Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1094: Tiêu diệt Nghĩ Hoàng
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Xem ra, kế hoạch của chúng ta buộc phải thay đổi rồi, thậm chí có thể sẽ phải tiến hành trước thời hạn. Loài người đã mạnh mẽ đến mức độ này rồi sao? Bọn chúng có thể chủ động tiến vào thế giới của chúng ta thông qua thông đạo Thâm Uyên, nếu như bọn chúng vươn tay về phía chúng ta, vậy thì phiền phức lớn rồi.” “Đủ rồi!” Một giọng nói âm trầm lạnh lùng bỗng vang lên, khiến tiếng bàn luận ầm ĩ lập tức biến mất.
Trong bóng tối sâu thẳm, một con ngươi thẳng đứng cực lớn từ từ sáng lên. Đó là một con mắt màu đỏ máu, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra con mắt này được hình thành từ vô số con mắt nhỏ màu đỏ. Nếu như để những người mắc hội chứng sợ lỗ tròn nhìn thấy chỉ sợ toàn thân sẽ lập tức co giật.
Khi con mắt này mở ra, toàn bộ vị diện Thâm Uyên đều yên tĩnh lại. Tầng chín mươi bảy đã biến mất, nhưng lại không ảnh hưởng tới các vị diện xung quanh nữa. “Thánh Quân.” Tất cả vương giả tập trung ở nơi sâu nhất đồng loạt cúi đầu, cung kính hành lễ với con mắt màu đỏ như này.
“Loài người đã xuất hiện sự tồn tại có thể tiêu diệt chúng ta. Chúng ta nhất định phải ra tay trước để chiếm ưu thế. Không tiếc bất cứ giá nào, xé mở thông đạo, tiêu diệt loài người một cách triệt để. Những ai chấp nhận hy sinh bản thân, cống hiến cho thông đạo, bổn quân đảm bảo tương lai khi hồi sinh sẽ không bị cản trở, cấp độ vị diện tăng lên ba vị trí. Để hoàn toàn mở thông đạo cần mười vương giả hiến tế.”
Giọng nói lạnh lùng u ám vang vọng ở nơi sâu nhất trong Thâm Uyên, khiến hầu hết các vương giả Thâm Uyên đều rùng mình.
Đúng vậy, không phải vị diện Thâm Uyên không thể phá vỡ phong ấn đó, mà là cái giá phải trả khi phá vỡ phong ấn quá lớn. Một khi bản thân tử vong, vị trí vương giả rất có thể sẽ bị tộc nhân khác cướp đoạt. Đây là điều mà bất cứ một vị vương giả nào đều không muốn xảy ra.
Thánh Quân không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, khi nó vừa xuất hiện đã lập tức đánh bại một trăm linh tám vương giả Thâm Uyên khác. Hơn nữa, bọn chúng cũng
biết rõ, một khi vị này đã hứa thì bọn chúng nhất định có thể hồi sinh. Vị Thánh Quân này chưa từng nói những chuyện mình không làm được.
“Ta sẵn lòng hiến tế vì Thâm Uyên.” Một tên quái vật dáng người cường tráng, trên người mọc năm cánh tay từ từ bước ra, cung kính đứng trước mặt Thánh Quân.
Ngay sau đó, một đám vương giả Thâm Uyên cũng đi ra, hiến tế vì Thâm Uyên. Bọn chúng chắc chắn phải ngủ say một thời gian dài, nhưng nếu như đợt ngủ say này có thể đảm bảo hồi sinh, đồng thời còn có thể tăng cấp độ vị diện, vậy thì, đương nhiên là đáng giá.
“Tốt lắm. Huỷ diệt loài người, cắn nuốt toàn bộ thế giới. Thâm Uyên, đã đến lúc mở rộng rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Thánh Quân truyền khắp Thâm Uyên, dường như trong mỗi một ngóc ngách đều có một con mắt màu đỏ máu ngưng thành thực thể.
Toàn bộ sinh vật Thâm Uyên, bạo động tập thể rồi!
...
Trái tim bỗng chốc đập nhanh khiến Nghĩ Hoàng kinh hãi khó hiểu. Lục Trảo Ma Hoàng thật sự đã chết rồi sao? Hơn nữa, tại sao Vị Diện Chi Chủng của nó không trốn về? Không thể nào, chẳng lẽ loài người đã có sức mạnh có thể huỷ diệt Vị Diện Chi Chủng rồi sao? Điều này sao có thể xảy ra được chứ?
Đúng vào lúc này, Nghĩ Hoàng bỗng nhìn thấy Dơi tứ trảo, Dơi lục trảo vốn đang bám đầy ở phía trên đỉnh thông đạo Thâm Uyên bắt đầu tan vỡ. Trong tình huống không bị con người tấn công, các con Dơi tứ trảo, Dơi lục trảo lần lượt nổ tung, hoá thành năng lượng Thâm Uyên, điên cuồng rót vào vòng xoáy Thâm Uyên.
Thể tích vòng xoáy Thâm Uyên ngày càng lớn, thế nhưng, tình huống này có nghĩa là gì? Nghĩ Hoàng hoảng sợ nghĩ ngợi, chẳng lẽ vị diện nơi Lục Trảo Ma Hoàng quản lý, sụp đổ rồi ư? Chẳng lẽ Vị Diện Chi Chủng của nó thật sự bị loài người huỷ diệt rồi hay sao?
Đúng vào lúc này, cảm giác nguy cơ to lớn trong nháy mắt ập đến. Nghĩ Hoàng gần như không chút do dự loé người, bay về phía vòng xoáy Thâm Uyên. Nó không nghĩ đến việc tấn công nữa, quay trở lại vị diện trước đã rồi tính tiếp.
Mặc dù nó tự nhận thực lực mạnh mình hơn Lục Trảo Ma Hoàng, thế nhưng, nếu loài người có thể giết chết Lục Trảo Ma Hoàng, tại sao họ lại không thể giết chết nó chứ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nó đã không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, nó bỗng phát hiện ra cảm xúc của mình như thể bị đóng băng, dường như không thể suy nghĩ được gì nữa.
Một đường kiếm lóe sáng âm thầm xuất hiện dưới người nó, quấn lấy người nó. Nghĩ Hoàng không hổ là vương giả Thâm Uyên xếp hạng hơn sáu mươi, ngay lập tức phản ứng lại. Nó cuộn người lại, một lớp vảy dày đặc lập tức xuất hiện trên bề mặt da của nó. Đồng thời, một lớp chất lỏng màu đen kỳ lạ trào ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể nó.
Đây là axit formic từ kiến có thể ăn mòn mọi thứ. Bất kỳ sinh vật sống nào bị dính phải cũng sẽ hoá thành một vũng máu loãng trong chốc lát.
Phương thức tu luyện của Nghĩ Hoàng chính là dùng axit để tiêu diệt kẻ thù, thậm chí là cả tộc nhân, sau đó cắn nuốt máu loãng do axit ăn mòn tạo ra để tăng cường thực lực của bản thân. Đây là năng lực thiên phú của nó.
Thế nhưng, một cảm giác lạnh như băng bỗng chốc truyền đến từ thanh trường kiếm đó. Rõ ràng xung quanh rõ ràng có nhiều tộc nhân như vậy, nhưng vào giờ phút này, Nghĩ Hoàng chỉ cảm thấy dường như chỉ có chính mình. Tất cả mọi thứ đều cách nó xa vời vợi.
Đây là?
Lĩnh vực, lĩnh vực tinh thần.
Không hay ròi, là cường giả loài người vô cùng mạnh mẽ. Chẳng trách Lục Trảo Ma Hoàng lại tử vong.
So với Lục Trảo Ma Hoàng, Nghĩ Hoàng quyết đoán hơn, nhất là khi Lục Trảo Ma Hoàng đã hoàn toàn tử vong. Trong cơ thể Nghĩ Hoàng lập tức rục rịch, nó trực tiếp phát động Vị Diện Chi Chủng trong cơ thể mình, muốn tự bạo Vị Diện Chi Chủng, từ đó quay trở về Thâm Uyên.
“Bùm”
Trường kiếm cổ xưa đánh vào người nó, lớp vảy bên ngoài cơ thể Nghĩ Hoàng bị phá vỡ, nhưng nó đã kích hoạt tự bạo trong cơ thể mình.
Nhưng đúng vào lúc này, một điểm sáng màu xanh lá từ phía sau kiếm ảnh lướt qua, âm thầm bám lên lồng ngực Nghĩ Hoàng.
Nghĩ Hoàng chỉ cảm thấy Vị Diện Chi Chủng đang điều động năng lượng Thâm Uyên trong cơ thể mình để chuẩn bị tự bạo bỗng chốc trì trệ, như thể đã gặp phải thiên địch vậy. Năng lượng khổng lồ của Vị Diện Chi Chủng bắt đầu run rẩy dữ dội.
Mà đúng vào lúc này, một tia sáng vàng kim xé gió bay đến, đâm vào chỗ lớp vảy đã bị phá hủy của nó trước đó nhanh như chớp. Nghĩ Hoàng chỉ cảm thấy sức sống trong cơ thể mình đang nhanh chóng cạn kiệt.
Trên bầu trời, một tia sáng giống như ánh trăng chiếu xuống, nhân cơ hội Nghĩ Hoàng đang tạm thời trì trệ, bao phủ tất cả bọn họ rồi lặng lẽ biến mất.
“Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm, bùm, bùm!” Bảy kiếm liên tiếp đều đánh vào phần cứng nhất trên đầu Nghĩ Hoàng.
Suy nghĩ của Nghĩ Hoàng không thể ngưng tụ lại được dưới sự tấn công của Vô Tình Kiếm.
Nếu như Tào Đức Trí muốn giết nó, bảy kiếm này thôi là đã đủ rồi. Nhưng lúc này ông ấy lại không hề muốn giết Nghĩ Hoàng, mà muốn tranh thủ đủ thời gian cho Đường Vũ Lân, hoặc nên nói là cho Sinh Mệnh Chi Chủng.
Cùng là Vị Diện Chi Chủng, nhưng thứ trên người Nghĩ Hoàng lại mạnh hơn Lục Trảo Ma Hoàng rất nhiều.
Khi các nhánh cây của Sinh Mệnh Chi Chủng chui vào trong cơ thể Nghĩ Hoàng, chúng đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ của Vị Diện Chi Chủng. Nó liều mạng chống đỡ đủ đường, cố gắng vượt qua sự cản trở của Sinh Mệnh Chi Chủng, nhưng vẫn bị Sinh Mệnh Chi Chủng ngăn lại hết lần này tới lần khác.
Mà Đường Vũ Lân thì đang dốc toàn lực cắn nuốt năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Nghĩ Hoàng. Năng lượng sinh mệnh của Nghĩ Hoàng ngày càng yếu, lực lượng Vị Diện Chi Chủng có thể mượn từ người nó ngày càng ít đi.
Giữa trán Đường Vũ Lân, một phù văn màu xanh lá như thể muốn chui ra, toả ra ánh sáng rực rỡ, các nhánh cây rõ ràng đã đã dày hơn so với trước đây. Dao động năng lượng mạnh mẽ bao quanh cơ thể Đường Vũ Lân, Hoàng Kim Long Thương khẽ run lên.
Năng lượng cắn nuốt được quá lớn khiến long hạch co bóp nhanh chóng, ngay cả nhịp tim của hắn cũng không ngừng tăng tốc. Khả năng thừa nhận của hai viên hạch năng lượng có vẻ như đã sắp đạt tới cực hạn.
Sinh Mệnh Chi Chủng, nhanh thật! Nếu như không có Sinh Mệnh Chi Chủng cắn nuốt, với tu vi hiện tại của Đường Vũ Lân, cơ thể hắn chắc chắn sẽ không chịu đựng được khi phải cắn nuốt năng lượng khổng lồ đến vậy. Đây còn là trong tình huống cơ thể hắn đủ kiên cường.
Nói một cách đơn giản, cơ thể hắn giống một cái hồ nhỏ, nhưng hiện giờ lại đang cắn nuốt một dòng sông lớn. Trong chốc lát thì không sao, nhưng nếu như quá nhiều thì tự khắc sẽ tràn ra ngoài, hồ nhỏ sẽ bị đầy tràn.
Tuy nhiên, Đường Vũ Lân đã có nhiều kinh nghiệm đột phá phong ấn Kim Long Vương nên khả năng chịu đựng đau đớn, khả năng thừa nhận của kinh mạch đều vượt xa người bình thường.
Tào Đức Trí liên tục tấn công khiến Nghĩ Hoàng không thể tập trung tinh thần chống lại Đường Vũ Lân, còn Đường Vũ Lân thì dốc toàn lực cắn nuốt năng lượng của Nghĩ Hoàng.
“Phập!” Bỗng nhiên, dường như có vật gì đó đã đâm thành công. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy năng lượng từ Hoàng Kim Long Thương truyền đến khựng lại một chút, nhưng trong lần dừng lại này, một luồng nhiệt bỗng chốc truyền khắp toàn thân hắn, hồn hạch khẽ rung lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đột phá rồi, đây đã là lần thứ ba hắn đột phá trong ngày hôm nay, cấp sáu mươi chín!
Trong mấy chục phút ngắn ngủi, tu vi hồn lực của hắn đã đột phá ba cấp liên tiếp, đạt tới cấp sáu mươi chín. Nhưng đột phá quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Dù đột phá liên tục ba cấp nhưng trên thực tế, vẫn có một lượng năng lượng khổng lồ không được hắn hấp thu hoàn toàn, mà đọng lại ở trong cơ thể hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook