọn một ngày bên tôi à. Có điều gì đặc biệt muốn làm không?”
Herwin nghiêng đầu hỏi, giọng có phần tinh nghịch.
“Còn cậu thì sao? Không ngại để mình hành hạ suốt cả ngày chứ?”
Lucia lập tức đáp lại với giọng điệu trêu chọc.
“Nghe mà sợ quá. Không biết cậu định bắt tôi làm cái việc ghê gớm gì đây. Có lẽ tôi nên chuẩn bị tinh thần rồi.
“Ha ha, ai nghe chắc lại tưởng mình bắt nạt cậu không bằng. Chỉ là... sắp tới mình phải trở lại phương Bắc rồi, nên trước khi xa nhau, mình muốn được đi chơi cùng cậu một ngày thôi.”
“Đúng nhỉ. Chúng ta đã rất lâu rồi mới có dịp chỉ riêng hai người. Trước giờ lúc nào cũng có bạn bè đi cùng.”
Kể từ khi nhập học ở Học viện, cơ hội để chỉ có hai người với nhau thực sự rất hiếm.
Nếu có thì cũng chỉ dừng lại ở vài khoảnh khắc ngắn ngủi chuyện trò, còn hầu hết đều là những buổi tụ tập với ba người trở lên.
Chính vì thế, hôm nay, trước khi nghĩ đến chuyện đây là một buổi hẹn hò, trong lòng Lucia bỗng dâng lên cảm giác thân quen như được quay lại quãng thời gian trước khi bước chân vào Học viện.
“Công tử, sắp đến khu phố sầm uất rồi. Xin hỏi sẽ ghé đâu trước ạ?”
Tấm cửa nhỏ nối với ghế đánh xe bật mở, tiếng người đánh xe vọng vào.
Herwin quay sang Lucia, nhường cô quyền quyết định. Lucia lập tức trả lời:
“Làm ơn đưa chúng ta đến nhà hàng Alain.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Người đánh xe kéo cương, điều khiển ngựa chuyển hướng về phía nhà hàng mà Lucia vừa nhắc đến.
“Điểm dừng chân đầu tiên là nhà hàng sao?”
“Bây giờ là giờ trưa mà. Phải lấp đầy bụng trước khi bắt đầu đi chơi chứ. Mình còn cẩn thận đặt chỗ trước rồi đấy.”
Suốt quãng đường đến điểm hẹn, Herwin và Lucia không ngừng trò chuyện.
Dù Lucia dành tình cảm đặc biệt cho Herwin, nhưng bởi đã cùng nhau trải qua biết bao năm tháng, giữa họ chẳng hề tồn tại chút ngượng ngập nào.
Khi đến nơi, cả hai được nhân viên nhà hàng dẫn đến chỗ ngồi đã đặt trước.
Lucia vốn nhờ cô hầu gái am hiểu phố xá tìm giúp một nhà hàng có bầu không khí thật tốt, và quả là một lựa chọn tuyệt vời.
Chỉ có điều, có vẻ nơi đây chủ yếu dành cho các cặp tình nhân. Chung quanh, hầu hết đều là đôi nam nữ quấn quýt bên nhau.
“Ừm... không gian thế này, hương vị cũng tuyệt. Tôi phải quay lại đây lần nữa mới được.”
Nghe Herwin buông lời khen ngợi, Lucia thoáng muốn hỏi: ‘lần nữa ấy hả, cậu sẽ đi cùng ai?’, nhưng rồi cô cố nén lại.
“Cậu thấy hợp ý là tốt rồi. Thật ra, đây cũng là lần đầu mình tới. Nghe nói dạo gần đây nơi này rất nổi tiếng, e rằng sau này muốn đặt bàn sẽ khó lắm.”
“Vậy sao? Thế thì càng khiến tôi mong chờ món chính hơn rồi. cậu đã gọi gì thế?”
“Mình đặt sẵn món được nhiều người chọn nhất. Nghe nói hầu như ai đến đây cũng gọi món đó, chắc chắn không tệ đâu.”
Chẳng bao lâu, món chính đã được bưng ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, Lucia bỗng khựng lại.
Người phục vụ đứng bên cạnh bắt đầu giải thích chi tiết về món ăn, nhưng những lời ấy chẳng lọt nổi vào tai cô.
“Vậy, nếu cần gì xin cứ gọi.”
Người phục vụ cúi chào rồi lặng lẽ lui ra.
Herwin cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt phần bít-tết trước mặt. Nhưng đúng lúc ấy, anh phát hiện Lucia vẫn chưa động đũa.
“Sao vậy?”
“Hả? À... không, không có gì. Trông ngon thật, phải không?”
Lucia vội vàng lên tiếng, rồi lúng túng bắt đầu cắt thịt. Nhưng Herwin vẫn dõi theo cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đến khi bắt gặp một chi tiết, anh bất ngờ nắm lấy tay Lucia.
“Ơ? Sao thế?”
“Sao ư? Chẳng phải cậu không ăn được nấm hay sao?”
Herwin cau mày.
Trước mặt hai người là hai phần bít-tết, thoạt nhìn giống hệt nhau.
Chỉ khác ở phần sốt rưới bên trên — của Herwin là sốt rượu vang sánh đặc, còn của Lucia lại là sốt nấm.
Vấn đề nằm ở chỗ: Lucia không thể ăn nấm.
“Đưa đây. Đổi cho tôi.”
“Ơ... không sao đâu. Làm thế thì thật thất lễ…”
“Thôi được rồi. Nhanh.”
Giọng nói kiên quyết của Herwin khiến Lucia không thể kháng cự thêm.
Cô đành đặt dao nĩa xuống. Herwin lập tức kéo phần ăn của mình sang và đổi đĩa với cô.
Chỉ đến lúc ấy, nếp nhăn trên trán anh mới giãn ra.
“...Không phải dị ứng gì nghiêm trọng. Chỉ cần ráng ăn cũng chẳng sao.”
“Đâu chỉ là kén ăn. Cậu mà lỡ ăn nấm là bụng cồn cào cả ngày còn gì. Hồi trước từng ăn nhầm một lần, cậu đã khổ sở nguyên một ngày còn gì nữa.”
Lucia khẽ sững lại. Đúng như anh nói, từ khi còn bé, chỉ một lần ăn nấm và bị đau bụng dữ dội, từ đó cơ thể cô cứ hễ nếm qua nấm là lập tức phản ứng, không tài nào chịu nổi.
Nhưng... cô chưa từng nghĩ rằng anh lại để ý đến chuyện đó, thậm chí chẳng ngại đổi cả đĩa ăn ngay trước mặt người khác.
Hành động ấy vốn rất trái với phép tắc trên bàn tiệc.
Thế nhưng Herwin lại thản nhiên như chẳng có gì, cắt một miếng bít-tết rồi ung dung thưởng thức.
“Còn thẫn thờ làm gì. Mau ăn đi.”
“...Ừm.”
Đôi tai Lucia ửng đỏ, nóng bừng lên.
Chỉ là một cử chỉ rất nhỏ thôi, vậy mà sự quan tâm của anh lại khiến những căng thẳng trong lòng cô ùa về, khiến trái tim đập loạn nhịp.
Cho đến tận khi món tráng miệng được dọn ra, Lucia vẫn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Herwin.
Trong khi đó, anh thì vô tư trò chuyện, vui vẻ tiếp nối câu chuyện mà chẳng hề nhận ra sự thay đổi nơi cô.
Và chính bởi sự vô tư ấy, Lucia mới cảm thấy... biết ơn.
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook