Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 990: Cha, chúng ta về nhà đi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Khoảng cách ngày càng gần, nỗi nhớ mong của hắn với Cổ Nguyệt Na cũng ngày càng mạnh mẽ.
Sau khi xông vào trong bồn địa, hắn chạy đến tiểu viện mình đã thuê dựa theo trí nhớ của mình, khi thấy sắp đến nơi rồi, bỗng nhiên, một tia sáng xanh ngọc lóe lên, một điểm sáng bay thẳng về phía hắn.
Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, vươn tay, bắt lấy con Thúy Ma Điểu đang bay đến gần mình.
Thúy Ma Điểu bất mãn kêu lên hai tiếng, nhưng lại bị Đường Vũ Lân ngó lơ. Hắn để Cổ Nguyệt Na ở lại đây một mình mà chẳng lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, có liên quan rất lớn đến con Thúy Ma Điểu này. Sức chiến đấu của con Thúy Ma Điểu này, chắc chắn mạnh hơn nhiều Hồn Đế thông thường. Nếu hắn không mặc chiến giáp, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó. Có nó bảo vệ Cổ Nguyệt Na, đương nhiên là sẽ không sợ nàng xảy ra nguy hiểm gì nữa.
Trước cổng tiểu viện, Cổ Nguyệt Na mặc một bộ đồ màu trắng đang ở đó, mong chờ đã lâu. Vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Đường Vũ Lân, nàng đã xông ra khỏi cổng tiểu viện, như một chú chim yến sà vào trong lòng Đường Vũ Lân. “Cha, cha, con nhớ người quá!” Cổ Nguyệt Na ôm chặt lấy Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cũng ôm chặt lấy cơ thể của nàng, cảm nhận hương thơm ngọt ngào từ trên người nàng truyền đến, lập tức cảm thấy mọi sự mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần đều biến mất trong nháy mắt.
Đường Vũ Lân ôm chặt lấy nàng, sao hắn lại không nhớ nàng được chứ? Nhìn thấy nàng vẫn chưa khôi phục ký ức, hắn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng sau đó lại lập tức cảm thấy xấu hổ áy náy về hành vi của mình.
Hắn rất mong nàng có thể cứ ở bên cạnh hắn như thế này mãi, thế nhưng, như vậy thì nàng lại chẳng còn ký ức ngày trước, là một Cổ Nguyệt Na không hoàn chỉnh. Thế nhưng, một khi nàng khôi phục lại ký ức, e là sẽ lập tức rời xa hắn.
Ban đầu, khi sau lưng Đường Vũ Lân còn có Học viện Sử Lai Khắc, Cổ Nguyệt Na vẫn còn bất chấp tất cả để rời đi như vậy, thế thì hiện giờ khi thế lực sau lưng
hắn không còn nữa, bản thân hắn lại có thế lực yếu ớt, sợ là nàng sẽ lại càng lo lắng sẽ liên lụy đến hắn hơn.
Vuốt ve mái tóc dài mượt mà óng ả của nàng, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể nàng, Đường Vũ Lân dần dần gạt bỏ rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất nàng của hiện giờ, đang thật sự ở trong vòng tay hắn. Như vậy là đủ rồi.
Đường Vũ Lân khẽ hôn lên tóc mai của nàng, sau đó mới buông lỏng tay ra, ôm lấy vai nàng.
Cổ Nguyệt Na cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này khí sắc của nàng trông rất tốt, gương mặt xinh đẹp hồng hào, trong đôi mắt đẹp đẽ ngập tràn nỗi nhớ nhung.
Đường Vũ Lân không nhịn được lại hôn lên trán nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Những ngày qua nàng sống có tốt không?”
Cổ Nguyệt Na mím môi: “Người cũng không trở về, sao con có thể tốt được?” Đường Vũ Lân bật cười nói: “Ngoan nào, sau này ta sẽ thường xuyên quay trở về hơn. Nếu như nàng cảm thấy cô đơn thì có thể đi dạo ở trong bồn địa, nơi này trị an rất tốt. Thế nhưng khi ra ngoài, tốt nhất là nàng phải nên mặc đồ có mũ, đeo thêm cả khẩu trang nữa. Nàng quá đẹp, bị người khác nhìn thấy sẽ dễ gặp phiền phức.”
“Biết rồi mà, con sẽ làm thế.” Cổ Nguyệt Na ngoan ngoãn mỉm cười nói. “Cha, con muốn ăn thịt nướng.” Trong mắt của nàng ngập tràn sự nhiệt tình. “Được.” Đường Vũ Lân không hề do dự gật đầu đồng ý.
Bọn họ đến quán thịt nướng ban đầu bọn họ đã từng ăn, gọi thịt nướng.
Chủ quán còn nhớ rất rõ lượng cơm của Đường Vũ Lân, rồi lại nhìn đến Cổ Nguyệt Na tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp, không khỏi cười nói: “Lâu lắm hai người không đến rồi đấy, sao hôm nay lại ăn ít thế?”
Đường Vũ Lân cười nói: “Lượng cơm ít hơn rồi.” Hắn đang nói thật, kể từ sau khi có được long hạch, lượng cơm của hắn rõ ràng đã giảm đi nhiều.
Chủ quán rời đi, Đường Vũ Lân có chút tò mò nhìn về phía Cổ Nguyệt Na: “Kể từ sau lần trước, nàng không đến đây nữa sao?”
Cổ Nguyệt Na gật đầu: “Đúng thế! Người không ở đây, con không đến nữa.”
“Vậy những ngày qua nàng đã ăn gì?” Đường Vũ Lân hỏi.
Cổ Nguyệt Na nói: “Tùy tiện mua tạm cái gì đó ăn thôi! Ở nhà thì ăn tạm gì đó là được, có lúc thì đi ra ngoài thăm thú. Có lúc lại chơi cùng Tiểu Thúy.”
Thúy Ma Điểu đáp ở trên vai nàng, nghe lời Cổ Nguyệt Na nói, còn liên tục gật đầu.
Thịt nướng ngoài giòn trong mềm, lại còn ngọt nước, khi ăn không khỏi khiến người ta muốn ăn thêm, dù hiện giờ Đường Vũ Lân đã không cần ăn nhiều như vậy nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được ăn thêm một chút, thỏa mãn ham muốn ăn uống.
“Còn muốn đi đâu nữa không? Ta đi cùng nàng.” Đường Vũ Lân hỏi Cổ Nguyệt Na.
Thế nhưng Cổ Nguyệt Na lại lắc đầu, chủ động nắm lấy tay hắn: “Cha, chúng ta về nhà đi.”
Về nhà.
Nghe thấy hai chữ này, không biết tại sao, Đường Vũ Lân vốn vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường như vậy, vành mắt giờ lại nháy mắt ươn ướt.
Đúng thế! Về nhà.
Hắn đã rất lâu không nghe thấy chữ nhà này rồi. Kể từ năm đó sau khi cha mẹ mất tích, đến nay đã khoảng mười năm rồi, hoàn toàn bặt vô âm tín, không truyền về chút tin tức nào. Hắn không hề hay biết bọn họ đã đi đến nơi nào.
Trừ cha mẹ ra, người thân của hắn chỉ còn Na Nhi thôi, thế nhưng Cổ Nguyệt trước mắt hắn đây, lại dường như trùng lặp với Na Nhi, hóa thành gương mặt của Na Nhi. Trong lòng hắn có vô số thắc mắc muốn được giải đáp, thế nhưng, nếu như Cổ Nguyệt Na không tỉnh táo lại, thì căn bản không thể nào biết được. Hắn thật sự sợ rằng đây sẽ là một tin xấu, hắn thậm chí còn lờ mờ đoán ra được, ban đầu sở dĩ Cổ Nguyệt rời đi, hẳn là cũng có liên quan đến Na Nhi.
Về nhà, chỉ hai chữ vô cùng đơn giản thôi, nhưng lại có thể lập tức làm trái tim hắn tan chảy.
Hắn muốn có một ngôi nhà biết bao! Không cần quá lớn, cũng không cần quá hoa lệ, chỉ cần có người nhà bầu bạn. Giống như hồi nhỏ vậy, có cha, mẹ, muội muội, hiện giờ có thêm nàng.
Hắn nắm chặt tay Cổ Nguyệt Na, sợ nàng bỗng dưng biến mất, bọn họ cùng nhau đi về phía ngôi nhà của mình ở bồn địa Liệt Hỏa.
Trong căn nhà nhỏ không chút bụi bặm nào. Cổ Nguyệt Na kéo Đường Vũ Lân ngồi xuống ghế, sau đó bản thân nàng ngồi trên đùi hắn, mỉm cười ngọt ngào ôm lấy cổ hắn, hoàn toàn dựa hẳn người vào trong lòng hắn.
Mái tóc màu bạc nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tuấn tú của Đường Vũ Lân, ngập tràn sự quyến luyến với hắn.
Nàng không nói gì nữa, hô hấp dần trở nên đều đặn.
Trái tim hắn mềm nhũn, cẩn thận bế cơ thể mảnh khảnh của nàng lên, đặt nàng xuống giường, đắp chăn cho nàng. Còn hắn thì mặc đồ đầy đủ nằm xuống bên cạnh nàng. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nhắm hai mắt lại, bản thân hắn cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, hai giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn xuống gò má nàng. Nàng từ từ mở hai mắt ra.
Trong mắt nàng không còn vẻ ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ nữa, mà sâu thẳm như hồ nước lạnh. Nhìn hắn, đôi môi nàng dần dần mím lại, nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt lòng bàn tay mình lên gương mặt hắn.
Nàng kéo chăn lên đắp cho hắn, khẽ dịch người nằm gọn trong vòng tay hắn. Nàng vẫn để tay hắn lên trên mặt mình, nhưng lại để cả người hoàn toàn dán vào trong vòng tay ấm áp của hắn, lau sạch nước mắt trên mặt mình lên người hắn, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Đường Vũ Lân đã tỉnh dậy, mua đồ ăn sáng cho Cổ Nguyệt Na. Sau đó bắt đầu một ngày hạnh phúc của bọn họ.
Bồn địa Liệt Hỏa cũng tương đối lớn, trong đây có rất nhiều địa điểm đáng để tham quan. Cả ngày hôm nay, hắn dẫn nàng đi mấy nơi thăm thú, ăn rất nhiều đồ ăn ngon.
Ngày hôm nay, hắn không cầm Hoàng Kim Long Thương nữa, mà hắn chỉ tập trung bầu bạn với nàng.
Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, Đường Vũ Lân nắm tay Cổ Nguyệt Na, đứng ở trong tiểu viện, ngắm nhìn bầu trời sao.
“Cổ Nguyệt, ta phải đi rồi.” Đường Vũ Lân nhẹ giọng nói. “Đừng đi mà.” Cổ Nguyệt Na lập tức ôm lấy eo hắn.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: “Ta cũng không muốn đi, nhưng ta không thể không đi được. Ta sẽ quay trở lại thăm nàng nhanh thôi, có được không? Chờ nàng ngủ say rồi ta sẽ đi.”
Cổ Nguyệt Na không nói gì nữa, nhưng vành mắt lại đỏ hoe.
Trong lòng Đường Vũ Lân cảm thấy rất bất đắc dĩ, cả ngày hôm nay, có thể nói là ngày vui vẻ và thoải mái nhất của hắn kể từ sau khi quen biết Cổ Nguyệt. Bọn họ thật sự giống một cặp đôi đang đi du sơn ngoạn thủy. Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy, dù có lấy được thần tiên, Đường Vũ Lân cũng sẽ tuyệt đối không đổi.
“Đi thôi, chúng ta trở về phòng thôi. Chờ nàng ngủ rồi ta sẽ đi.” Đường Vũ Lân khẽ ôm lấy Cổ Nguyệt Na.
“Không, ta muốn nhìn người đi.” Thái độ của Cổ Nguyệt Na bỗng trở nên bướng bỉnh.
Đường Vũ Lân sửng sốt, cúi đầu nhìn nàng, nhìn cặp mắt nàng long lanh ánh nước, trong lòng sao nỡ từ chối đây?
“Vậy ta ở bên nàng thêm một lúc nữa.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ ngồi trong tiểu viện, ôm lấy nhau ngắm nhìn sao trời, không biết qua bao lâu, cuối cùng Cổ Nguyệt Na vẫn dựa vào vai Đường Vũ Lân ngủ thiếp đi.
Đường Vũ Lân cẩn thận bế nàng quay về phòng, giơ tay lên gõ nhẹ lên đầu Thúy Ma Điểu: “Bảo vệ nàng ấy thật tốt đấy nhé.”
Đôi mắt màu đỏ của Thúy Ma Điểu khẽ chớp.
Đường Vũ Lân cúi đầu, do dự trong chốc lát, quyết định vẫn khẽ hôn lên môi nàng, đắp chăn cho nàng.
Khi hắn đi ra đến trước cửa, cuối cùng vẫn không nhịn được quay lại, quay về bên người nàng, khẽ hôn lên môi nàng một cái nữa.
“Ta đi đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook