Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1123: Dấu hiệu cảnh báo xuất hiện

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chẳng trách hắn lại không quan tâm đến mình, không ngờ người yêu của hắn xinh đẹp và mạnh mẽ như vậy.

Nàng ta tận mắt nhìn thấy bóng dáng tóc bạc mắt tím đó xuyên qua không gian xuất hiện bên cạnh Đường Vũ Lân, vào thời khắc hắn nguy hiểm nhất, hoà thành một thể với hắn.

Dù thời gian bọn họ đứng sóng vai rất ngắn, nhưng Long Vũ Tuyết vẫn có thể thấy rõ, trong mắt bọn họ chỉ có nhau. Nàng ta chưa từng nhìn thấy ánh nhìn như vậy trong mắt Đường Vũ Lân.

Dù khi đó trong mắt hắn ngập tràn sự kinh ngạc, nhưng ngoài kinh ngạc ra còn có sự quyến luyến vô tận.

Trong lòng hắn hẳn là chỉ có một mình nàng. Nàng ưu tú và mạnh mẽ đến thế, nhưng tại sao nàng lại phải rời đi? Nàng rời đi một cách đột ngột, khó hiểu, thậm chí mình không biết tên nàng là gì.

Đúng thế! Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với hắn.

Bản thân Long Vũ Tuyết cũng không biết tại sao khi tuyển chọn nội bộ, mình lại khăng khăng muốn gia nhập tiểu đội của Đường Vũ Lân. Nàng ta nói với cha rằng, nàng ta muốn đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Thế nhưng thực tế thì sao?

Đương nhiên là nàng ta biết rõ Giang Ngũ Nguyệt có tình cảm với mình, nhưng đối với bất cứ ai, người mình nhìn trúng đầu tiên dường như mãi mãi là lựa chọn hàng đầu trong lòng! Cho dù biết rõ là không thể, nhưng thiếu nữ mới chớm biết yêu này, vẫn phần nào cố chấp và không cam lòng.

Hắn là Tướng quân, là đội trưởng của tiểu đội Huyết Long, nàng ta chỉ là cấp dưới của hắn, chỉ cần xem thử cuộc sống của hắn thôi cũng được.

A Như Hằng và Tư Mã Kim Trì có thì lại có cảm nhận không giống với những người khác. Khi bọn họ nóng lòng bay theo Đường Vũ Lân ra khỏi dãy núi tuyết kia, cảm giác đầu tiên chính là tự do. Hai người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này, vào thời điểm này lại có cảm giác xúc động tới mức hai mắt lệ nhòa.

Cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Suýt chút nữa bị bắn chết mà không rõ lý do! Đối với bọn họ, quân đoàn Huyết Thần giống như địa ngục trần gian vậy, cả đời này bọn họ không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với nơi đó nữa.

Nhìn Đường Vũ Lân bay ở phía trước, trong lòng bọn họ đều tràn ngập sự cảm kích. Nếu như không phải hắn đến kịp thời, e rằng bọn họ sẽ thực sự gặp nguy hiểm.

Trừ mấy người bọn họ đều có suy nghĩ riêng ra, các chiến sĩ khác của quân đoàn Huyết Thần đi theo Đường Vũ Lân gia nhập tiểu đội Huyết Long lần này hầu hết đều khoảng tầm ba mươi tuổi, tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Rời khỏi quân đoàn Huyết Thần là một điều mới lạ với bọn họ. Bọn đã không rời khỏi dãy núi tuyết đó rất lâu rồi, thậm chí sắp quên mất thế giới ngoài kia có dáng vẻ như thế nào.

Trên thực tế, trong lần tuyển chọn này, gần như khắp cả quân đoàn đều có chiến sĩ muốn tham gia tiểu đội Huyết Long. Ngoài lý do bằng lòng đi theo anh hùng Huyết Long - người đã ngăn cơn sóng dữ ra, quan trọng hơn là bọn họ cũng muốn đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài! Nhất là những người tương đối trẻ tuổi này lại càng muốn như vậy.

Trước kia, bọn họ gánh vác trách nhiệm nặng nề, thế nhưng, có ai lại không muốn đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài chứ? Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội ra ngoài, làm sao có thể không nắm lấy được?

Đang bay về phía trước, Đường Vũ Lân bỗng cảm nhận được gì đó, giảm chậm tốc độ bay lại.

Trong quá trình bay trên trời, vì muốn cảm nhận tu vi tinh thần lực của mình ở Linh Vực cảnh một cách sâu sắc hơn, hắn đã giải phóng toàn bộ khí tức tinh thần của mình để cảm nhận xa hơn, đây là một cách tu luyện tinh thần lực mà Tào Đức Trí đã chỉ cho hắn. Sau khi tinh thần lực đạt tới cấp độ nhất định, không ngừng tìm kiếm cực hạn của bản thân là phương pháp tu luyện tốt nhất.

Trong lúc rồi, Đường Vũ Lân bỗng nhiên cảm nhận được một dao động khí huyết ngút trời trong ý niệm tinh thần của mình.

Đó là gì vậy?

Dao động khí huyết dữ dội như thế, thậm chí còn ở trên cả mình nữa! Thật không thể tin nổi.

Đường Vũ Lân nhíu chặt mày lại, nhìn về phía xa.

Dao động khí huyết này ở trên hắn rất nhiều, nếu như tinh thần lực của hắn không đủ mạnh, hắn thậm chí không thể cảm nhận được nó. Đây là cường giả như thế nào vậy?

Tại sao lại có tồn tại mạnh mẽ như vậy ở biên giới phía tây đại lục xa xôi này? Xét từ góc độ con người, dao động khí huyết này căn bản không giống như thuộc về con người. Trong thế giới loài người, dao động khí huyết của hắn và đại sư huynh A Như Hằng đã thuộc trình độ đỉnh phong rồi. Nhưng từ cảm nhận trong nháy mắt vừa rồi, dường như hắn và A Như Hằng cộng lại cũng không thể so sánh được với khí tức kia.

Đường Vũ Lân giơ tay lên, tốc độ bay của mọi người ở phía sau rõ ràng đã chậm lại.

A Như Hằng loé thân lên, đến bên cạnh Đường Vũ Lân: “Sư đệ, sao vậy?”

Đường Vũ Lân chỉ về phía mà tinh thần lực của mình dò xét được: “Bên kia dường như có một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, chúng ta vẫn nên tránh đi thì...”

“Tránh gì chứ? Đi xem đi.” Hai mắt A Như Hằng sáng lên, sau đó không chút do dự vượt qua Đường Vũ Lân và bay theo hướng hắn chỉ.

Y còn đang buồn rầu vì cơn giận mình phải nhịn ở quân đoàn Huyết Thần đang không có nơi để trút bỏ, y đã muốn tìm một cường giả để va chạm một chút rồi. Mục đích ban đầu của y là tới tìm Đường Vũ Lân cọ xát, nhưng Đường Vũ Lân lại vừa cứu y và Tư Mã Kim Trì. Y thật sự hơi ngại việc tìm hắn cọ xát, hơn nữa tâm trạng của y chưa bình tĩnh lại được. Giờ bỗng nhiên gặp cường giả, vừa hay rất đúng ý y.

“Đại sư huynh, chậm một chút!” Đường Vũ Lân vội vàng vỗ cánh bay theo. Khí huyết dồi dào kia rất không tầm thường!

Những người khác cũng vội vàng đuổi theo. Mà đúng lúc này, ở phương xa, cũng là nơi Đường Vũ Lân phát hiện ra dao động khí huyết, một tiếng gầm bỗng vang lên.

“Gào!”

Khoảnh khắc tiếng gầm này vang lên, nó khiến người ta có cảm giác giống như một con cự thú từ thời kỳ hồng hoang đang vươn người. Ở phía xa, một vầng sáng màu vàng sẫm như ẩn như hiện, ngay cả sắc trời dường như cũng có chút tối lại.

Long Vũ Tuyết ngồi trong khoang điều khiển cơ giáp không khỏi che miệng lại. Trời ạ! Đây là tồn tại như thế nào vậy? Sao lại có thể giải phóng ra khí tức khủng bố đến thế.

A Như Hằng bay ở phía trước đột ngột dừng lại, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Chỉ một tiếng gầm này thôi đã có cảm giác uy áp vang dội chín tầng mây. Thực lực phải mạnh đến mức nào mới có thể đạt tới cấp bậc như thế?

Đường Vũ Lân dừng lại bên cạnh A Như Hằng, không biết tại sao, tiếng gầm và khí tức này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì bay tới bên kia Đường Vũ Lân, lẩm bẩm: “Có phải là nhắn vào chúng ta không?”

Đường Vũ Lân cũng cảm thấy ngờ vực. Bọn họ vừa mới rời khỏi quân đoàn Huyết Thần, hơn nữa quân đoàn Huyết Thần bí ẩn như vậy, vị cường giả đột ngột xuất hiện này đến đây vì lý do gì?

Đầu tiên, chắc chắn không phải là vì khí tức Thâm Uyên. Nếu không đi qua thông đạo, cũng sẽ không có sinh vật Thâm Uyên nào mạnh như thế.

Thứ hai, chắc chắn không phải là Tà Hồn Sư. Dao động khí huyết này vô cùng dồi dào, có thể nói là giống như vật chất. Nó như thể một mặt trời nhỏ, đầy khí tức chính phái, đây là thứ mà Tà Hồn Sư không thể có được.

Thế nhưng, nếu như không phải Tà Hồn Sư, cũng không phải là cường giả của vị diện Thâm Uyên. Hình như hắn cũng không trêu chọc ai cả mà! Lại càng không thể nào tính thời gian chuẩn xác như vậy được. Chẳng lẽ, vị cường giả này ở đây bế quan tu luyện, vừa mới xuất quan sao?

Đường Vũ Lân lắc đầu: “Chúng ta đi đường vòng đi.”

Trên vai hắn gánh trách nhiệm nặng nề, thực lực của vị cường giả không rõ lai lịch kia cực kỳ khủng bố, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tránh đi là được.

Thế nhưng, có một số việc không phải cứ muốn tránh là có thể tránh.

Khi Đường Vũ Lân đang định đưa mọi người đi vòng sang một đường khác, vị cường giả toả ra dao động khí huyết cực kỳ mạnh mẽ kia dường như đã phát hiện ra bọn họ. Gần như chỉ trong chốc lát, dao động khí huyết dồi dào kia đã lao về phía bọn họ với tốc độ nhanh như chớp. Từ trên bầu trời có thể nhìn thấy, ánh sáng màu vàng sẫm như thể đang bắn về phía bọn họ.

“Thật sự là nhắm vào chúng ta sao?” A Như Hằng nhíu mày hỏi.

Đường Vũ Lân cau mày: “Mọi người đề phòng cẩn thận.”

Không cần hắn nói thêm gì, các chiến sĩ của quân đoàn Huyết Thần, không có ai là không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hai mươi tư cơ giáp đen nhanh chóng tản ra, căn cứ vào sở trường của mình, sắp xếp đội hình tốt nhất. Bọn họ bày ra đội hình bán vây, bảo vệ ba người Đường Vũ Lân ở vị trí trung tâm.

Giang Ngũ Nguyệt đương nhiên là điều khiển cơ giáp đen của mình chắn trước người Long Vũ Tuyết. Long Vũ Tuyết tháo súng hồn đạo khổng lồ sau lưng xuống, vác lên trên vai.

Trên bề mặt khẩu súng khổng lồ lóe lên tia sáng màu lam, phát ra tiếng “ù ù” nho nhỏ.

Chếch trước mặt Lăng Vũ Nguyệt là Mã Sơn. Hai tay cơ giáp đen của Mã Sơn cầm cặp búa khổng lồ, còn lớn hơn cặp búa mà Đường Vũ Lân dùng lúc trước. Phía trên lấp lánh ánh sáng màu xanh nhạt, không đơn giản là chỉ đẹp mắt, mà trên đó còn chứa sóng dao động cao tần. Lực lượng đáng sợ cộng thêm dao động cao tần, dù là cơ giáp đen tới gần bị đánh một đòn, tấm chắn bảo vệ cũng không thể chống đỡ được.

Một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt Đường Vũ Lân. Hai tay hắn quơ một vòng, toàn thân toả ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện, giải phóng Nhị Tự Đấu Khải.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...