Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu
Chương 59: Thật muốn ăn cô một ngụm! (Cơ Liệt Thần YY)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:



Trước khi chuyện xảy ra.

Lâm Nhược Kỳ và Tang Tuyết Phù hóa trang xong, mặc quần áo tử tế, sau khi từ trong phòng của Lynda đi ra, Lynda một mình ở lại bên trong phòng, thừa dịp bọn họ vừa mới rời khỏi phòng, liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, rồi sau đó nhanh chóng mở bao hóa trang của mình, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ Cơ Liệt Thần giao cho mình. . . . . .

Mười phút sau, một người đàn ông đẹp trai liền xuất hiện ở trước gương.

Lynda nhìn mình trong kính một chút, khuôn mặt đẹp trai đẹp trai, đẹp trai đến chói mắt, không nhịn được nhuộm vài sợi tóc tím highlight, "Anh ta" nhếch miệng cười cười, lập tức bày ra nụ cười tà nịnh của Lôi Thiệu Đình.

Rất tốt, thuật dịch dung của cô luôn đứng đầu!

Lôi Thiệu Đình xuất hiện, cậu chủ Cơ sớm đã đoán trước, mang theo Lynda tới du thuyền làm nhiệm vụ, chính là muốn cô diễn kế điệu hổ ly sơn . . . . . . lợi dụng Lôi Thiệu Đình xuất hiện, dời đi tầm mắt của Lãnh Như Phong, từ đó Tuyết Phù tranh thủ thời gian đi lấy máy cd.

Chỉ vì máy cd, "Liệt Diễm" đã hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, Cậu chủ Cơ cũng nói, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!

Khóe môi hơi cong một chút, tự tin vẩy tóc, Lynda mặc bộ đồ màu đen bó sát người, bên ngoài mang một chiếc mặt nạ da người, khoác bộ đồ của nhân viên tạp vụ. Sau đó, bình tĩnh, chậm rãi mở cửa phòng, thò đầu ra ngoài tra xét hai bên, sau khi xác định không có ai phát hiện, liền nhẹ nhàng bước ra cửa phòng. . . . . .

Mười phút sau, Lynda thành công khuấy lên một trận hỗn loạn, cũng thành công đem lực chú ý của Lãnh Như Phong hấp dẫn đến trên người của "Lôi Thiệu Đình". Chạy đến trong góc tối nào đó, cô nhanh chóng lấy ra bao da đã sớm giấu ở trong thùng rác, mở ra lấy quần áo, nhanh chóng thay một bộ lễ phục, lại tháo tóc giả và mặt nạ da người trên mặt. . . . . .

Mới vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp đem tóc giả và mặt nạ da người giấu đi, chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng "Rắc . . . . . ." , là tiếng bóp cò cứng nhắc của một đồ vật kim loại nào đó vang lên.

Trong lòng Lynda chợt lạnh, thầm kêu không ổn.

"Cô gái nhỏ xinh đẹp, bản lãnh của cô thật lớn, trước đó đánh nhau với tôi cũng là cô phải không?" Giọng nói của Lôi Thiệu Đình đang ở phía sau cô.

Cổ của cô phơi bày, cảm giác nòng súng lạnh như băng chống đỡ cổ cô, rõ ràng như vậy, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập mạnh.

"Thành thật khai báo, những thứ tóc giả và mặt nạ da người này, vừa xảy ra chuyện gì?" Anh ta chợt thốt ra một câu như vậy.

Lynda cảm thấy da đầu của mình cũng bắt đầu tê dại, nhưng không biết đối phương xuất hiện lúc nào, là cô quá sơ suất hay thực lực đối phương cao hơn cô? Nhưng lúc đánh nhau với anh ta, rõ ràng anh ta đánh không lại cô. . . . .

Cô sững sờ, đáy mắt càng nồng đậm lo lắng, dường như rất nghiêm túc giải thích: "Được rồi, thành thật nói cho anh là được, tôi đang thi hành nhiệm vụ. Đừng hỏi tôi là nhiệm vụ gì, dù sao mỗi người chúng ta đều có ông chủ, bất kỳ chuyện không liên quan đến anh, xin đừng hỏi tới."

"Hừ, không liên quan tới tôi? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này rất liên quan đến tôi vậy?" Lôi Thiệu Đình đột nhiên dùng chút sức lực, đập nòng súng vào đầu Lynda, "Nói, Cơ Liệt Thần để cho cô tới làm gì? !"

Ánh mắt Lynda ngưng tụ: hỏng bét, chẳng lẽ anh ta đều nhìn thấy?

Bỗng dưng, nhìn thấy xa xa người người nhốn nháo, Lynda nhanh trí, đột nhiên cao giọng hô: "A. . . . . . Cứu mạng a, anh ta, trong tay anh ta có súng!"

Bọn cận vệ nhà họ Lãnh vừa nghe thấy tiếng cô hét lớn, lập tức chạy về phía bên này: "Nhìn thấy anh ta rồi, anh ta đang bên kia! Nhanh, đuổi theo nhanh lên!"

Nghe vậy, Lôi Thiệu Đình nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai chợt trở nên lạnh hơn, "Xem như cô lợi hại!"

Không ngờ cô gái này thật tuyệt, lúc đầu đánh nhau với cô, anh ta thấy cô là phụ nữ nên cố ý xuống tay nhường nhịn, không ngờ lúc này cô muốn đẩy anh ta vào chỗ chết! Mẹ nó!

Quăng một ánh mắt lạnh lùng, Lôi Thiệu Đình nhìn sâu Lynda một chút, tung người nhảy một cái, bóng dáng liền biến mất vào bóng tối trong hành lang. . . . .

Mười phút sau.

Tang Tuyết Phù vui vẻ ngồi trong phòng nhìn thấy Cơ Liệt Thần sắc mặt nghiêm túc đi vào, cô vô cùng không hài lòng liếc anh một cái.

"Anh họ, tại sao không gõ cửa đã vào? phong độ thân sĩ tôn quý của anh đâu rồi?"

Cơ Liệt Thần mặc kệ cô, sau khi khóa cửa, trực tiếp hỏi: "Thế nào? Có tìm được đồ hay không? Không bị Hoắc Diệm để mắt tới chứ?"

Tang Tuyết Phù xì khẽ một tiếng: "Bản tiểu thư ra tay, há có thể không được? Em đánh cuộc với Hoắc Diệm, kết quả anh ta thua, đâu còn tâm tư để ý tới em. . . . . . Này, máy cd cầm đi, " Dứt lời, đem máy cd ném cho Cơ Liệt Thần, anh đưa tay ra, vừa vặn bắt lấy.

Cô còn chưa nói xong, trong tay kia cũng cầm một vật, quơ quơ, khoe khoang một chút, hỏi "Thật ra, em còn lấy được một món đồ, anh đoán thử xem là cái gì?"

Cơ Liệt Thần ngước mắt, sau khi nhìn thấy rõ vật gì trong lòng bàn tay cô, cả người sửng sốt: "Cô lấy được ngọc bội của cô ấy rồi hả ? Thật ở chỗ Lãnh Như Phong?"

"Đó là đương nhiên, cầm đi đi. Chẳng qua. . . . . ." Dứt lời, đem ngọc bội ném cho Cơ Liệt Thần, "Chỉ tiếc ngọc bội bị vỡ thành hai nửa rồi, cũng không biết tại sao làm rơi . . . . . . Nếu em không đoán sai, nói không chừng Lãnh Như Phong biết thân thế của Lâm Nhược Kỳ. Anh họ, nếu anh thật sự thích cô ấy, động tác cần phải nhanh một chút, xem ra, lần này Lãnh Như Phong đã quyết tâm rồi."

Sắc mặt Cơ Liệt Thần hơi thay đổi, thoáng qua khôi phục thái độ bình thường, đem ngọc bội cất xong, quay đầu cười nói: "A, chỉ bằng Lãnh Như Phong anh ta, muốn tranh giành phụ nữ với tôi sao, tôi thấy đợi thêm 18 năm nữa đi."

Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, vô cùng khâm phục anh họ mình. Dưới tình huống như thế, lại còn có thể tự kỷ ngạo mạn nói ra lời như thế, có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có mỗi mình anh ấy. . . . . .

Mặc dù nói nghe rất hay, nhưng vừa về tới phòng của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức thay đổi.

Ngọc bội. . . . . . Lãnh Như Phong cũng có một khối ngọc bội hình ‘Long’, Tuyết Phù đã từng nói, ngọc bội long và ngọc bội phượng của Lâm Nhược Kỳ là một đôi, nói như vậy. . . . . .

Trầm tư một hồi lâu, anh quyết định, lập tức bảo Tuyết Phù gọi Lâm Nhược Kỳ.

Lâm Nhược Kỳ vừa vào phòng của anh, nhìn thấy anh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đắp chăn giống như là bị lạnh phát run, sắc môi tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng triệu chứng phát bệnh.

Nhìn lại một chút Lynda đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt của cô ấy cũng giống như ngày tận thế, Lâm Nhược Kỳ không nói gì, liền bước nhanh tới trước giường của anh, cầm cổ tay của anh.

"Chuyện gì vậy? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy."

Trời! Toàn thân anh lạnh quá. . . . . .

"Lâm Nhược Kỳ, tôi muốn trở về. . . . . . Tôi rất đau. . . . . ." Anh cố hết sức nói.

"Muốn trở về?" Cô ngẩn ra, ngước mắt nhìn nét mặt của Lynda và Tang Tuyết Phù một chút, hai người bọn họ cũng gật đầu một cái, cô liền vỗ vỗ tay của anh, "Được, chúng ta lập tức bảo bọn A Bưu chuẩn bị một chút, Tuyết Phù và Lynda đi từ giả cha con họ Lãnh, tôi ở lại chỗ này với anh"

Trong lòng Cơ Liệt Thần chấn động, không ngờ cô gái nhỏ này nhìn như cả ngày chân tay vụng về, nhưng vào lúc gặp nguy cũng không sợ hãi, làm việc rất có mạch lạc. Rốt cuộc cô là dạng phụ nữ thế nào? Luôn mang đến cho anh rất nhiều kinh ngạc. . . . . .

Mọi người bắt đầu lập tức hành động, Tang Tuyết Phù và Lynda đi từ giả Lãnh Kiêu Hùng, lý do rất đơn giản, nói thân thể Cậu chủ Cơ mắc bệnh nhẹ, bất tiện ở lâu.

Hai cha con họ Lãnh đang vắt hết óc muốn tìm về máy cd đã bị mất ở trên người "Lôi Thiệu Đình", căn bản không rảnh để đánh giá cậu chủ Quý tộc yếu ớt nhiều bệnh, rất nhanh liền đồng ý với anh, phái người hộ tống đám người bọn họ trở lại Nam Thành.

Mặc dù hai nhà không còn qua lại, nhưng mặt mũi này, ông cụ Lãnh xem như đã đủ. Có lẽ, nhà họ Lãnh nghi ngờ bệnh tình của cậu chủ Cơ có bẫy, hoặc đơn giản chẳng qua Lãnh Như Phong muốn nhìn Lâm Nhược Kỳ lâu hơn, cho nên việc tiễn chân bọn họ, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong tự mình đi.

Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, mặc dù thân phận cậu chủ Cơ tôn quý, nhưng Lãnh Như Phong cũng không cần thiết đến mức tự mình tiễn chân bọn họ, hơn nữa lần tiễn đưa này, dứt khoát đưa bọn họ trở về đến tòa thành.

Nguyên do bên trong, không cần nói cũng biết. . . . . .

Trên đường, Lâm Nhược Kỳ luôn mơ hồ cảm thấy một ánh nóng hừng hực ném trên người của mình, mỗi lần cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong thân thể thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, nửa khuôn mặt của đối phương lạnh lẽo dường như không mang theo bất cứ cảm tình nào.

". . . . . . Tôi chỉ muốn thân thiết với cô một chút, tôi không có ác ý với cô, nói chính xác, tôi rất có hảo cảm với cô, điều này là thật, không thể nghi ngờ."

Lời anh ta nói trong vũ hội, cùng với cảm giác rợn cả tóc gáy khi anh ta liếm láp tay cô, làm cả người cô run rẩy, giống như mới vừa xảy ra . . . . . .

Bỗng nhiên, tầm mắt của Lãnh Như Phong một lần nữa phóng thẳng đến.

Trong con ngươi đen như mực, người đàn ông mạnh mẽ đè nén lạnh lẽo, càng lộ ra vô cùng nóng bỏng!

Lâm Nhược Kỳ hơi cứng ngắc, cúi đầu không đón nhận ánh mắt của đối phương.

Vẫn. . . . . . Rất sợ anh ta. Mặc dù anh ta nói, anh ta muốn thân thiết với cô, nhưng cô một chút cũng không muốn thân thiết với anh ta!

Ôm bên eo cô, cậu chủ Cơ thu hết tất cả cảm xúc của cô vào trong mắt, dĩ nhiên, ánh mắt hừng hực của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vật sở hữu của anh, cũng bị anh nhìn thấy.

Hơi gấp môi hình cung, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, anh cúi đầu ở cô tai bên mềm giọng: "Cô chưa buồn ngủ sao? Đêm qua cô cũng chưa ngủ đấy. . . . . ."

Mọi người giật mình, quay đầu lại quan sát một cậu chủ nào đó và một cô gái nhỏ, dừng một hai giây, mọi người lại nhanh chóng cúi đầu, người giả bộ bị câm điếc, người giả bộ là không khí, người giả bộ mình trong suốt. . . . . . Tóm lại, coi như mình không tồn tại!

Trong lòng cũng đang oán thầm: Cậu chủ của chúng ta quả thực quá phúc hắc rồi, chơi trò mập mờ là sở trường giỏi nhất mà!

Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, không hiểu nổi tại sao anh động kinh muốn nói ra lời như vậy làm cho người ta hiểu lầm.

Vừa mới quay đầu sang, lại nghe thấy anh nói: "Có muốn tựa vào trên vai tôi, một chút không?"

Tiếng nói của Cơ Liệt Thần đưa đến nhiều tầm mắt, sau đó lặng lẽ, vững vàng cố gắng bao phủ lên Lâm Nhược Kỳ, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ đang chôn thật sâu của cô, cúi đầu hôn, đôi môi từ từ trằn trọc, đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, mỗi một tấc thịt non, hơi thở ngọt ngào mềm mại liên tục chảy xuôi qua cổ họng hai người. . . . .

Lâm Nhược Kỳ ngước đầu, miệng có chút chua, mặt có hơi hồng, nhiều người nhìn trừng trừng như thế lại bị anh ta hôn môi, đây là gặp lần đầu.

Cô cảm thấy rất không tự nhiên, hết sức không được tự nhiên.

Bởi vì không được tự nhiên, cho nên cảm thấy nụ hôn này có vẻ rất lâu, dường như so bình thường kéo dài rất lâu. . . . . .

Cuối cùng kết thúc xụi lơ ở trong lòng anh, Lâm Nhược Kỳ gần như choáng váng thở không ra hơi, anh nắm vòng eo của cô dựa hẳn vào anh, bằng không sợ rằng cả người cô biến thành trang giấy trắng chảy xuống mặt đất rồi. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ cũng không nói gì bởi vì trước đó anh ta nói thân thể không thoải mái, xem như cô đang giảm đau cho anh là được, nói không chừng, có lẽ làm như vậy thật sự có hiệu quả.

"Được rồi, nếu cô không muốn ngủ, tôi phải ngủ rồi, tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi . . . . . ." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của cô, để cho cô vùi đầu ở trong cổ của mình mà mình cũng tựa vào trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe vậy, cô ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như bị Cơ Liệt Thần thôi miên, bắt đầu giả vờ ngủ một giấc. Bởi vì làm như vậy có chỗ tốt, vừa đúng tránh được cái nhìn chăm chú đáng sợ của Lãnh Như Phong.

Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cơ Liệt Thần liền đem thân thể tựa vào trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, "Đỡ tôi đi về phòng."

Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lãnh Như Phong đứng ở khoang cửa, nói: "Anh. . . . . . Không chào hỏi anh ta, cứ đi như thế không tốt lắm đâu."

Trên mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, nói: "Lâm Nhược Kỳ, không cần kéo dài việc chính của Cậu chủ Lãnh, anh ta đưa chúng ta trở về Lư Đăng Bảo đã đủ phiền toái rồi, ông cụ Lãnh bên kia còn cần anh ta trở về chăm sóc, "Lời nói đến một nửa, anh lại gần bên tai cô, nói nhỏ, "Chẳng lẽ, cô còn muốn giữ anh ta ở lại Lư Đăng Bảo qua đêm?"

"Ách. . . . . . Không phải"

"Chính là như vậy." Dứt lời, một tay khoác lên trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, im lặng vẫy vẫy tay, coi như là chào hỏi với Lãnh Như Phong.

Lãnh Như Phong cũng cười một tiếng, xoay người ngồi lên máy bay rời đi.

Vừa về tới tòa thành, Lâm Nhược Kỳ liền theo sau lưng Cơ Liệt Thần cùng nhau vào phòng của anh.

Nhìn anh phiền lòng nôn nóng cởi áo khoác nằm xuống giường, bộ dạng giống như rất buồn ngủ, cô vội vàng đi tới trước mặt anh, hỏi: "Trước đó anh nói thân thể không thoải mái là thật sao? Còn có lúc ở trên máy bay. . . . . . Cũng là vì giảm đau cho mình sao? Nói cho tôi nghe một chút đi, khó chịu chỗ nào? Có muốn ngày mai đi tái khám để cho giáo sư Mạnh xem kỹ cho anh hay không. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy tay cổ tay căng thẳng, thì ra một cậu chủ nào đó đã không nhịn được đưa ra bàn tay, nghiêng người một cái đè lại, đã ấn cô ngã xuống giường!

"Lâm Nhược Kỳ, cô thật sự rất lo lắng cho tôi sao?" Anh nhìn cô chăm chú, chân mày nhíu chặt, dường như muốn nhìn thấu cô. Lời nói cũng không phải là hỏi, ngược lại làm cho cô cảm thấy như là bị vặn hỏi.

Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. Không phải nói thân thể không thoải mái sao? Vậy từ đâu anh có hơi sức lớn như vậy, còn phát giận? Đợi chút, có thể là mới vừa rồi có mặt Lãnh Như Phong làm cho anh không thoải mái. . . . . . Xem ra phải dỗ dành anh thật tốt mới được, lúc bệnh nhân phát bệnh, tính khí không tốt lắm.

Vì vậy, nhẹ nhàng lấy ra tay của anh, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là tôi rất lo lắng cho anh a, tôi đã nói nên dẫn tôi cùng đi du lịch nha, anh xem, tôi nói không sai chứ. Nếu lần này tôi không đi, thật đúng là không biết anh như thế nào đấy."

Nhìn bộ dáng cô mèo khen mèo dài đuôi, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười, ngược lại vui vẻ.

Lần này hành động thuận lợi như vậy, chẳng những lấy được máy cd còn cầm được ngọc bội của cô, cô cũng không có chuyện . . . . . . Về phần thân thế của cô, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp cô tra rõ, không cần làm phiền Lãnh Như Phong.

Như vậy kế tiếp, nên suy nghĩ thật kỹ hôn sự của bọn họ rồi !

Nghĩ tới chuyện này, trên mặt cậu chủ nào đó đột nhiên hết sức vui vẻ. Lâm Nhược Kỳ khó được nhìn thấy trên mặt anh ta thay đổi phong phú như vậy, không khỏi ngẩn ra.

Ngây ngốc hỏi: "Anh uống lộn thuốc à? Một lát tức giận một lát cười? Phát điên cái gì!" Bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Xem ra, ngày mai không cần đi xem giáo sư Mạnh, tôi nên trực tiếp dẫn anh đi bác sĩ khoa tâm thần xem một chút. . . . . ."

Thính lực cực tốt, Cơ Liệt Thần cũng nghe rất rõ ràng, không giận ngược lại cười nói: "A, nghe rồi, nói xấu tôi sao?"

"Nói xấu anh thì thế nào. . . . . ." Cô lẩm bẩm trong miệng.

Cơ Liệt Thần cười nhẹ. Có lẽ trên thế giới này, người có thể đối với Cơ Liệt Thần anh không che đậy miệng cũng chỉ có một mình Lâm Nhược Kỳ cô.

Nghiêng người sang, buồn cười nhìn cô lấy tư thế hết sức chướng tai gai mắt bò dậy, trêu ghẹo nói: "A, cô thật đúng là không khách khí. Thế nào, bị lây bệnh nói lời ác độc của Tuyết Phù?"

Dứt lời, đôi tay véo nhẹ ở trên hai má cô, bộ dạng rất thân mật, chọc cho Lâm Nhược Kỳ mặt hồng tim đập một hồi lâu.

Cô vội vàng cách anh xa xa, xoay người vừa đi vừa nói: "Buổi tối nếu còn đau, nhớ gọi tôi. Lúc này không có việc gì tôi đi về ngủ trước. À. . . . . . Sáng sớm ngày mai tôi còn muốn dẫn anh đi tái khám, tắm rửa ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, nhanh chân muốn chuồn mất.

"Lâm Nhược Kỳ, có phải cô quên mất chuyện gì hay không?" Người đàn ông yêu nghiệt đột nhiên phát ra tiếng nói mê hoặc giống như yêu thú, quậy đến đại não Lâm Nhược Kỳ trong nháy mắt cứng đơ.

"Cái... cái chuyện gì?" Hỏng bét, tại sao đầu lưỡi cũng đơ? !

"Không cho tôi một nụ hôn ngủ ngon sao?" Bên môi người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đầy ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng như có như không, trái tim Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chấn động, bị lời nói trêu đùa làm trái tim nhỏ bé nhảy loạn.

"Anh . . . . . . anh nói gì?" Thật hỏng bét, mẹ nó, rất hỏng bét, tối nay đã hôn miệng của cô bao nhiêu lần rồi?!

Ai ngờ, anh giơ cổ tay lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc cô, vẻ mặt ưu nhã quyến rũ, hơn nữa tròng mắt có ý cười, lười biếng nói: "Tới đây, hôn tôi"

". . . . . ." Cô há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn cậu chủ trên giường như yêu nghiệt tồn tại.

Thật ra, lý trí cô từ chối anh, cô nên dùng lời nói chính đáng chỉ ra chỗ sai của anh "Cậu chủ, loại hành vi này của anh không đúng, anh làm vậy rõ ràng đang quyến rũ. . . . . . con gái nhà lành" ... Vân Vân.

Nhưng, nhưng. . . . . . Vì sao hai cái chân cô lại không nhịn được được di chuyển đến bên giường của anh?

Cô mới vừa tới đến trên giường, Cơ Liệt Thần liền vươn tay bắt được cổ tay của cô, thuận thế kéo một cái, cô nặng nề rơi vào ngực của anh . . . . . .

Cũng không theo dự đoán sẽ có nụ hôn kịch liệt nóng bỏng, anh chỉ ở trên gương mặt của cô nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó trêu ghẹo nói: "Chỉ nói cô cho nụ hôn ngủ ngon mà thôi, sao tôi nhìn vẻ mặt mê trai của cô, có phải đang mong đợi cái gì hay không?"

"Mê trai? ! Mong đợi? ! Anh ... anh, anh nói bậy!" Lâm Nhược Kỳ vọt một cái đứng lên, gương mặt trở thành màu gan heo, đưa mu bàn tay hung hăng lau gò má mới vừa bị anh hôn, dậm chân co giò như chạy trốn.

Nằm vào giữa giường công chúa của mình, Lâm Nhược Kỳ hít sâu thật lâu. Gần đây, vẻ mặt người nào đó luôn biểu hiện chưa thỏa mãn dục vọng, xem ra ngày mai cô phải tìm giáo sư Mạnh xin chỉ dạy một chút xem có phải là trên người anh ta xảy ra vấn đề gì hay không. . . . . . biểu hiện này hoàn toàn không giống như một người bị bệnh ung thư tinh hoàn nên có a, mặt quá dầy phải không!

Hôm sau, bệnh viện nam khoa Nam Thành.

Sau khi Cơ Liệt Thần kiểm tra thân thể xong nói muốn đi nhà xe lấy đồ, Lâm Nhược Kỳ liền tìm giáo sư Mạnh trước, muốn xem kết quả phân tích.

Giáo sư Mạnh đẩy mắt kính lão trên sống mũi một cái, sau khi xem qua bản báo cáo kiểm tra, thở dài nói: "Y tá Tiểu Lâm a, gần đây cô chăm sóc bệnh nhân của tại sao cô? Tại sao mới ngắn ngủn nửa tháng, bệnh tình của Cơ tiên sinh chuyển biến xấu nhiều như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là. . . . . . Dữ nhiều lành ít a"

Hoàn toàn tĩnh mịch. . . . . .

Phát hiện đầu nhỏ nhắn nữ sinh trước mặt đang ngồi đờ đẫn, lúc này giáo sư Mạnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.

"Aiz, cô gái, cô. . . . . ."

"Giáo sư Mạnh!" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, giống như ngủ mê một lúc chợt bắt được cánh tay giáo sư Mạnh, vừa lắc vừa cầu khẩn, "Giáo sư Mạnh, tôi cầu xin ông ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho anh ấy biết, anh ấy nghe chắc sẽ rất đau lòng . . . . . . A đúng rồi, còn có chuyện phẫu thuật, ông để ý giúp chúng tôi hẹn sẳn, tôi sẽ dẫn anh ấy đi ‘hóa trị’ trước, nếu có chuyển biến tốt, chuyện phẫu thuật chúng ta vẫn phải làm. Xin ông đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.

Mắt kính lão của giáo sư Mạnh gần như bị lay động muốn rơi, ông ta hết sức tránh thoát hai tay Lâm Nhược Kỳ, vỗ vỗ đầu vai của cô nói: "Cô đừng vội, đừng nóng vội mà. Làm bác sĩ, chắc chắn tôi sẽ không buông tay, cũng như cô, chúng tôi chỉ biết lo lắng người bệnh không có nghị lực kiên cường chống lại bệnh tật, cho nên cô nhất định phải chăm sóc anh ta thật tốt, anh ta có bất kỳ yêu cầu gì tốt nhất cô nên thỏa mãn, cố gắng để cho anh ta giữ vững tâm trạng vui vẻ một chút, ít làm vận động, nghỉ ngơi nhiều, ăn ít đồ cay, uống nhiều nước. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc, còn móc ra quyển sổ nhỏ, ghi chép từng lời của giáo sư Mạnh, sợ mình bỏ sót cái gì. Đợi đến khi giáo sư Mạnh nói xong, cô lại không khỏi lo lắng, làm sao nói với anh đây?

Aiz, khó trách ngày hôm qua ở trên du thuyền nói không thoải mái muốn sớm trở về Lư Đăng Bảo số 1, xem ra thật sự không thoải mái a. . . . . . Hơn nữa thật đúng là kỳ quái, tại sao đột nhiên chuyển biến xấu cơ chứ? Đoạn thời gian trước không phải là tất tốt sao?

A. . . . . . Chẳng lẽ là?

Cô đột nhiên nhới tới lúc ở U Linh cốc, hay là anh cứu mình, chuyện này cũng mới tuần trước, nói không chừng bởi vì chuyện ngày đó, làm cho bệnh tình của anh trở nên xấu hơn. . . . . . Dù sao, ngày đó anh bị thương nhiều như vậy, tuy rằng không chết người nhưng sẽ tích tụ lâu ngày, hơn nữa mấy ngày nay anh nghỉ ngơi cũng không tốt, chạy ngược chạy xuôi mới có thể biến thành như vậy. . . . . .

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ không khỏi tự trách.

Ra khỏi phòng, Lâm Nhược Kỳ liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần đang đi tới bên này, cô nhanh chóng bước tới ngăn anh lại, cũng kéo anh đi tới nhà để xe.

Vừa đi, vừa nói: "Cơ Liệt Thần, đi, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn nói với anh"

Lúc này, Cơ Liệt Thần đang nghe điện thoại, mà bên đầu điện thoại kia đúng lúc là giáo sư Mạnh.

"Này, giáo sư Mạnh, là tôi. . . . . . Ừ, được, lần này lại làm phiền ông. . . . . . Được, tôi sẽ không để lộ . . . . . . Ừ, cô ấy đã tới, tôi cúp trước, lát nữa nói với ông." Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Lâm Nhược Kỳ từ trong hành lang chậm rãi đi tới.

Từ xa nhìn lại, bộ dạng cô gái nhỏ này điềm đạm đáng yêu, nước mắt miêu tả sinh động. . . . . . Anh không khỏi mỉm cười, xem ra giáo sư Mạnh nói cho cô kết quả phân tích, thật ra khiến cô rất đau lòng.

Xem ra, cô đối với anh không phải là không có tình cảm chứ? Ách. . . . . . Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mức độ giữa người hộ lý và người bệnh sao? Nếu chẳng qua mức độ này, vẫn còn chưa đủ a. . . . . .

Thật ra, anh cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô, cũng không muốn lừa cô như vậy, nhưng nếu không làm như vậy, anh sẽ không tìm được lý do buộc cô ở bên người.

Đi tới trước mặt cô, thật muốn giả vờ giả vịt hỏi cô kết quả như thế nào. Không ngờ cô kéo anh lại, nói: "Cơ Liệt Thần, đi, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn nói với anh"

Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông đẹp trai không để lại dấu vết khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên con sóng nhỏ. Không biết tại sao, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn cao ngạo kín kẽ, thậm chí bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.

Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ chắc sẽ không biết những thứ này.

"Cô đi chậm một chút, không cần đi nhanh như vậy." Anh khẽ cười nói nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ rất nghiêm túc.

Lên xe, một tay cô khoác lên trên cánh tay của Cơ Liệt Thần, hỏi "Trước tiên anh nói cho tôi biết, bây giờ anh muốn cái gì nhất? Hoặc là chuyện gì có thể làm cho anh vui vẻ? Ách. . . . . . Anh còn có thể nói cho tôi biết, anh muốn đi nơi nào. . . . . . Ừ, hay là chuyện anh muốn làm, có hay không?"

Dường như kết quả không giống như dự đoán, Cơ Liệt Thần không hài lòng lắm khi cô nói lời nói này, vì vậy hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế? Có phải kết quả phân tích không tốt hay không? Xem ra tôi phải đi tìm giáo sư Mạnh một chút. . . . . ."

Nói xong, muốn xuống xe.

Cả người Lâm Nhược Kỳ chấn động, lập tức kéo anh lại, cười ha hả nói: "Không có, không có, giáo sư Mạnh nói anh rất tốt, cái kia của anh sẽ đau cũng là chuyện bình thường. Ông ấy nói anh bị đau có thể vì lúc trước đã làm quá nhiều hoạt động mạnh. . . . . . Ách, tóm lại, ông ấy muốn anh giữ vững tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị qua một thời gian ngắn tiếp nhận phẫu thuật. Anh suy nghĩ đi, nếu muốn phẫu thuật chắc chắn có một thời gian không được rời giường, bây giờ anh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hoặc là muốn đi đâu, cũng mau nói cho tôi biết, tôi nhất định giúp anh làm được."

Anh cúi đầu cười, lời nói dối thật là đáng yêu. . . . . .

"Tôi chỉ có một tâm nguyện chưa thực hiện được. . . . . ." Cơ Liệt Thần đột nhiên yên lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú, đáy mắt bình tĩnh lại mang theo ý cười, mắt đen híp lại, xinh đẹp đến thu nhiếp hồn phách người ta, cả khuôn mặt hoàn mỹ đến không hề tỳ vết.

Nhẹ nhàng nói ra, "Tôi muốn cô gả cho tôi. Thật ra, tôi cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu, thành thật mà nói làm như vậy có thể làm cho cô. . . . . ."

Anh còn chưa dứt lời, cô gái nào đó đã gật đầu nói: "Được, tôi gả cho anh!"

Sau đó Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện này, cảm giác ngay lúc đó mình đã trúng chiêu của Cơ Liệt Thần, một loại gọi là thôi miên "Ám chiêu", nếu anh không dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, cô tuyệt đối sẽ không đột nhiên ấm đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.

Không đúng, vấn đề là anh cũng không có chính thức cầu hôn qua. . . . .

Làm ơn, thuận miệng nói một câu "Tôi muốn cô gả cho tôi", điều này có thể gọi là cầu hôn sao? !

Bất quá, khi đó Lâm Nhược Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô không biết tại sao mình như thế, có lẽ là xuất phát từ ý muốn mãnh liệt bảo vệ và ý thức trách nhiệm, hoặc là xuất phát từ "Đồng tình" và "Thương hại" đối với anh, hoặc là. . . . . .

Tóm lại, cô không biết nguyên nhân!

Cô chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ làm như vậy có thể để cho anh chịu đau đớn ít hơn. Nếu anh thật sự muốn kết hôn với cô, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, không phải đại biểu rằng dù nhiều hay ít anh cũng ưa thích cô sao? Nếu cô từ chối anh, từ chối một người bệnh nặng như anh, mình không nhẫn tâm đấy. . . . . .

Vẫn chưa biết sau này anh sẽ như thế nào, nói không chừng có thể sống được lâu thêm một chút, hoặc sống không quá ba tháng, hôm nay nghe cách nói của giáo sư Mạnh, tình huống của anh dường như không quá lạc quan. . . . . . Nếu là như vậy, xem như cô cùng anh trải qua một đoạn cuộc sống cuối cùng thôi.

Có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ cũng là một chuyện có ý nghĩa. Hơn nữa, cô cũng không ghét anh . . . . . .

Nghĩ đến đây, cô đã quyết định chủ ý.

Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của người đàn ông, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Đúng vậy, tôi quyết định, tôi sẽ gả cho anh"

Lần này, rốt cuộc Cơ Liệt Thần xác định lỗ tai của mình không có nghe lầm nhưng có chút không tin nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ. . . . . ."

Hai chữ ‘từ chối’ cuối cùng anh không nói ra, dù sao cô gái trước mắt này rất khó hiểu, anh đã được lĩnh giáo rồi, chẳng may nếu cô đổi ý, Cơ Liệt Thần anh sẽ rất lúng túng, hối hận cũng không kịp.

"Sẽ cái gì?" Cô không hiểu hỏi.

Anh cười cười, lắc đầu nói: "Không có gì, cô đã đồng ý với tôi, vì giữ lời hứa tôi cũng sẽ nói thật với cô một chuyện."

Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, không hiểu anh đang nói gì.

"Còn nhớ trước đó, tôi đồng ý với cô một chuyện không?" Anh nghiêm túc nhìn cô, "Sau khi đi du lịch về cô cho tôi đáp án, mà tôi cũng sẽ nói thân phận của tôi cho cô biết."

Lâm Nhược Kỳ che miệng trợn to hai mắt nhưng có chút không tin. Cái gì? Anh muốn nói cho cô biết về thân phận thần bí của anh rồi hả ? !

Sở dĩ nói anh thần bí, chẳng qua một loại trực giác của phụ nữ. Cả ngày thấy anh không bước chân ra khỏi nhà, coi như đi ra ngoài cũng sẽ không đi quá lâu nằm vùi ở nhà ngây ngô cả ngày, có lúc ngủ thì ngủ rất nhiều giờ, có lúc mở mắt ra có thể mấy ngày cũng không ngủ.

Quan trọng là cho tới bây giờ cũng không thấy anh bận rộn công việc gì, thật không biết anh làm sao nuôi sống một cái gia đình lớn như vậy? !

Nếu nói anh dựa vào giang sơn các bậc cha chú để lại chống đỡ cho cả gia tộc cũng có thể giải thích, nhưng anh không có chuyện gì sao nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng như vậy, còn huấn luyện bọn chúng. . . . . . Có tác dụng gì?

Hơn nữa ở phía sau núi, một ngọn núi lớn như vậy lại không có điện? Trong núi đều là kỳ hoa dị thảo và quái vật không biết tên. . . . . .

Còn nữa, điều kỳ quái nhất chính là anh có thứ vũ khí cực kỳ trâu bò! Không đúng, cô phải gọi là "Hung khí"! Những thứ kia lấy ra giết người cũng dễ dàng phải hay không? ! Người như thế nào mới có thể có những thứ đó, theo cô phỏng đoán chắc chắn anh không chỉ có hai thứ bảo bối đó. . . . . .

Thật ra, có thời gian, cô còn nghi ngờ anh không phải là xã hội đen, nhìn bộ dáng kia của anh không giống như xã hội đen trong phim truyền hình . . . . .

Vậy rốt cuộc anh làm cái gì? Vừa nhắc tới cái vấn đề này, cô thật vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật là tò mò a. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...