Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1116: Án tử
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Dựa vào tu vi của bọn họ, ngày đó lúc sắp bị bắt đương nhiên là cũng không có thúc thủ chịu trói. Dù cho đó là sĩ binh của Huyết Thần doanh thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngay khi một số lượng lớn vũ khí hồn đạo đều đồng thời bao vây lấy bọn họ, một đạo thân ảnh từ trời giáng xuống, quanh minh chiếu rọi, chỉ vừa gặp phải luồng ánh sáng này một chút thôi hai vị thiên chi kiêu tử trẻ tuổi này đều đã bị bắt giữ lại.
Bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lão giả bắt bọn họ đó, ở trên vai người đó còn có phù hiệu ba kim tinh mang quân hàm tướng quân. Vậy đó không phải là người trước mặt đây sao?
Trương Huyễn Vân nhìn hai tên gia hoả ở phía trước mặt thân hình cao lớn vạm vỡ, ánh mắt băng lãnh nhìn đối phương.
"Ngài chắc là Trương quân đoàn trưởng, ta là Tư Mã Kim Trì của quân đoàn Nam Phương, là thủ hạ của Nhạc quân đoàn trưởng...." Tư Mã Kim Trì lớn giọng giới thiệu một chút.
"Đã cho phép ngươi nói chuyện rồi sao?" Trương Huyễn Vân lạnh lùng nhìn hắn một ánh mắt, có một cỗ áp lực vô hình giống như là một ngọn núi cao trong chớp mắt trấn áp lên trên người của Tư Mã Kim Trì, ngay lập tức khiến cho hắn không thể thở nổi, trực tiếp ngậm miệng lại.
Tư Mã Kim Trì lúc này đang rất là ngạt thở, khó chịu vô cùng! Nếu là lúc trước hồn lực của hắn ta không có bị phong bế, hắn nhất định là có thể đối kháng lại được với áp lực này. Tuy nhiên hiện tại lại không có thể làm được cái gì cả.
A Như Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, hắc hắc cười một tiếng châm chọc, nhưng cũng không có mở miệng ra.
"Các ngươi có biết là các ngươi đã phạm phải tội gì hay không?" Trương Huyễn Vân lạnh lùng hỏi một câu.
Tư Mã Kim Trì cùng với A Như Hằng hai mắt nhìn nhau. Vừa mới muốn mở miệng ra nói, nhưng lại cảm giác được lực trấn áp ở trên người lại càng gia tăng mạnh thêm, căn bản là không thể nói ra được lời nào.
Trong lòng của Tư Mã Kim Trì đang rất bức bối! Người này hỏi bọn hắn thế mà lại không cho bọn hắn mở miệng, chuyện này là thế nào đây!
Quả nhiên, Trương Huyễn Vân như đang tự nói với chính bản thân mình, trực tiếp nói ra: "Các ngươi xâm phạm vào nơi trọng địa của Huyết Thần quân đoàn, mà quân đoàn này chính là căn cứ quân sự có độ tuyệt mật cao nhất. Tất cả những người tự tiện xâm phạm đến, giết không tha. Được rồi, lôi bọn họ xuống, bắn chết đi."
Trò đùa gì thế này? Vừa mới nói hai câu không hợp liền bị bắn chết sao?
Tư Mã Kim Trì cùng với A Như Hằng đều đồng thời trợn mắt há hốc mồm, chấn kinh vô cùng. Bọn họ thậm chí còn không dám tin vào những gì mà bản thân mình vừa mới nghe được.
A Như Hằng dẫy dụa kịch liệt, hắn ta chính là muốn thoát khỏi thiết bị cấm chế hồn lực ở trên người mình. Nhưng động tác này của hắn ta vừa mới làm ra, Trương Huyễn Vân vung tay một cái, một đạo quang mang đã đánh lên trên người của hắn.
A Như Hằng chỉ cảm giác được toàn thân mình đau nhứt vô cùng, một tia khí lực thôi cũng không thể dùng được nữa rồi.
Bốn tên sĩ binh cảnh vệ đã xông đến, đem hai người dồn lại một chỗ, đem bọn hắn kéo đi ra ngoài.
A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì có thể cảm nhận được rất rõ ràng, sát khí ở trên người của bốn tên sĩ binh Huyết Thần quân đoàn này nồng đậm đến nỗi như muốn thật chất hoá luôn rồi.
"Thật sự là muốn giết chết chúng ta sao?" Cả hai người thâm hô lên không ổn.
A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì đồng thời đều rung lên, không tự chủ mà trong lòng trở nên khiếp đảm vô cùng.
Không có người nào mà không sợ chết cả. Nếu như là ở trên chiến trường, chắc có lẽ bọn họ còn có thể thấy chết không sờn. Nhưng mà nếu bị bắn chết khi không biết đầu đuôi gốc ngọn như thế này thì lại gọi là thứ gì chứ! Bọn họ rõ ràng là chỉ muốn đến đây để tìm người thôi! Hơn nữa đều có mang theo thư giới thiệu nên mới đến đây!
Dù là trước đó Huyết Thần quân đoàn gặp phải đại nạn, nhưng cũng không thể không phân biệt rõ trắng đen như thế vậy, mà đã tự tiện giết người rồi sao! Đây đơn giản mà nói là coi sinh mạng con người như cỏ rác mà!
Tuy nhiên, dưới sự trấn áp của Trương Huyễn Vân, bọn họ thậm chí ngay cả đến việc bào chữa cho chính bản thân mình cũng không thể làm ra được, vậy thì làm sao mà có thể nói cho người khác biết nỗi oan ức của mình được đây.
Hai người trực tiếp bị kéo ra sân tuyết ở bên ngoài.
Hàn phong băng lãnh mang theo hàn ý tạo ra cái rét lạnh đến thấu xương len lỏi vào bên trong cơ thể. Tư Mã Kim Trì cùng với A Như Hằng cuối cùng cũng đã bắt đầu khẩn trương lên rồi. Bọn họ rất muốn vùng vẫy, tuy nhiên, hồn lực ở trên ngươi đã bị khoá lại rồi, lại thêm việc mới vừa rồi Minh Kính Đấu la đã lưu lại một cổ sức mạnh nào đó ở trên người của A Như Hằng, khiến cho bọn họ căn bản là không có thể nào vùng vẫy ra được.
Sự rét lạnh của lòng người lại vượt xa so với sự rét lạnh ở trên cơ thể. Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy được, ở trong vùng tuyết trắng đó, không biết là từ lúc nào lại đã có hai cái cơ giáp hắc cấp đứng ở ngay tại đó, trong tay bọn họ còn đang cầm một khẩu pháo hồn đạo cực lớn, chính là đang nhắm thẳng về phía trước.
Hai người bọn họ bị kéo qua đó, bị cột chặt vào hai trụ kim loại, có khoá kim loại khóa chặt cơ thể bọn họ ở trên đó.
Hai cơ giáp hắc cấp ở phía đối diện, trong tay cầm pháo hồn đạo đều đồng thời nâng lên. Họng pháo của những khẩu pháo hồn đạo đó nếu so với đầu của bọn họ thì còn lớn hơn nhiều, mũi pháo đang nhắm thẳng vào vị trí đầu của bọn họ.
Cảm giác cận kề cái chết trong chớp mắt khiến nỗi sợ hãi và sự khủng khiếp của bọn họ đã dâng lên đỉnh điểm.
Dù cho A Như Hằng vốn là tu luyện Tiên Thiên Bí Pháp của Bản Thể Tông, dưới tình huống như lúc này vốn không thể sử dụng đến sức mạnh cùng hồn lực thì căn bản là cũng không thể đem lực phòng ngự của bản thân mình nâng lên đến mức tối đa để chống lại công kích của quả đạn pháo này được!
Nếu như bị pháo hồn đạo này bắn trúng chính diện vậy thì chắc chắn là hắn cũng sẽ phải mất mạng.
"Làm sao có thể như thế, làm sao có thể như thế chứ!" A Như Hằng thầm hỏi ở trong lòng
"Không, đừng giết ta!" A Như Hằng đột nhiên rống lên một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện ra, hắn đã có thể phát ra được âm thanh rồi.
Tư Mã Kim Trì gân cổ lên tức giận, nói: "Các ngươi thật là xem mạng người như cỏ rác ư. Các người không có quyền được giết ta, ta chính là Đại tá của quân đoàn Nam Phương."
"Chuẩn bị, nhắm vào mục tiêu ở ngay đầu." Các sĩ binh căn bản là không có quan tâm đến tiếng gào thét tới rát cả cổ của bọn hắn, một người trong đó, tay phải giơ cao lên, giống như là một lưỡi hái tử thần.
Khẩu pháo hồn đạo ở trong tay của hai cơ giáp hắc cấp đó rõ ràng là đã bắt đầu nạp năng lượng rồi, từ bên trong họng pháo mơ hồ có thể thấy quang mang nhấp nháy.
A Như Hằng thật là không cam lòng! Hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến, bản thân mình nhiều năm qua đã chịu khổ như thế, thật là không dễ mới có thể tu luyện được đến cảnh giới như ngày hôm nay. Thế mà hắn lại chết ở đây theo một cách không thể hiểu nổi như vậy, hắn thật sự là không có cam lòng!
"Bắn!"
Sĩ binh đột nhiên vung tay phải của mình lên, pháo hồn đạo ở trong tay cơ giáp đen được kích hoạt bắn ra, hai đoàn ánh sáng chói mắt, trực tiếp bay về phía đầu của A Như Hằng và Tư Mã Kim Trì mà bay đến.
Đây chính là đạn pháo cao cấp của cơ giáp hắc cấp. Dù là một toà núi nhỏ thì cũng có thể bị nó san phẳng thành bình địa. Huống hồ chi hai tên hồn sư này cũng không có cách nào để có thể điều động hồn lực để chống lại được.
Cảm giác tử vong trong chớp mắt đã lan tràn hết toàn thân, A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì gần như đều đồng thời thét gào lên!
"Bùm, bùmmm"
Tiếng nổ đinh tai vang lên, quang mang của hai đoàn bạo tạc trong chớp mắt bỗng bay lên trời.
Suy nghĩ của A Như Hằng và Tư Mã Kim Trì trong nháy mắt một cái đã ngưng cố lại, tự hỏi bản thân mình, "Chết rồi sao? Vậy là chết rồi sao?"
Linh hồn của bọn họ dường như đã phiêu phù ở trong một thế giới khác rồi, cả cơ thể không thể khống chế được mà rung lên.
Vào lúc này, một âm thanh mang theo vài phần tức giận đột nhiên lại vang lên, "Tại sao lại chấp hành lệnh tử hình? Hai người này là ai?"
Âm thanh này? Còn có thể nghe thấy được âm thanh sao? Chẳng lẽ ta còn chưa có chết?
Ở trong đầu của A Như Hằng và Tư Mã Kim Trì gần như là đồng thời xuất hiện ra một ý nghĩ này.
Trong vô thức tâm niệm xoay chuyển, bọn họ đã thấy được rõ ràng, ở phía trước người bọn họ đang có một người trung niên nam tử mang quân phục thượng tướng đứng ở đó, y đang hướng về phía các sĩ binh mà khiến trách.
"Báo cáo Thủ trưởng, đây là do quân đoàn trưởng hạ lệnh chấp hành tử hình. Hai người này rất có khả năng là gian tế của Thánh Linh Giáo, vào lúc chúng ta đang phục hồi lại phong ấn của vị diện thâm uyên, bọn họ lại xuất hiện ở bên trong quân đoàn. Bọn họ bị quân đoàn trưởng bắt lại. Quân đoàn trưởng nói, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Từ đó cũng để tránh cho sự việc Thánh Linh Giáo tập kích giống như lúc trước đó lại lần nữa phát sinh."
"Ta không phải là tà hồn sư!" A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì gần như là không hẹn mà cùng thốt ra lời này.
"Ồ?" Trung niên nhân xoay người lại, Tư Mã Kim Trì cùng với A Như Hằng thấy được đó một gương mặt anh tuấn nhưng lại vô cùng nghiêm nghị. Bọn họ đều chưa từng gặp qua người ở phía trước mặt, tuy nhiên, từ ở trên cơ thể của người này rõ ràng là lại cảm giác được một cỗ áp bức khó có thể mà hình dung được. Cỗ áp bức này không còn nghi ngờ gì nữa là không hề kém hơn so với vị quân đoàn trưởng trước đó đã hạ lệnh tử hình bọn họ.
Mặc dù trước đây bọn đã có một chút hiểu biết về tình hình có liên quan đến Huyết Thần quân đoàn, tuy nhiên, Huyết Thần quân đoàn là nơi cơ mật nhất của Liên Bang, dù cho là lão sư hay là thủ trưởng của bọn họ thì cũng không thể rõ ràng được tình huống bên trong là như thế nào cả, thế nến thứ mà bọn họ biết được cũng không có nhiều. Nhưng vào thời khắc này, trước sau đều thấy được hai vị dù không có khủng bố như cấp bậc Cực Hạn Đấu La nhưng cũng đã tiệm cận cảnh giới đó lắm rồi, điều này làm sao có thể không khiến cho bọn họ chấn kinh được cơ chứ.
Chân mày của trung niên nhân khẽ nhíu lại, nói: "Các ngươi không phải là tà hồn sư sao? Các ngươi lấy gì chứng minh đây?"
Tâm lý con người chính là như vậy, từ trong sự tuyệt vọng của tử vong đột nhiên lại thấy được một tia cơ hội sống sót, dù là A Như Hằng hay là Tư Mã Kim Trì thì tâm trí của bọn họ cũng đã đồng thời trở nên mong manh vô cùng.
Tư Mã Kim Trì vội vàng nói: "Ta đến từ quân đoàn Nam Phương, ngài có thể liên hệ với quân đoàn trưởng của quân đoàn Nam Phương là Thiên Sứ Đấu La bệ hạ để xác thực qua thân phận của ta, ta quả thật cũng không phải là một người quá cẩn thận! Vừa trước đó không bao lâu ta có tham gia vào cuộc thi Tinh Đấu Chiến Võng toàn Liên Bang, lại còn đã gặp qua tuyển thủ Kim Long Vương của các người ở bên này. Ta lần này đến đây chính là muốn tìm hắn để mài luyện một chút."
A Như Hằng cũng nói: "Ta là sư huynh của Đường Vũ Lân, là sư huynh ở trong Bản Thể Tông. Ta cũng là đến đây tìm hắn để mà mài luyện, làm sao có thể lại là tà hồn sư cơ chứ! Thứ mà ta tu luyện đó chính là bí pháp của Bản Thể Tông. Các người có thể kiểm tra qua! Ta cùng với những tên tà hồn sư đó căn bản là không có giống nhau đâu."
Trung niên thấy được hai người này, khẽ thở dài một tiếng, rồi nói: "Gần đây quân đoàn thật sự là có chút sợ bóng sợ gió quá rồi. Nhưng cũng không thể xem mạng người như cỏ rác như vậy được. Được rồi, ta sẽ đi nói chuyện với quân đoàn trưởng một lát. Các người trước tiên là không cần thi hành án tử, đợi ta quay về rồi nói tiếp."
Nói xong, người trung niên nhân này vậy là đã xoay người cất bước rời đi rồi.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì đều thở phào ra một hơi, ít nhất là tạm thời bọn họ đã không cần phải chết nữa rồi, vậy thì vẫn còn có cơ hội!
Nhưng điều mà bọn họ không thấy được đó là người trung niên đó sau khi từ bên cạnh bọn họ rời đi, vẻ mặt của đối phương đã lộ ra một nụ cười.
Đối phương quả nhiên là đã trực tiếp đi đến phòng làm việc của Trương Huyễn Vân, cũng không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trương Huyễn Vân ngoái đầu lại nhìn về phía của hắn, trên mặt ông cũng lộ ra một nụ cười đắc ý, ở trên màn hình ở bên cạnh ông ta, chính là đang đang chiếu cảnh hai người Tư Mã Kim Trì và A Như Hằng đang bị trói chặt ở trong trời gió tuyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook