Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1113: Tiến giai hồn thánh!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Vốn dĩ hắn luôn cho rằng nàng là đang bị thứ gì đó uy hiếp đến, nên mới vì vậy mà không thể ở cùng với hắn. Tuy nhiên, sau khi cùng với vị diện thâm uyên chiến với nhau một trận, pha lật ngược tình thế ở phút chót đó cũng không phải là do hắn làm ra, mà là nhờ có nàng ta! Nàng thậm chí có thể điều động được sức mạnh của toàn bộ vị diện. Tu vi và tiềm lực ở loại cấp bậc như thế này thì còn có ai có thể uy hiếp được nàng chứ?

Mặc dù thời gian tỉnh lại không có qua bao lâu, nhưng Đường Vũ Lân đã hoàn toàn lấy lại được ý thức, xem ra là tình hình của Cổ Nguyệt Na nếu so với trong tưởng tượng của hắn thì còn phức tạp hơn rất rất nhiều. Hắn đã nhịn không được mà muốn đem toàn bộ mọi chuyện này hoàn toàn hỏi cho ra nhẻ.

Vì thế nên hắn mới muốn nhanh chóng đi tìm nàng, chỉ cần có thể tìm thấy được nàng, hỏi cho thật rõ ràng vậy thì trong lòng hắn mới có thể an tâm trở lại được.

Trương Huyễn Vân tức giận nói: "Đường Vũ Lân, ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì không hả? Ngươi có biết là khi ngươi được sắc phong danh hiệu Huyết Long, lại thêm việc có được chức vị phó quân đoàn trưởng. Sau đó vị trí của ngươi ở bên trong quân đoàn này, ngươi đã có thể gần như là ngang hàng cùng với chúng ta rồi hay không. Trong tương lai, quân đoàn đều sẽ là của ngươi. Tất cả các chiến sĩ ở trong quân đoàn, chẳng phải là sẽ sùng bái ngươi sao. Phong ấn vị diện thâm uyên đã được củng cố chắc chắn rồi, tạm thời không có uy hiếp gì nữa. Đây chính là thời cơ thích hợp nhất để ngươi tập trung tu luyện, phát triển bản thân mình. Vào lúc này ngươi lại nói muốn giải ngũ là sao đây hả?"

Đường Vũ Lân âm trầm không nói, hắn chỉ cúi thấp đầu mình xuống.

Trương Huyễn Vân càng nói càng tức, ông chỉ tay về phía của Tào Đức Trí, nói: "Ngươi có biết không, Huyết Nhất vì nghĩ cho ngươi, mà hắn đã nói qua với ta. Nếu như có một ngày chúng ta có thể ổn định lại được cục diện với thâm uyên, không còn bị chúng lại lần nữa xâm lăng đến, vậy thì ta sẽ để cho Huyết Thần quân đoàn này sẽ giúp ngươi phục hưng lại học viện Sử Lai Khắc. Ngươi hiện tại lại muốn giải ngũ, ngươi tại sao lại phải làm như thế chứ? Còn việc phục hưng lại học việc thì sao đây? Dựa vào một mình ngươi hay sao?"

"Đừng có nghĩ rằng, ở trong trận đại chiến cùng với vị diện thâm uyên, ngươi có thể tự dựa vào bản thân mình mà có thể chặn đứng lại được những vương giả thâm uyên đó thì ngươi đã nghĩ ngươi đã đủ mạnh rồi đó nha. Đó chẳng qua là ngươi mượn nhờ vào sự trợ giúp đến từ vị diện chi lực của Huyết Thần đại trận mà thôi. Nếu không có Huyết Thần đại trận, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên hồn đế nhỏ nhoi mà thôi."

"Đã là Hồn Thánh rồi." Tào Đức Trí ở một bên nhỏ giọng nói.

Hồn thánh rồi sao? Trương Huyễn Vân cũng có chút sững người lại một chút, Đường Vũ Lân lại lần nữa ngước đầu lên, hỏi.

"Ta sao? Đã là hồn thánh rồi sao?"

Còn chưa đợi cho hắn nói xong, Trương Huyễn Vân lại lần nữa, tức giận quát lên: "Hồn thánh thì đã làm sao nào? Một tên hồn thánh mà thôi, vậy là đã có thể đối kháng được với những tên lúc đó đã huỷ diệt đi học viện Sử Lai Khắc sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi sao? Ngươi có thể làm được sao?"

"Nói đi, ngươi muốn giải ngũ, rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Trên mặt của Trương Huyễn Vân tức giận hỏi một câu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trên mặt của Đường Vũ Lân trở nên có chút cổ quái, hắn cũng không thể nói là hắn muốn đi tìm bạn gái của mình được nha.

"Có liên quan gì đến nữ nhân xuất hiện ở lúc sau cùng đó à?" Tào Đức Trí quan tâm hỏi một câu.

Đường Vũ Lân do dự một chút, nhưng vẫn là gật đầu một cái.

Chân mày của Tào Đức Trí khẽ nhíu, hỏi: "Nàng ta là ai?"

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Nàng là người mà ta yêu. Nhưng mà ta cũng không rõ ràng mọi chuyện nữa, nàng ta rốt cuộc là làm sao lại sở hữu được sức mạnh đó. Nàng ta là đệ tử của Truyền Linh Tháp. Ta muốn đi tìm nàng, muốn hỏi rõ xem xem, rốt cuộc chuyện của nàng là như thế nào."

"Người của Truyền Linh Tháp sao?" Nghe được lời nói này của Đường Vũ Lân, sắc mặt của Trương Huyễn Vân cùng với Tào Đức Trí có chút nghiêm nghị lại.

Khi đó, Đường Vũ Lân rõ ràng là đã không có cách nào để có thể kháng cự lại được, chính là nhờ có nữ nhân đó xuất hiện thì mới có thể thay đổi được tình thế. Thậm chí có thể từ trong tay Huyết Nhất đoạt lấy quyền tiếp quản điều khiển Huyết Thần đại trận, điều này cũng không là phải là chỉ dựa vào thực lực mạnh thì có thể làm được. Muốn làm được điều này đòi hỏi đối phương cần phải hiểu rõ nguyên lý vận động của thiên địa một cách rất sâu sắc. Điều đó căn bản không phải là thứ mà con người bình thường có thể làm được! Trừ khi, nàng là Thần Cấp. Nhưng mà ở trên đại lục Đấu La này, làm sao lại có thể còn tồn tại Thần Cấp cơ chứ?

Chân mày Trương Huyễn Vân nhíu chặt lại, nói: "Đi tìm nàng, ngươi muốn hỏi cái gì chứ? Ngươi có biết Truyền Linh Tháp...." Nói đến đây, ông chợt ngập ngừng lại một chút.

Đường Vũ Lân gật đầu, đáp: "Ta biết, học viện bị phá huỷ rất có khả năng là có quan hệ với Truyền Linh Tháp."

"Vậy thì tại sao ngươi vẫn muốn đi?"

Đường Vũ Lân nói: "Cho đến khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, ta vĩnh viễn sẽ không có thể nào an tâm được. Ngài yên tâm đi, ta rất cẩn thận. Ta cũng không có dễ dàng bạo lộ thân phân của bản thân mình đâu."

"Ta yên tâm cái con khỉ ấy. Ngươi là trường hợp duy nhất có thể làm yếu đi vị diện thâm uyên, ngươi tuy là không có chết trong tay đám gia hoả ở bên vị diện thâm uyên đó, nhưng nếu sau cùng lại chết ở trong tay người của mình. Ngươi nói xem, làm sao chúng ta có thể yên tâm được đây? Không được, ta không cho phép ngươi giải ngũ. Cũng không cho phép ngươi rời khỏi khỏi đây. Đây là mệnh lệnh!"

Trương Huyễn Vân quả quyết nói ra lời này.

Trên mặt Đường Vũ Lân hiện lên một nét cười khổ, hắn thầm nghĩ: "Lẽ nào chỉ có thể lén chạy đi thôi sao? Nhưng nếu như vậy thì bản thân hắn khác nào đã trở thành đào binh rồi."

"Để cho hắn đi đi." Vừa đúng lúc này, Tào Đức Trí đột nhiên mở miệng lên tiếng.

Ánh mắt Đường Vũ Lân chợt sáng lên, xoay đầu nhìn về phía của ông.

Ánh mắt của Trương Huyễn Vân nhìn về Tào Đức Trí lại càng thêm không được tốt cho lắm.

Tào Đức Trí đảm nhiên cười một cái, nói: "Hắn đã không còn là chim non nữa rồi, đôi cánh của hắn đã trở nên cứng cáp. Nếu ngươi không để cho hắn đi đó đi đây để trải nghiệm thì hắn làm sao có thể biết được bầu trời ở bên ngoài kia là rộng lớn đến như thế nào chứ? Hơn nữa, dựa vào thực lực của hắn ở hiện tại, có thể từ bảo vệ bản thân mình cũng không phải là vấn đề gì lớn. Có điều, Vũ Lân à, ngươi nếu muốn rời đi thì vẫn có thể, nhưng cần phải đáp ứng vài điều kiện của ta trước mới được."

"Mong ngài nói rõ." Đường Vũ Lân vội vàng nói ra.

Tào Đức Trí trầm giọng nói: "Trước tiên, cảm xúc của ngươi hiện tại đang rất là không ổn. Đây không phải là trạng thái mà ngươi nên có. Ngươi hãy nhớ lấy, thân là một nam tử hán, bất luận là có gặp phải chuyện gì thì cũng không được sợ hãi. Ở trong lòng của ngươi, ta cảm nhận được có chất chứa cảm xúc sợ hãi ở trong đó. Chỉ có bình tình mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Ngươi lại sợ hãi thì có thể có cái tác dùng gì đây chứ? Vì thế cho nên yêu cầu đầu tiên của ta đó chính là bất luận ngươi gặp phải bất cứ chuyện gì, ngươi đều phải bình tĩnh mà đối diện với nó, dùng hết bản lĩnh của mình để đối phó lại với nó. Ta tin tưởng, ngươi có thể giải quyết tốt được mọi chuyện."

"Vâng." Trong lòng hắn nghiêm trang lại, hít thật sâu một hơi, cảm xúc của hắn cũng từ trong mê mang do vừa mới tỉnh dậy lúc đầu, lúc này suy nghĩ của hắn cũng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.

Tào Đức Trí tiếp tục nói: "Thứ hai, ngươi không cần phải giải ngũ. Lần này rời đi, trên danh nghĩa là ta sẽ phái ngươi đi ra ngoài hành động. Chức vụ của ngươi ở trong quân đoàn vẫn được bảo lưu lại. Chỉ cần không có sự đồng ý của ta và Huyễn Vân, ngươi mãi mãi vẫn là một phần tử ở trong Huyết Thần quân đoàn."

"Đây chính là vinh dự của ta." Đường Vũ Lân gật mạnh đầu xuống thấp, nghiêm túc chấp hành chỉ lệnh.

Nghe được điều kiện này của Tào Đức Trí, trên mặt của Trương Huyễn Vân mới xem như là đã hoà hoãn hơn được vài phần rồi.

Tào Đức Trí tiếp tục nói: "Thứ ba, bởi vì thân phận của ngươi rất là mẫn cảm, lại thêm tu vi hiện tại của ngươi cũng có hạn. Lần này rời đi, ta có thể sẽ để cho một người đi cùng với ngươi. Để cho bọn họ trợ giúp ngươi một phần. Ngươi cũng có thể thử tiến hành trước một chút công tác chuẩn bị cho việc phục hưng lại học viện Sử Lai Khắc được rồi đó. Nếu là như vậy thì cũng không thể chỉ dựa vào một người là có thể làm được."

Ánh mắt của Đường Vũ Lân sáng lên, lại còn có chuyện tốt như vậy nữa! Toàn bộ Huyết Thần quân đoàn đều toàn là tinh anh, dù là các chiến sĩ phổ thông nhất thôi thì tu vi của bọn họ cũng đều tương đối không yếu.

"Đã rõ. Vậy ngài chuẩn bị để cho bao nhiêu người đi cùng với ta?"

Tào Đức Trí nhìn Trương Huyễn Vân một cái, nói: "Hai mươi người đi. Về phần người nào sẽ đi cùng với ngươi thì ta có thể giúp ngươi lựa chọn một chút, toàn bộ đều có tu vi trên sáu vòng hồn hoàn."

"Đa tạ ngài." Đường Vũ Lân vui mừng khôn xiết. Sức mạnh của một mình hắn xét cho cùng thì vẫn rất là đơn bạc, nếu như có được hai mươi cường giả có tu vi sáu vòng hồn hoàn trợ giúp, vậy thì thật sự là làm ít mà công to rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, hồn sư sáu vòng hồn hoàn ở trong miệng của Tào Đức Trí, chắc hẳn đều là nhị tự đấu khải sư!

Tào Đức Trí dừng lại một chút, nói: "Sau cùng, tu vi của ngươi dù là đã được cường hành để đột phá lên cấp độ hồn thánh, nhưng tu vi vẫn còn chưa có được ổn định. Vì thế cho nên ngươi không thể lập tức rời đi ngay, trước tiên ngươi cần ở trong Huyết Thần doanh ổn định lại tu vi của mình trước cái đã, sau khi đem những tâm đắc mà mình thể hội được từ trong cuộc đại chiến vừa rồi quán thông qua hết tất cả, vậy thì có thể rời đi được rồi. Đến lúc đó, ta muốn tận mắt kiểm tra xem."

"Được." Đường Vũ Lân liền đáp ứng. Những yêu cầu này của Tào Đức Trí cũng không hề quá đáng chút nào, hơn nữa lại có rất có lợi cho hắn.

"Ừm, vậy thì ngươi trước tiên quay về nắm bắt thời gian tu luyện cho thật tốt đi. Thu hoạch lần này của ngươi cũng tương đối không ít, tốt nhất là nên tiến vào trong minh tưởng để thể hội lại một chút." Tào Đức Trí nói.

Đưa mắt nhìn Đường Vũ Lân rời đi. Trương Huyễn Vân ngay lập tức bạo phát, nói: "Lão Tào, ngươi làm sao lại có thể đồng ý cho hắn rời đi như vậy chứ? Trạng thái tinh thần của cái tên tiểu tử này rõ ràng là không tốt chút nào. Hiện tại hắn ta là một viên đá quý báu nhất của quân đoàn chúng ta, nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao đây hả?"

Tào Đức Trí nói: "Thay vì chặn nó lại không bằng để cho nó tự do tuôn chảy, ngươi không cho phép hắn rời đi thì hắn sẽ thật sự không rời đi sao? Ngươi muốn thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, lẽ nào ngươi có thể đem hắn buộc ở ngang hông mình sao? Dựa vào tu vi của hắn, nếu muốn lén lút chạy đi thì khó lắm sao? Nếu mà như vậy thì mọi chuyện mới thật sự là phiền phức đó. Ngươi yên tâm đi, Đường Môn chúng ta vẫn còn tồn tại, vẫn còn chưa có bị tiêu diệt đâu. Mặc dù Đường Vũ Lân chỉ mới đến đây thời gian không lâu thôi, nhưng hắn ở đây đã trưởng thành lên được rất nhiều. Ta có thể để người trông chừng hắn. Ngoài ra, lẽ nào nhưng không có hiếu kỳ sao, nữ nhân xuất hiện ở sau cùng đó rốt cuộc là chuyện gì? "

Trương Huyễn Vân trầm giọng nói: "Nhưng mà, thứ hắn phải đối diện rất có khả năng là Thánh Linh Giáo lại thêm Truyền Linh Tháp, còn có....." Nói đến đây, chân mày của ông nhíu lại, biểu tình ở trên mặt cũng theo đó mà âm trầm lại.

Tào Đức Trí đảm nhiên cười một cái, nói: "Không cần phải khẩn trương như thế, không trải qua mưa gió làm sao có thể thấy được cầu vòng chứ? Mặc dù vẫn còn hơi sớm một chút, nhưng để hắn ta đi đó đi đây du lãm cũng không phải là chuyện xấu. Hơn nữa, ngươi cho rằng là học viện Sử Lai Khắc thật sự là bị huỷ diệt sạch sẽ hoàn toàn đến như vậy sao? Địch nhân của hắn ta mặt dù có rất nhiều, tuy nhiên, người nguyện ý đứng ở về phía hắn cũng không có ít đâu. Chúng ta cứ chờ đợi mà xem đi. Cùng với vị diện thâm uyên chiến một trận, tên tiểu tử này đã hóa rồng rồi, hắn cũng không có dễ dàng yểu mệnh mà chết sớm giống như ngươi nghĩ đâu."

Trương Huyễn Vân miễn cường gật đầu một cái, nói: "Vậy thì ngươi chuẩn bị để ai đi cùng với hắn đây?"

Tào Đức Trí mỉm cười, nói: "Cái này thì đơn giản thôi."

Quay về lại gian phòng của mình, trong lòng của Đường Vũ Lân đã an tĩnh hơn nhiều rồi, dù sao thì tâm lý của hắn nếu so với những người cùng tuổi thì trầm tĩnh hơn rất nhiều. Đột nhiên gặp phải biến cố lớn như thế nên hắn trong nhất thời thần kinh có hơi chút hoảng loạn, lúc này cũng đã từ từ ổn định trở lại rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...