Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1007: Quân hàm Thượng tá
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hắn gõ nhẹ mũi chân xuống dưới đất, dù không có hai cánh nhưng hắn lại vẫn trực tiếp thi triển ra Kim Long Phi Tường của bản thân.
Sau lưng hắn lập lòe vầng sáng hình đôi cánh, chỉ trong chốc lát, Đường Vũ Lân đã đến trước mặt Giang Ngũ Nguyệt, giơ Hoàng Kim Long Thương trong tay lên, trực tiếp đón lấy hai chiếc búa của Giang Ngũ Nguyệt.
Một tiếng “Keng” giòn tan vang lên, không có chiến giáp, đối mặt với Giang Ngũ Nguyệt giải phóng Nhị Tự Đấu Khải lại cực kỳ giỏi về mặt lực lượng, tình hình quả nhiên có chút thay đổi. Hai chiếc búa của Giang Ngũ Nguyệt chỉ bị hắn đẩy lên, chứ không thể hoàn toàn đánh bay.
Nhưng đúng vào lúc này, Đường Vũ Lân bỗng gầm lên một tiếng, Hoàng Kim Long Hống!
Một chiếc đầu rồng vàng kim khổng lồ chui ra khỏi cơ thể, đường kính phải đến hơn năm mét, gầm lên một tiếng lớn với Giang Ngũ Nguyệt ở cự ly gần.
Giang Ngũ Nguyệt chỉ cảm thấy một áp lực cực kỳ khủng khiếp kèm theo sóng âm ập thẳng đến từ phía chính diện. Cơ thể y lùi mạnh về sau theo tiếng gầm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, huyết mạch trong cơ thể cũng bị áp chế điên cuồng.
Đường Vũ Lân lơ lửng giữa không trung, Hoàng Kim Long Thương trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu trắng sáng chói mắt, một thương mạnh mẽ được đâm ra, thương ý ngưng tụ, hóa thành mũi thương dài ba mươi mét, trong chớp mắt đã đến trước mặt Giang Ngũ Nguyệt.
Giang Ngũ Nguyệt không hổ là cường giả cận chiến cùng cấp, chiến giáp bị tấn công, đương nhiên là sẽ có phản ứng. Khi lớp phòng ngự xuất hiện, cũng kích thích y tỉnh táo mấy phần, y giơ hai búa lên chắn ở trước cơ thể theo tiềm thức. “Ầm”
Mũi thương màu trắng sáng đâm thủng chiếc búa đầu tiên, ép chiếc búa thứ hai đập thẳng vào ngực Giang Ngũ Nguyệt. Chiếc búa đập mạnh đến mức hai mắt y tối sầm lại, lớp phòng ngự của chiến giáp suýt chút nữa đã vỡ nát.
Ngay sau đó, trường thương của Đường Vũ Lân khẽ run lên, trong tiếng rồng ngâm mạnh mẽ, một con rồng khổng lồ màu vàng kim xuất hiện giữa không trung, lập tức đuổi theo, lại một lần nữa tấn công chính diện y.
Giang Ngũ Nguyệt chỉ kịp khởi động hồn kỹ của bản thân, một tầng ánh sáng màu vàng sẫm tỏa ra, chống lại đòn tấn công của con rồng màu vàng kim đó.
“Ầm!”
Cơ thể của Giang Ngũ Nguyệt bị hất bay, hồn kỹ cũng bị chấn động vỡ nát. Bóng Đường Vũ Lân lóe lên, trong chốc lát đã đến bên trên y. Vô số sợi dây leo Lam Ngân Hoàng màu vàng kim sáng rực tràn ra, Hoàng Kim Long Thương chỉ về phía trước, những sợi dây leo đó đều tỏa ra ánh sáng tương tự. Như thể có hàng trăm thanh Hoàng Kim Long Thương đồng thời đâm ra vậy, bao phủ khắp cơ thể của Giang Ngũ Nguyệt.
Kim Long Đột Thứ Trận!
Giang Ngũ Nguyệt lập tức cảm thấy bản thân mình như thể đập phải một tấm ván đinh, cả người lập tức cứng đờ, đồng thời vô số lỗ máu cũng xuất hiện trên cơ thể y.
Ngay sau đó, Đường Vũ Lân vung Hoàng Kim Long Thương ra, ánh sáng vàng kim xung quanh cơ thể càng rực rỡ hơn, chính là Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực. Chỉ là trong hình huống đang làm kẻ địch, khi lĩnh vực bao trùm lấy Giang Ngũ Nguyệt, sẽ gây tác dụng trấn áp cho y.
Hoàng Kim Long Thương trong tay bỗng hóa thành vô số tia sáng, mỗi một tia sáng đều như thể có một ngọn Lam Ngân Thảo bám ở trên đó vậy, sau đó hàng trăm tia sáng hợp lại làm một, mũi thương màu vàng trắng bùng nổ, cả sân thi đấu như thể được bao trùm bởi ánh sáng đó, đâm chéo từ trên không trung xuống dưới. Trong cảm nhận của Giang Ngũ Nguyệt, bầu không khí xung quanh dường như đã biến thành thương ý, quá trình hàng trăm thanh trường thương trong chớp mắt hòa thành một thể, cũng nén không khí lại chỉ còn bằng một phần trăm của thể tích trước đó, cơ thể của y cũng bị ép đến mức vang lên tiếng xương cốt vỡ nát. Mà khi mũi thương đó đâm về phía cơ thể của y, tất cả mọi thứ của bản thân y
dường như đã bị một thương đó đâm thủng. Không chỉ là cơ thể, mà thậm chí cả linh hồn cũng như vậy.
“Phụt”
Giang Ngũ Nguyệt bị cắm thẳng xuống đất, mũi thương màu trắng bùng nổ, nổ tung cả người y thành bột phấn.
Thiên Phu Sở Chỉ!
Đường Vũ Lân thầm mừng rỡ trong lòng, mặc dù hắn vẫn chưa thể thật sự huyễn hóa ra nhiều mũi thương giống như thật đến thế, nhưng dưới sự trợ giúp của Lam Ngân Hoàng! Cuối cùng hắn cũng đã có thể thi triển được một phần uy lực của Thiên Phu Sở Chỉ rồi. Đây là lần tấn công khiến hắn có cảm giác gần với Thiên Phu Sở Chỉ nhất. Mặc dù cách Thiên Phu Sở Chỉ bản hoàn chỉnh còn rất xa, nhưng ít nhất, hắn cũng đã tìm được cảm giác đó rồi.
Sau nhiều ngày luyện thương, thêm sự hình thành của long hạch, cuối cùng cũng khiến hắn có bước nhảy vọt về chất. Hơn nữa, sau khi hồn hạch được hoàn thành, hai viên hạch lớn sinh ra vòng xoáy bổ trợ âm dương khiến lúc hắn sử dụng Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ, mức độ tiêu hao của bản thân giảm đi đáng kể.
Nếu như trước đó hắn chỉ có thể sử dụng ba lần Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ, sau khi hồn hạch hoàn thành, hiện giờ hắn đã có thể sử dụng mười lần, thậm chí còn có thể nhiều hơn một chút.
Khi Đường Vũ Lân đi ra ngoài địa điểm thi đấu, hắn ta nhìn thấy Giang Ngũ Nguyệt đang đứng ngẩn ngơ ở đó, cả người y như thể mất hồn vậy.
Đường Vũ Lân giật mình hoảng hốt, Thiên Phu Sở Chỉ cũng có ảnh hưởng đến tinh thần lực, không phải là linh hồn của Giang Ngũ Nguyệt bị tổn hại rồi đấy chứ? Nếu là như vậy, thì phiền phức to rồi.
Cũng may mà Tinh Đấu Chiến Võng có sự bảo vệ vô cùng mạnh đối với người sử dụng, một lúc sao, cơ thể của Giang Ngũ Nguyệt bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Cùng với việc cơ thể ngày càng run rẩy mạnh mẽ hơn, trong hai mắt của y cũng dần lấy lại được cảm xúc.
Hai chân Giang Ngũ Nguyệt loạng choạng, ngồi phịch xuống dưới đất, sau đó thở hổn hển từng ngụm lớn. Trong đôi mắt y, hiện giờ đã ngập tràn sự sợ hãi.
“Sao có thể chứ? Sao lại có thể như vậy chứ?” Y thua rồi, thua một cách triệt để. Kể từ lúc Đường Vũ Lân bắt đầu tấn công, là y đã bị áp chế hoàn toàn, vẫn luôn bị áp chế từ đầu đến cuối.
Mặc dù không phải chiêu nào của Đường Vũ Lân cũng là Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ, nhưng dưới tác dụng của vòng xoáy bổ trợ âm dương, võ hồn và huyết mạch của bản thân hắn đã hòa vào làm một, hai thứ hỗ trợ bổ sung lẫn nhau. Mặc dù hiện giờ hắn chỉ có hồn lực cấp bậc Hồn Đế, nhưng hồn lực cấp sáu mươi lăm cũng không kém Giang Ngũ Nguyệt là bao. Hơn nữa giữa hai người bọn họ còn có huyết mạch áp chế. Lại thêm uy lực khủng bố của Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ nữa. Vậy nên, dù có mặc chiến giáp, Giang Ngũ Nguyệt cũng vẫn phải chịu thất bại thảm hại mà thôi.
Đây chắc chắn là điều Giang Ngũ Nguyệt không muốn nghĩ đến nhất, thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, lại khiến y không thể không tin.
“Ngũ Nguyệt, ngươi không sao chứ?” Đường Vũ Lân quan tâm hỏi han. Lần này là quan tâm thật.
“Không muốn nói chuyện với ngươi nữa!” Giang Ngũ Nguyệt cạn lời.
Đường Vũ Lân ngồi xuống bên cạnh y: “Áp lực đồng thời cũng là động lực. Lò xo mềm mại, nhưng khi áp lực càng mạnh, lực bật lại càng lớn. Ngươi có thiên tư trác tuyệt, đánh với ta đối với ngươi mà nói vốn đã là không công bằng. Huyết mạch chúng ta tương tự nhau, ngươi bị huyết mạch của ta áp chế rất gắt gao. Vốn dĩ chênh lệch cũng không lớn đến thế.” Lần này là hắn đang chân thành khuyên nhủ. Hắn là người biết điểm dừng ở đâu.
“Ngươi đi đi!” Giang Ngũ Nguyệt không vui nói: “Dù ngươi nói gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không đánh với ngươi nữa đâu. Ta phải trở về suy nghĩ cho kỹ, ta không tin là mình lại thua thảm hại như vậy. Chắc chắn là còn điều gì đó mà ta chưa nghĩ đến.” Vừa nói, y vừa bò dậy đi ra bên ngoài.
Đường Vũ Lân nhìn theo bóng lưng y rời đi, không khỏi gãi đầu, sau này muốn tìm y cọ xát e rằng không dễ như vậy nữa rồi! Thế nhưng, xem ra, y quả thật không nên trở thành đối thủ của hắn.
Sau mấy trận chiến đấu với Giang Ngũ Nguyệt, Đường Vũ Lân nhận ra được rất rõ trạng thái hiện giờ của mình.
Sau khi hồn hạch hoàn thành, hai viên hạch năng lượng lớn hình thành vòng xoáy bổ trợ âm dương, thực lực tổng thể của hắn đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Dù đối mặt với Tam Tự Đấu Khải Sư, hiện giờ hắn cũng đã có năng lực để liều một phen rồi.
Không thể tìm Ngũ Nguyệt nữa, xem ra phải đổi sang người khác mới được. Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới cuộc thi cơ mà.
Sau khi rời khỏi Tinh Đấu Chiến Võng, Đường Vũ Lân ngồi khoanh chân minh tưởng, tiêu hóa hấp thu những thứ vừa thu được từ thực chiến vừa nãy. Thế nhưng, bởi vì áp lực Giang Ngũ Nguyệt gây ra cho hắn quả thật rất có hạn, vậy nên, những thì thu hoạch được từ thực chiến không tính là quá lớn, chỉ có thể tính là hiểu rõ hơn về bản thân mình mà thôi.
Có hồn hạch với không có hồn hạch quả nhiên không giống nhau!
Làm thế nào để điều chỉnh phối hợp các năng lực của bản thân, có thể phát huy hết hoàn toàn sức chiến đấu mà hắn có, chính là điều hắn cần làm trong khoảng thời gian tiếp theo đây.
Tu vi hồn lực trong chốc lát tăng lên cấp sáu mươi lăm, hai hồn hạch lớn hình thành vòng xoáy, điều này khiến hắn đã có sự thay đổi về chất, lắng đọng, tích lũy, là phương hướng của hắn trong tương lai.
Khi Đường Vũ Lân lại một lần nữa tỉnh dậy từ trong minh tưởng thì đã sang sáng ngày hôm sau rồi.
Nhạc chuông của máy liên lạc hồn đạo vang lên từ trên vòng Huyết Thần. “Chào ngài, Huyết Nhất.”
“Đến chỗ ta một chuyến. Quân hàm của ngươi xong rồi.” Quân hàm? Thượng tá?
Trái tim Đường Vũ Lân lập tức cảm thấy nóng bừng. Nghĩ đến việc mình có thể trở thành Thượng tá, điều này thật sự đúng là niềm vui bất ngờ! Phải biết rằng, kể từ khi hắn đến nơi này đến nay, chẳng qua cũng mới chỉ có vài tháng mà thôi. Sự thật chứng minh, hắn đến đúng rồi, chẳng những tu vi có bước nhảy vọt về chất,
mà còn có quân hàm Thượng tá, cũng coi như sĩ quan cấp trung ở trong quân đội rồi.
Hắn đi đến Huyết Thần doanh.
Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện ra, không chỉ có Huyết Nhất, mà từ Huyết Nhất đến Huyết Cửu, chín vị Huyết Thần của Huyết Thần doanh đều ở đây. “Chào trưởng quan!” Đường Vũ Lân đứng nghiêm hành lễ.
Huyết Nhất nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Theo như yêu cầu của ngươi, sau khi xác thực, thương lượng với bên quân đoàn, bọn ta quyết định trao cho ngươi quân hàm Thượng tá làm phần thưởng cho quân công ngươi tích lũy được trước đó và lễ tẩy rửa cuộc đời lần này. Nhân viên ngoài biên chế của Huyết Thần doanh Đường Vũ Lân, bước lên trước.”
“Vâng!”
Đường Vũ Lân sải bước đi đến trước mặt Huyết Nhất, Huyết Tam bê một chiếc khay đi tới, trên tấm vải đỏ của chiếc khay đó, là hai quân hàm đeo ở vai.
Hai vạch ba sao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook