Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 971: Thắng một thua không
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hoàng Kim Long Hống đã xua tan làn sóng diệt thế, nhưng lại không thể ngăn cản Giang Ngũ Nguyệt trong trạng thái bá thể tiếp tục xông về phía trước.
Mà đúng vào lúc này, Kim Long Hám Địa xuất hiện, dưới sự điều khiển chính xác của Đường Vũ Lân, tám con rồng vàng gần như đồng thời xuyên ra từ dưới chân Giang Ngũ Nguyệt, đẩy bay cơ thể to lớn vô cùng của y bay lên bảy, tám mét.
Nhưng Diệt Thế Bá Vương Xung này không hổ là hồn kỹ lục hoàn, dù bị thay đổi phương hướng, nhưng cũng chỉ bị trì hoãn trong giây lát, đôi cánh dang rộng của y đã khống chế được cơ thể tiếp tục xông về phía Đường Vũ Lân.
Thế nhưng, có được hai lần trì hoãn, Đường Vũ Lân cũng có đủ thời gian rồi. Chân trái hắn ở phía trước, chân phải ở phía sau, vọt người lao tới.
Cùng lúc đó, bộ giáp trên người hắn bỗng chốc biến thành trạng thái một tấm gương, long hạch trước ngực tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tiếng rồng gầm vang lên cùng sự chấn động năng lượng quanh cơ thể hắn.
“Keng”
Diệt Thế Bá Vương Xung xông thẳng về phía Kim Long Bá Thể của Đường Vũ Lân, cơ thể khổng lồ của y bỗng khựng lại giữa không trung, cứ thể dừng lại lơ lửng giữa không trung một cách kỳ lạ.
Mà dưới tác động cực kỳ mạnh mẽ này, toàn bộ cơ thể của Đường Vũ Lân trượt thẳng về phía sau, tạo thành hai rãnh dài trên mặt đất.
Nhưng dù vậy, trong quá trình cơ thể hắn trượt về phía sau, nửa người trên của Đường Vũ Lân vẫn ổn định đến lạ. Ánh sáng của Long Nguyệt Đấu Khải nhanh chóng lóe lên tỏa sáng khắp cơ thể, năng lượng Kim Long Bá Thể hấp thu được kích hoạt, Hoàng Kim Long Thương trong tay hắn chỉ về phía trước, chỉ về phía Giang Ngũ Nguyệt bị đánh bay lên đang dừng giữa không trung.
Trong tiếng rồng gầm mạnh mẽ, một con rồng khổng lồ màu vàng kim nhảy ra khỏi Hoàng Kim Long Thương, chính là Kim Long Thăng Thiên.
Lực phản cực lớn khiến cả người Giang Ngũ Nguyệt lúc này đều rơi vào trong tình trạng chấn động, hai mắt tối sầm. Giây tiếp theo, bóng tối biến thành ánh sáng, nhưng cơ thể của y, cũng bị ánh sáng màu vàng kim đó cắn nuốt.
Một tia sáng lóe lên, bên tai vang lên âm thanh điện tử: “Cơ thể bị tổn thương hơn bảy mươi phần trăm, hi sinh. Thua. Thắng không thua một.”
Khi ánh sáng lóe lên, tất cả mọi đau đớn đều toàn bộ biến mất, Giang Ngũ Nguyệt bỗng phát hiện ra bản thân mình đã quay trở lại vị trí trước khi tiến vào trong sân vận động.
Ánh sáng lại lần nữa lóe lên, Đường Vũ Lân cũng xuất hiện ở bên cạnh y. Tuy nhiên, ở phía sau hai chữ Tiểu Đường màu trắng của hắn, có thêm một dòng thắng một thua không.
Y đã thua rồi sao?
Nếu nói lần trước tìm Đường Vũ Lân đấu một chọi một, y vẫn chưa dốc toàn lực, sợ thật sự làm hắn bị thương. Vậy thì lần này lại khác hoàn toàn, y thua rồi, thua một cách triệt để, ngay cả năng lực mạnh nhất của mình y cũng đã sử dụng rồi. Thế nhưng vẫn bị Đường Vũ Lân dùng một thương giải quyết.
Giang Ngũ Nguyệt đứng đó ngẩn người, sau đó y nghe thấy Đường Vũ Lân ở phía đối diện lầm bầm: “Một nghìn tệ này chẳng đáng tẹo nào. Nhanh quá đi mất.” Nhanh quá ư? Cái gì gọi là nhanh quá! Giang Ngũ Nguyệt thật sự muốn gào lên với hắn mấy câu, thế nhưng, thân là một kẻ thất bại, y lại cảm thấy bản thân mình căn bản không có tư cách to tiếng.
Hồn Vương ngũ hoàn, đánh bại Hồn Đế lục hoàn là y. Thế mà y vẫn luôn cho rằng, trong những người cùng cấp căn bản không có ai là đối thủ của y. Chẳng phải là còn vượt cấp đây sao!
Không cam tâm, ý chí chiến đấu của y vẫn rất mạnh mẽ. Nhưng y cũng không thể không thừa nhận, bản thân y thua rồi, hơn nữa còn thua một cách tâm phục khẩu phục. Đây thuần túy là sự chênh lệch lực lượng. Thua trong tay thực lực tuyệt đối. Tên này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
“Ta đi đây.” Giang Ngũ Nguyệt buồn bực nói. Đường Vũ Lân vội vàng đi theo: “Buồn bực rồi à?”
“Ừm.” Giang Ngũ Nguyệt không hề che giấu tâm trạng của mình lúc này. Đường Vũ Lân nói: “Đây là vấn đề huyết mạch, huyết mạch của ngươi chịu quá nhiều ảnh hưởng của ta, căn bản không thể phát huy ra sức chiến đấu thật sự.
Chúng ta vốn không nên là đối thủ. Nếu như chúng ta là đồng bạn, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Bàn về thực lực nội tại chân chính, chưa chắc ta đã mạnh bằng ngươi.”
Giang Ngũ Nguyệt gãi đầu, nghĩ đến sự hỗ trợ khủng khiếp của Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực của Đường Vũ Lân đối với bản thân mình: “Hình như cũng đúng là vậy. Chỉ tiếc là, lần này không có chiến đấu đồng đội. Nếu không thì, hai chúng ta ghép đội, chắc chắn sẽ rất thuận lợi.”
Đường Vũ Lân cười thầm trong lòng, cái tên này đúng là có tư tưởng cởi mở, khôi phục tâm trạng cũng nhanh thật đấy.
“Đúng thế! Nếu như là hai đấu hai, chúng ta có thể ghép đôi rồi.” Nói đến hai đấu hai, trong lòng hắn không khỏi lại nhớ đến Cổ Nguyệt Na. Hai đấu hai, còn ai có thể phối hợp với hắn tốt hơn nàng được chứ? Thế nhưng, hắn thật sự hi vọng nàng sẽ phối hợp với mình sao? Hay là hi vọng nàng cứ tiếp tục mất đi ký ức ngày trước, ỷ lại vào hắn mãi như hiện giờ?
Tâm trạng của hắn đối với Cổ Nguyệt Na vẫn luôn rất phức tạp. Nhất là với nàng của hiện tại, dù như thế nào đi chăng nữa cũng có cảm giác giống với Cổ Nguyệt và Na Nhi sau khi dung hợp.
Thật ra Cổ Nguyệt Na của hiện giờ càng giống với Na Nhi hơn, trước đây Na Nhi cũng ỷ lại vào hắn như vậy. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn có thể cảm nhận được, nàng căn bản vẫn là Cổ Nguyệt. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ?
Bí ẩn này vẫn luôn ở trong tâm trí hắn.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, khi nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, dùng cơ thể mình bảo vệ hắn trong lúc tuyệt vọng nhất, Đường Vũ Lân đã hiểu ra, nàng vẫn là nàng, dù nàng là Cổ Nguyệt hay là Na Nhi, việc nàng đối xử tốt với hắn, trước giờ đều chưa từng thay đổi.
Nhất định phải nhanh chóng trở thành Thiếu tá! Đường Vũ Lân dùng sức nắm chặt tay lại. Chỉ cần trở thành Thiếu tá, thì có thể trở về thăm nàng rồi.
Hắn chưa thoát khỏi Chiến Võng vội, nếu như đã vào rồi, thì cũng phải đi xem thử khu vực chiến đấu của bên phía cơ giáp xem sao.
Bên phía khu vực cơ giáp, tình huống cũng tương tự với phòng chiến đấu bên phía hồn sư. Nộp tiền, đi vào, chỉ là có thêm một lựa chọn là cơ giáp cận chiến hoặc tấn công tầm xa mà thôi.
Đường Vũ Lân không hề do dự lựa chọn... Tấn công tầm xa!
Khi hắn xuất hiện ở trên sân đấu, phát hiện ra mình đã ở trong cơ giáp rồi. Điều khiển ở bên trong cơ giáp là cơ giáp tiêu chuẩn phổ biến nhất. Từ mức độ phức tạp của điều khiển có thể thấy, hẳn là cơ giáp vàng. Thông qua màn hình hiển thị ở bên trong có thể nhìn thấy, tổng thể cơ giáp sạch sẽ, tay cầm một khẩu pháo hồn đạo. Cơ giáp tự mang theo tấm chắn bảo vệ, sau đó, đây chính là toàn bộ trang bị rồi.
Chỉ có một khẩu pháo hồn đạo!
Đúng vào lúc này, phía đối diện lóe lên một tia sáng, một cơ giáp xuất hiện ở phía đối diện. Nhìn từ bề ngoài, cơ giáp này trông to hơn cơ giáp của hắn một chút, trông có vẻ dày và nặng hơn. Trong tay cơ giáp đó cầm một thanh kiếm nặng. Cơ giáp cận chiến! Hình như trang bị cũng không mạnh hơn hắn là bao.
Đường Vũ Lân không khỏi bật cười, cuộc chiến cơ giáp như vậy, có vẻ thật sự khá thú vị đấy.
Hắn điều chỉnh khẩu pháo hồn đạo trong tay mình, làm quen một chút với các điều khiển ở bên trong cơ giáp.
Đúng lúc này, âm thanh thời gian đếm ngược đã vang lên. “Ba, hai, một, bắt đầu!”
Cùng với tiếng bắt đầu vang lên, cơ giáp bên phía đối diện đã xông về phía Đường Vũ Lân như một chiếc xe lu.
Cơ giáp tiêu chuẩn, loại cận chiến, cao mười hai mét, nặng ba tấn.
Cơ giáp tiêu chuẩn, loại chiến đấu tầm xa, cao mười mét, nặng sáu tấn rưỡi. Thấy đối phương nhanh chóng xông về phía mình, Đường Vũ Lân lập tức khống chế cơ giáp giơ tay lên bắn một phát về phía đối phương, sau đó quay đầu bỏ chạy. Tầm xa đấu với cận chiến, kéo giãn khoảng cách chắc chắn là quan trọng nhất.
Đạn pháo của pháo hồn đạo có màu vàng cam, sau khi bay ra giữa không trung, lập tức tăng tốc, bay thẳng về phía cơ giáp cận chiến kia.
Cơ giáp cận chiến phản ứng rất nhanh, cơ thể lắc nhẹ, dưới chân như thể trượt đi vậy, thế nhưng cơ thể chỉ hơi nghiêng một chút, tay trái chống xuống đất để tránh đạn pháo, hơn nữa tốc độ không hề giảm đi bao nhiêu, xông thẳng về phía Đường Vũ Lân. Máy gia tốc ở phía sau vẫn còn chưa được dùng đến.
Điều khiển không tệ!
Đường Vũ Lân thầm nghĩ trong lòng. Đồng thời, pháo hồn đạo trong tay xoay tròn, liên tục ra đòn tấn công “bùm, bùm, bùm”.
Cơ giáp cận chiến kia rõ ràng trông rất bình tĩnh, cơ thể không ngừng né trái tránh phải, động tác linh hoạt ổn định. Nhân lúc Đường Vũ Lân xoay người phát động tấn công, không ngừng lại gần. Giờ đã cách Đường Vũ Lân không đến năm mươi mét. Nếu như hiện giờ người này khởi động máy gia tốc, vậy thì chỉ cần nửa giây là có thể đến trước mặt Đường Vũ Lân. Mà tầm xa bị cận chiến tiếp cận, kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Pháo hồn đạo sau khi bắn liên tục mười phát, sẽ cần nghỉ ba giây. Đường Vũ Lân đưa ra phán đoán về khẩu pháo hồn đạo tiêu chuẩn trong tay mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook