Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1025: Giọng điệu gì thế này?
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Quả không hổ danh là Cực Hạn Đấu La, nhìn một cái thôi là đã phát hiện ra những biến hoá ở trên cơ thể của mình, Đường Vũ Lân hắc hắc cười nói: "Đúng là có một chút tiến bộ. Chủ yếu là trên phương diện huyết mạch chi lực, gần đây giống như là đã đột phá được một tầng bình cảnh nào đó vậy. Chỉ là sau khi đột phá xong, sức mạnh biến hoá lại trở nên có chút không dễ khống chế được. Vậy thôi, ta trước tiên quay về tu luyện tiếp đây."
Huyết Nhất nói: "Giai đoạn chung kết đã bắt đầu rồi, trận thi đấu của ngươi đã tiến hành rồi chứ?"
Đường Vũ Lân nói: "Trận đấu đầu tiên đã kết thúc rồi, ta đã thắng. Giai đoạn chung kết này quả thật là có chút thú vị, mỗi một người đều có số hiệu của riêng mình, số hiệu của ta là số ba mươi ba."
Huyết Nhất nói: "Đừng quên nhiệm vụ của ngươi. Ta sẽ giữ đúng lời hứa lúc trước đó."
"Được." Đường Vũ Lân có chút không nói nên lời đáp ứng lại một tiếng.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Huyết Nhất quyết định sử dụng quyền hạn của bản thân, muốn chuyển sang xem video thi đấu của hắn một chút, ông luôn có cảm giác tên tiểu tử Đường Vũ Lân này đã thay đổi rất lớn, hắn đã vượt ra xa so với dự đoán của ông từ trước đó.
Sau khi rời khỏi phòng của Huyết Nhất, Đường Vũ Lân cũng không có lập tức quay về cư xá của mình, kể từ sau khi đánh với Mã Sơn, hắn vẫn luôn ở trong cư xá tu luyện, sau đó thì tham gia thi đấu, thật sự là cũng đã cảm thấy có chút nhàm chán rồi. Hắn quyết định là sẽ đi ra ngoài đi dạo một chút. Sau đó là liên lạc cùng với Cổ Nguyệt Na. Dù sao thì quân công hiện tại của hắn cũng đã đủ dùng rồi, mối làm ăn với Mã Sơn cũng giúp cho hắn kiếm được một khoảng lớn. Hơn nữa, thông qua cuộc thi đấu ngày hôm nay nó cũng đã mang đến cho hắn một chút cảm hứng trong việc đoán tạo ra cơ giáp cho bản thân mình rồi.
Tình huống của hắn rất khác so với những người khác, khả năng của cơ giáp mà hắn chết tạo ra dĩ nhiên là cũng phải có chỗ đặc biệt của nó.
Đi vào thang máy, đi ra khỏi Huyết Thần doanh, Đường Vũ Lân suy nghĩ một lát, trước tiên là đem phù hiệu ở trên vai tháo xuống.
Hắn trông trẻ tuổi như thế này lại đeo quân hàm Thiếu tướng thật sự là quá khiến cho người khác chú ý đến, mặc dù nói ngày đó Mã Sơn có hơi nóng tính nên đã có chút hành động nông nổi, nhưng trên thực tế, nếu đổi lại là một binh sĩ khác, e là khi bị họ bắt gặp, bọn họ cũng sẽ đối với thân phận Thiếu tướng này của mình mà sinh ra lòng nghi ngờ không nhỏ. Trừ khi là cấp quân hàm này của hắn được công bố ra trước toàn quân vậy thì mới có thể tránh gặp phiền phức được.
Tháo phù hiệu ở trên vai xuống, mặc dù là có thể tránh được không ít phiền phức, chỉ là ngẫu nhiên có thể dẫn đến một chút sự chú ý mà thôi. Nhưng nếu không mang phù hiệu, ở bên trong Huyết Thần quân đoàn cũng được xem là vi phạm quy định của quân đoàn, chỉ có điều là hình phạt có thể nhẹ hơn nhiều.
Nhưng nếu là hoạt động ở trong khu nghỉ ngơi cũng không có vấn đề gì cả.
Đường Vũ Lân quyết định đi đến khu nghỉ ngơi này, dù sao thì đây cũng là một nơi vui chơi, thư giãn duy nhất có ở bên trong Huyết Thần quân đoàn, ở nơi đây lúc nào cũng náo nhiệt như thế này cả.
Đường Vũ Lân đi đến một quầy nước gọi một ly đồ uống, hắn ngồi xuống uống một ngụm nước. Vị đồ uống tươi ngon trôi vào trong cổ họng ngay lập tức đã mang đến cho hắn vài phần cảm giác thoải mái.
Dùng Huyết Thần hoàn gọi cho Cổ Nguyệt Na, hắn an tĩnh chờ đợi hồi âm. Quả nhiên không lâu sau đó, âm thanh của Cổ Nguyệt Na đã truyền đến.
Âm thanh nhu tình mà ấm áp đó của nàng, vẫn còn kèm theo sự mừng rỡ ở trong đó nữa, nàng nói: "Ba ba, ta thật là nhớ người quá đi, người lúc nào mới quay lại đây thế?"
Nghe được âm thanh này của nàng, Đường Vũ Lân ngay lập tức cảm giác được như tất cả những mệt mỏi và căng thẳng ở trên tinh thần của mình đều dường như đã tan biến đi sạch, hắn dịu dàng đáp lại: "Ngày mốt đi. Ngày mốt ta sẽ đến gặp muội, được không nào?"
"Thật tốt quá!" Cổ Nguyệt Na hưng phấn hoan hô lên một tiếng, tiếp lời nói: "Vậy thì ta sẽ đợi người nha."
"Ừm" Đường Vũ Lân mỉm cười đáp ứng, đồng thời hắn cũng kể cho Cổ Nguyệt Na một số chuyện thú vị mà hắn gặp trong thời gian ở trong quân doanh, nói đến bản thân hắn "đã không cẩn thận" đánh thắng được Huyết Cửu như thế nào, nói đến đoạn Mã Sơn hiểu lầm về quân hàm của mình rồi đủ thứ chuyện khác phát sinh sau đó nữa. Mọi chuyện đầu đuôi đều được hắn từ từ kể ra hết, đổi lại nàng cũng đã chia sẽ với hắn những niềm vui mà nàng gặp phải ở trong quân doanh mình.
Cổ Nguyệt Na lắng nghe rất là chăm chú, thỉnh thoảng lại chèn vào vài câu quan tâm hỏi han vào trong đó nữa, mỗi lần như thế trong lòng Đường Vũ Lân đều cảm thấy rất ấm áp, trên mặt của hắn cũng không biết là từ lúc nào đã lộ ra nụ cười tràn đầy mãn nguyện.
Đột nhiên, hắn cảm giác được có khí tức nào đó đang đột nhiên cách mình rất gần, gần như là trong vô thức hắn dùng tay túm lấy nó lại.
"Hề hề, ối ối!" Tiếng cười vừa mới xuất hiện trong chớp mắt đã đột nhiên dừng lại mà đã biến thành một tiếng kêu thảm.
Mộc thân thể to lớn đang bị Đường Vũ Lân trực tiếp kéo tới, đè lên trên mặt bàn.
"Ba ba à, làm sao thế?" Từ phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng kinh hô của Cổ Nguyệt Na.
Đường Vũ Lân vội vàng nói: "Không sao, không có chuyện gì cả, chỉ là có một đồng nghiệp vừa đùa với ta mà thôi." Vừa nói, hắn vừa thả lỏng tay nắm Giang Ngũ Nguyệt ở trên bàn ra, tức giận trừng mắt với đối phương một cái.
"Không có chuyện gì thì tốt rồi, ba ba à, vậy thì ngày mốt nhớ là phải đến sớm đó. Ta sẽ đợi người nhé."
"Được." Đường Vũ Lân cúp máy, sau đó hắn nhìn về phía Giang Ngũ Nguyệt đang ở phía trước, hắn lộ ra nét mặt đầy cổ quái, đang xoa xoa cổ tay muốn tẩn cho đối phương một trận.
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Đường Vũ Lân đang nói chuyện cùng với Cổ Nguyệt Na thì bị gián đoạn, Đường Vũ Lân rất tức giận hỏi đối phương một câu.
Chân mày của Giang Ngũ Nguyệt dựng thẳng đứng lên, nói: "Ta nói, ngươi mới có bấy nhiêu tuổi này thôi! Thế mà đã có nữ nhi rồi sao? Nghe giọng nói này hình như là cũng không còn nhỏ tuổi nữa! Ngươi có bao nhiêu tuổi đó thôi làm sao có thể làm được chuyện đó chứ? Thật sự là"
"Im miệng!" Đường Vũ Lân tức giận nói: "Đó là bạn gái của ta."
Giang Ngũ Nguyệt sững sờ một lát, sau đó biểu tình của hắn lại càng trở nên cổ quái hơn, nói: "Đường Vũ Lân ơi là Đường Vũ Lân, thật sự là không nghĩ đến, bề ngoài của ngươi mày rậm mắt to, quân tử đoan trang đến như thế này, thế mà lại là người có tâm địa đen tối đến như thế á. Thế mà lại thích kiểu giọng điệu như thế này ư. Quả thật, thật sự là một tên tiểu bạch kiểm có bụng dạ không tốt tí nào nha!"
Trong ánh mắt của Đường Vũ Lân loé lên một tia hàn ý, nói: "Ngươi muốn bị ăn đập rồi có phải không hả?"
Giang Ngũ Nguyệt cười hắc hắc, nói: "Có điều, xin hãy chỉ cho ta với, người đã làm như thế nào vậy? Làm thế nào mà ngươi có thể chỉ dạy cho bạn gái của mình gọi ngươi là ba ba được như vậy hả. Ngươi có bí quyết gì sao?"
Đường Vũ Lân trợn mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nàng ta là do đã mất trí nhớ, ký ức hiện giờ chỉ còn lại giống như là một đứa trẻ vậy."
"Ồ" Giang Ngũ Nguyệt kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân, tiếp lời nói: "Đã mất trí nhớ rồi sao? Mọi chuyện là như thế nào vậy?"
Trên mặt Đường Vũ Lân hiện lên một tia đau buồn, nói: "Nàng bị như vậy là cũng bởi vì cứu ta."
Giang Ngũ Nguyệt lúc này cũng biến sắc một lát, xấu hổ nói: "Thật là có lỗi, là do ta không biết, thật sự xin lỗi."
Đường Vũ Lân lắc lắc đầu, đáp: "Có lẽ, nếu có thể mãi như hiện tại đây cũng là một chuyện tốt. Thật sự mà nói thì ta cũng không biết là liệu bản thân ta có nguyện ý để cho nàng bình phục trở lại hay không đây. Ta đang rất cố gắng để thay đổi,nhưng mà nếu cứ như hiện tại đây dường như cũng khá tốt. ít nhất là nàng có thể luôn ở bên cạnh ta."
Ánh mắt Giang Ngũ Nguyệt có chút động, nói: "Ở bên cạnh ngươi sao? Ngươi không phải là đã đem nàng mang đến đây rồi đó chứ? Ta đã hiểu rồi, chẳng trách mà lúc trước đó ngươi vẫn luôn hi vọng được thăng chức, để có được ngày nghỉ phép gì đó nữa thì ra là vì để đi gặp nàng ta sao?"
"Ừm." Đường Vũ Lân gật gật đầu, chuyện này cũng không có gì để phải dấu diếm cả, hắn tiếp lời nói tiếp: "Nàng đang ở phía bên kia Bồn địa Liệt Hỏa. Ta đã tới thăm nàng một lần rồi, ngày mốt lại đi đến đó một lần nữa."
Giang Ngũ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Đúng rồi, ta nghe Vũ Tuyết nói, ngươi, ngươi đã trở thành Thiếu tá rồi sao? " Lúc câu hỏi này vừa được nói ra, hắn đã nhìn lên trên phù hiệu trên vai của Đường Vũ Lân, nhưng ở trên đó cũng không có cái gì cả.
Đường Vũ Lân gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Gọi ta một tiếng Trưởng quan nghe xem xem nào."
Giang Ngũ Nguyệt ngay lập tức cảm thấy miệng mình có chút khô khốc. Thầm hồi tưởng lại quá khứ. Chỉ mới có vài tháng thôi! Lúc lần đầu tiên bản thân mình gặp
được tên gia hỏa này, đối phương vẫn còn luôn miệng gọi mình là Trưởng quan, thế mà giờ đây đã phải đổi ngược lại rồi.
"Ngươi, ngươi cũng thật là quá nhanh rồi đi? Ngươi rốt cuộc là đã làm nên chuyện gì đại nghịch bất đạo mà lại có thể thăng cấp nhanh đến như thế chứ?"
Đường Vũ Lân nói: "Long Vũ không có nói cho ngươi biết sao? Ta đã đánh bại được Huyết Cửu rồi, hiện tại ta đã là Huyết Cửu của Huyết Thần doanh rồi. Huyết thần đều là có cấp bậc tương quân. Cho nên mới xảy ra chuyện như thế này."
"Ngươi, ngươi đã đánh bại được Huyết Cửu rồi sao?" Giang Ngũ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương, hắn tiếp lời nói tiếp: "Cái tên gia hoả nhà ngươi đó, vậy mà còn muốn đánh với ta nữa sao? Ngươi thật sự là đã có thực lực để đánh bại được Huyết Cửu rồi sao? Tên khốn nhà người thật sự không phải là người mà! "
Đường Vũ Lân trợn trắng mắt nhìn đối phương, nói: "Ngươi không phải là vì ngưỡng mộ thực lực của ta nên mới mời ta đánh với ngươi sao? Đầu óc của ngươi để đi chỗ nào rồi thế?"
"Ngưỡng mộ cái mông ấy, ta nhớ là ngươi đã đánh ta rồi đấy." Giang Ngũ Nguyệt trên mặt không phục nói ra.
Ánh mắt Đường Vũ Lân khẽ động, trên mặt đột nhiên nở ra một nụ cười ấm áp, nói: "Ngũ Nguyệt à, ngươi xem xem như vậy thì có chỗ nào không tốt sao. Ngày đó ta đánh ngươi quả thật là ta có chút không đúng. Thôi được rồi, hay là như thế này đi, ta cho ngươi cơ hội để báo thù, chúng ta đi đến Tinh Đấu Chiến Võng, chỉ cần là ngươi bỏ tiền ra, vậy thì ta sẽ có thể cho ngươi thoải mái đánh ta, ta không hề tránh né cũng không hề phòng ngự, không đánh trả. Ngươi thấy như thế nào hả? Mỗi một phút ta chỉ cần ngươi bồi dưỡng lại cho ta một ngàn liên minh tệ mà thôi, ta có thể để cho ngươi đánh đến khi nào chán thì thôi."
Giang Ngũ Nguyệt hồ nghi nhìn Đường Vũ Lân, nói: "Thật sao? Ngươi tốt bụng như thế sao?" Liên minh tệ đối với hắn mà nói thật sự cũng không đáng là gì, vì loại tiền này ở trong Huyết Thần quân đoàn căn bản là không thể sử dụng được, đãi
ngộ của bọn họ lại đều đã rất tốt rồi, mỗi một tháng đều có một nguồn thu nhập cao cố định.
Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, trên mặt khinh thường nói: "Thật sự là không nghĩ đến, để cho ngươi thoải mái đánh ta như vậy thế mà cũng không dám nữa. Với bộ dạng này của ngươi, ta thật không biết là chức Tiểu đội trưởng của Tiểu đội cận chiến của ngươi, liệu ngươi có thể đảm đương làm sao đây nữa? Khi quay về ta phải đi hỏi lại Mã Sơn đại ca xem sao mới được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook