Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 984: Không phục
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Đường Vũ Lân." Đường Vũ Lân đứng nghiêm, mắt không nhíu mày, biểu tình ở trên mặt không một chút biến sắc. Giống như người đã đem Trương Huyễn Vân ném đi đó căn bản không phải là hắn vậy.
Trương Huyễn Vân bị cái tên tiêu tử này làm cho vừa giận mà vừa buồn cười, thầm nghĩ, "Hay lắm, ném ta ra ngoài như thế, thế mà vẫn còn có thể xem như không có chuyện gì cả. Chưa cần nói đến mấy thứ khác, chỉ đơn giản về tố chất tâm lý này thôi cũng đã rất xuất sắc rồi."
"Không biết quy định ở đây sao? Tại sao không xếp hàng?" Trương Huyễn Vân ngữ khí ôn hoà hỏi.
Đường Vũ Lân vẫn nét mặt bình tĩnh như cũ, đáp "Báo cáo Thủ trưởng, trước đó ở bên trong cuộc thi đấu, ta đã gặp phải Long Vũ Tuyết Trưởng quan, trong thi đấu xuất hiện ra một chút tình huống bất ngờ, ta lo lắng cho thân cơ thể của Trưởng quan ở bên trong Tinh Đấu Chiến Võng sẽ bị thương, vì thế nên mới vội vàng đến đây."
"Thi đấu sao? Người không có ở đây, làm sao mà thi đấu? Ồ, là người của Huyết Thần doanh sao?" Lúc này ông mới chú ý đến hoa văn hoa hồng màu đỏ ở trên Huyết Thần hoàng ở trên cổ tay của Đường Vũ Lân.
"Đúng vậy, thưa trưởng quan, Huyết Thần doanh thành viên ngoại biên Đường Vũ Lân."
Trương Huyễn Vân nói: "Tốt lắm. Huyết Thần doanh chỉ đào tạo ra anh hùng, chứ không có tạo ra người không tôn trọng quy tắc. Dù cho ngươi thân là chiến sĩ của Huyết Thần doanh đi chăng nữa, nếu phạm lỗi sai cũng phải như chịu hình phạt như binh sĩ thông thường, tay nói như vậy, ngươi có phục hay không?"
Đường Vũ Lân lập tức hồi đáp lại, nói: "Không phục."
Lời nói này vừa thốt ra, xung quanh ngay lập tức náo động hẳn lên.
Trương Huyễn Vân ông là có thân phận gì chứ? Ông ta cũng không phải là quân đoàn trưởng Huyết Thần quân đoàn vừa mới được đảm nhiệm, vị này đã sống ở tại Vô Tận sơn mạch này suốt sáu mươi năm nay, bắt đầu từ một sĩ binh bình thường nhất, từng bước từng bước nỗ lực đi đến vị trí quân đoàn trưởng như ngày hôm nay, có thể nói, toàn bộ bên trong Huyết Thần quân đoàn, luận về uy vọng ông tuyệt đối là đứng đầu, dù cho có đó có là Vô Tình Đấu La Tào Đức Trí với thân phận Huyết Nhất cũng không thể bì kịp.
Dám cùng với vị này nói chuyện như thế, trong mấy chục năm trở lại đây, Đường Vũ Lân chắc chắn là người duy nhất.
Trương Huyễn Vân bật cười, nói: "Tại sao lại không phục?"
Ánh mắt của Đường Vũ Lân khẽ động, đáp lại: "Ta nhận thấy hình phạt của ngài rất có thể sẽ vượt qua phạm vi so với hình phạt thông thường."
Trương Huyễn Vân ha ha cười lớn, nói: "À, thì ra là ngươi sợ ta sẽ xử lý không công bằng với ngươi sao?"
"Đúng vậy." Đường Vũ Lân nói.
Trương Huyễn Vân nói: "Thân là một người lính của Liên Bang, mang thân phận quân đoàn trưởng của Huyết Thần quân đoàn, ta đối với mỗi một người binh sĩ cấp dưới của ta, toàn bộ đều là tận tâm tận lực, xử trí mọi việc tuyệt đối công bằng. Tuyệt không có bởi vì bất cứ tình cảm cá nhân nào mà làm ảnh hưởng đến bọn họ cả. Cũng chính điều này, ta từ ngày đầu tiên tham gia vào Huyết Thần quân đoàn đã bắt đầu nghiêm chỉnh tuân theo. Mãi cho đến hôm nay, sáu mươi năm lẻ một trăm sáu mươi ba ngày, từ đó đến nay chưa bao giờ thay đổi lần nào. Có điều....."
Khoé miệng Đường Vũ Lân co giật một lúc, thầm cầu xin trong lòng: "Ngài không có thể vì ta mà phá lệ được sao?"
"Mặc dù không thể vì ngươi mà phá lệ được. Tuy nhiên, ngươi không phải là binh sĩ cấp dưới của ta. Ngoài ra, tội danh dám tấn công Trưởng quan này của ngươi. Tính linh hoạt của hình phạt này cũng tương đối lớn. Ngươi đi theo ta!" Vừa nói, Trương Huyễn Vân hướng về Đường Vũ Lân vẫy vẫy tay, sau đó xoay người lại bước ra bên ngoài.
Long Vũ Tuyết mãi cho đến lúc này, mới có thể kịp thấp giọng hỏi lại: "Ngươi đã làm cái gì vậy?"
Đường Vũ Lân cười khổ, đáp: "Vừa rồi có chút hơi vội, vị này lại cản trở đường đi của ta, ta đã có ném đối phương ra ngoài một chút...."
"Hả" Long Vũ Tuyết hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là đã ngồi bệt ở trên đất.
Phải biết rằng, ngay cả phụ thân của nàng, khi thấy vị này, ở chỗ riêng tư cũng phải hạ giọng gọi người này một tiếng là bá phụ đó.
Nhưng trong lúc kinh ngạc, đôi mắt đẹp của Long Vũ Tuyết cũng ngay lập tức xoay chuyển, ánh mắt khi nhìn Đường Vũ Lân cũng đã trở nên biến đổi, nàng nghi vấn ở trong lòng, hắn ta vì vội vàng lo cho an nguy của nàng nên mới có thể bốc đồng đến như vậy sao!
Đường Vũ Lân cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau của Trương Huyễn Vân đi ra khỏi khu vực nghỉ ngơi. Trương Huyễn Vân sải bước dài mà đi, cũng không có thấy ra tâm tình của ông lúc này có bất cứ biến hoá gì cả, còn tâm tình của Đường Vũ Lân kỳ thực cũng không có gì bất an cả. Tố chất tâm lý của hắn là được ma luyện từ trong Ma Quỷ đảo mà ra, khi gặp phải bất cứ sự tình gì khó khăn đầu tiên cần phải làm đó là bình tĩnh phân tích vấn đề trước mà không phải là khẩn trương một cách mù quáng.
Huyết Thần quân đoàn là tồn tại như thế nào chứ? Đó chính là vị thần thủ hộ của Liên Bang. Có khả năng làm quân đoàn trưởng của một nhánh quân đoàn như thế này trong mấy chục năm. Mặc dù nói bản thân mình đã vừa mới ném đối phương quăng đi, nhưng hắn ta khẳng định là có thể cảm giác được, cứ cho là hắn có dùng quá lực hơn một chút nữa, dù đối phương là người thường cũng có thể không bị bất kỳ tổn thương nào đáng kể cả, đồng thời, bản thân cũng là có lý do hợp lý nên mới hành động như vậy.
Dựa vào địa vị quân đoàn trưởng như đối phương, làm sao có thể cùng tính toán thiệt hơn với một tên tiểu nhân vật như hắn đây chứ? Vì thế, hắn mới cố ý nói ra hai chữ không phục như thế, làm như vậy mục đích là để lưu lại ấn tượng thật sâu sắc đối với vị quân đoàn trưởng ở ngay trước mặt này, quân nhân ư? Chẳng phải là họ luôn có tinh thần bất khuất sao? Huống hồ, hắn vốn cũng không nhận thấy mình đã làm sao cái gì cả, hắn cũng không có mưu đồ chen lấn hàng để đạt được lợi ích gì cả, mà là chỉ muốn xem tình trạng sức khoẻ chiến hữu của mình mà thôi.
Long Vũ Tuyết rõ ràng là đã không có trấn định được như vậy, nàng theo sát theo bên cạnh Đường Vũ Lân, trong nhất thời cũng không biết phải nói cái gì thì mới đúng. Chính bởi vì quanh năm sinh sống ở trong Vô Tận sơn mạch này, nàng mới có thể càng thêm hiểu rõ ràng được địa vị của Trương Huyễn Vân ở bên trong quân đoàn là cao quý đến bậc nào. Dù cho có là Huyết Thần doanh, tại trên một ý nghĩa nào đó cũng là phải nghe theo mệnh lệnh từ Trương Huyễn Vân.
Trương Huyễn Vân trực tiếp đã đi đến bộ chỉ huy tác chiến, Đường Vũ Lân cùng với Long Vũ Tuyết cũng đã đi theo phía sau lưng ông, hai người lúc này giống như là hai người vệ sĩ của ông.
Sau khi vào thang máy, Trương Huyễn Vân mới xoay người lại, với vẻ cười như không cười liếc mắt nhìn hai tiểu gia hoả ở trước mặt.
Ông nghĩ thầm. Có câu nói, đúng thật sự là trai tài gái sắc a. Tiểu tử này trông cũng rất đẹp trai nữa, cũng có thể sánh với bản thân mình thời còn trẻ nha!
"Đường Vũ Lân, ngươi xuất thân từ đâu?" Trương Huyễn Vân đi công tác vừa mới trở lại quân đoàn, cũng không nhận ra đối phương là tân binh.
Long Vũ Tuyết lập tức đáp: "Sử Lai Khắc Học viện."
Nghe được cái tên Sử Lai Khắc Học viện này, trên mặt của Trương Huyễn Vân cũng không khỏi khẽ biến, chân máy có hơi nhíu lại, nói: "Ngươi là từ sau khi Sử Lai Khắc Học viện bị phá huỷ mới gia nhập vào quân đoàn này có phải không?"
Mặc dù trong Huyết Thần quân đoàn có hơn mấy vạn người, nhưng ông dường như toàn bộ đều có ấn tượng với mọi người một chút, dù sao thì cũng ở đây được vài chục năm rồi. Đường Vũ Lân mang quân hàm Thiếu tá này, ông vẫn còn không nhớ ra là ai, rõ ràng là đối phương chỉ là vừa mới đến đây mà thôi. Về việc thăng cấp đến quân hàm Thiếu tá trong thời gian ngắn như vậy cũng không quá khó đoán, trước đó vừa mới trải qua đợt thâm uyên ma triều, quân hàm tăng cấp rất nhanh cũng là chuyện bình thường mà thôi.
"Đúng vậy, Trưởng quan." Đường Vũ Lân lớn giọng đáp.
Trương Huyễn Vân chầm chậm mở to hai mắt, thở dài một tiếng, nói: "Sử Lai Khắc sao."
Đường Vũ Lân nhìn thấy vị này, từ trong mắt đối phương có thể thấy ra được một tia tiếc nuối sâu sắc ở trong đó, thật sự là cũng không có cái loại bi thương sâu sắc đó giống như Huyết Tam và Huyết Ngũ, hắn ta hiểu rất rõ, vị quân đoàn trưởng này khẳng định không phải là xuất thân từ Sử Lai Khắc Học viện.
Trương Huyễn Vân nói: "Vậy ngươi không phải là do Học viện cử đến đây có đúng không?"
Đường Vũ Lân nói: "Là Đa Tình Đấu La điện hạ ở Đường Môn đã để ta đến đây tham gia vào Huyết Thần quân đoàn."
Trương Huyễn Vân đột nhiên nói: "Thì ra là hắn ta. Khó trách mà ngươi lại gia nhập được vào Huyết Thần doanh."
"Báo cáo Trưởng quan, ta gia nhập được vào Huyết Thần là đều dựa vào thực lực thật sự." Đường Vũ Lân lại lần nữa lớn giọng nói.
Lúc này, thang máy "Tinh" lên một tiếng, dừng lại, mở cửa ra.
Khóe miệng của Trương Huyễn Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Rất có tự tin nha! Thanh niên có nhiệt huyết. Đi theo ta." Nói xong, ông dẫn đầu bước ra ngoài.
Long Vũ Tuyết đứng ở sau lưng Đường Vũ Lân, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ đa dạng.
"Vũ Tuyết, ngươi có thể hay không đừng có véo ta nữa được không." Đường Vũ Lân cười khổ nói. Trước đó, vào lúc hắn ta cùng với Trương Huyễn Vân đối đáp với nhau, Long Vũ Tuyết vẫn luôn ở sau lưng nhéo hắn, vẫn thật sự là rất đau nha!
Long Vũ Tuyết hạ giọng nói: "Tên hỗn đản, người ý kiến gì, ngươi làm sao lại dám nói chuyện kiểu đó với quân đoàn trưởng chứ? Đến ngay cả cha của ta cũng không dám nói chuyện theo cái kiểu này của ngươi khi đối diện với vị đó."
Đường Vũ Lân cũng không nói nên lời, hắn đương nhiên là biết được ý tốt này của Long Vũ Tuyết, nhưng hắn rất rõ ràng, với vai trò là một quân nhân, chỉ có thể khiêm nhường tuyệt đối là không có đủ.
"Ngươi không hiểu đâu." Đường Vũ Lân bất đắc dĩ lắc đầu nói, sau đó sải chân đi về phía trước, đi theo bắt kịp Trương Huyễn Vân.
Phòng làm việc của Trương Huyễn Vân là văn phòng lớn nhất mà Đường Vũ Lân đã từng thấy qua trong quân đoàn, nhưng cũng không hề xa hoa chút nào, chỉ có vài kệ sách, một cái bàn, vài chiếc ghế sofa dành để tiếp, trên tường thậm chí một ít đồ trang trí thêm cũng không có.
Trương Huyền Vân tự mình ngồi xuống ghế sofa, Đường Vũ Lân đứng ở phía đối diện ông.
"Tiểu tử, ngươi rất có lòng tin vào chính mình nha! Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là dựa vào cái gì mà có thể gia nhập được vào Huyết Thần doanh?" Trường Huyền Vân mỉm cười nói.
Đường Vũ Lân nói: "Báo cáo Trưởng quan, ta tên là Đường Vũ Lân, đệ tử nội viện của Học viện Sử Lai Khắc, là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái đương thời và cũng là đội trưởng của tiểu đội Sử Lai Khắc Thất Quái. Cấp năm mươi chín Hồn Vương. Vũ khí đồng sinh với ta là Hoàng Kim Long Thương, trời sinh có tác dụng khắc chế đối với sinh vật thâm uyên, có thể hấp thu được năng lượng thâm uyên của bọn chúng để cho mình sử dụng, khiến cho năng lượng thâm uyên không còn cách nào có thể quay trở về vị diện của chúng nữa. Sau khi được tiền bối Huyết Bát phát hiện ra, người đã mang ta tiến nhập vào trong Huyết Thần doanh, được Huyết Nhất phê chuẩn từ đó trở thành thành viên ngoại biên của Huyết Thần doanh. Huyết Nhất đã giao cho ta nhiệm vụ, lệnh ta không được tuỳ tiện tiến vào trong thâm uyên. Trong cuộc chiến đấu với thâm uyên ma triều vừa rồi, đã có hai vị sinh vật thâm uyên cấp bậc đế quân đã ra tay xuất thủ với ta, chính là nhớ Huyết Bát đã cứu ta, mới có thể khiến cho ta may mắn thoát nạn."
Trương Huyễn Vân đối Đường Vũ Lân thật sự là rất có hứng thú, tên tiểu tử này có chút thú vị! Mặc dù nói bản thân không có phòng bị cái gì cả, nhưng có thể đem mình ném đi, cái này cũng không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được. Thân là một người có tu vị tiếp cận với tồn tại như Cực Hạn Đấu La, dù cho không có một chút phòng bị nào, tự thân cũng có thể phản xạ kịp thời lại. Bởi vì Đường Vũ Lân cũng không phải là có ý làm thương hại đến ông, phản xạ của ông lúc đó cũng không quá kịch liệt rõ ràng, nếu như thực sự nghiêm túc phản xạ lại, ông cũng có thể hoàn toàn tự nhiên mà biến nặng lên ngàn cân. Khiến cho đối phương không thể nào kéo ông ra nổi. Có điều lúc đó ông cũng cảm giác được, luồng năng lượng cực kỳ cường đại ở trên người Đường Vũ Lân, ngoài ra còn cảm nhận được uy áp lên cả tinh thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook