Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 201: Trúc Cơ Đan

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đại Bằng Tà Vương nhắc tới Vạn Linh Kỳ tràn đầy ý hận, làm Phương Hành tưởng rằng phải đi vào Vạn Linh Kỳ chính là cực hình nặng nề nhất cơ! Vậy mà không nghĩ rằng, lão gia hỏa này vừa chuyển chủ đề, lại là muốn chủ động xin vào Vạn Linh Kỳ.

Dường như Đại Bằng Tà Vương cũng hơi ngượng ngùng, bèn giải thích: “Thực ra đi vào Vạn Linh Kỳ cũng có thể coi như là một cách để xuất hiện trên thế gian này. Yêu tộc chúng ta hận Vạn Linh Kỳ bởi vì người kia đã điên cuồng săn giết cao thủ Yêu tộc chúng ta, điên cuồng cướp đoạt yêu linh để luyện chế ra nó. Yêu linh trong lá cờ bị pháp thuật giam cầm, chịu đủ đau khổ, đau đớn không chịu nổi… Mà lão phu xin vào Vạn Linh Kỳ này là tự nguyện, không phải chịu đau khổ, không bị giam hãm, vừa giúp đỡ ngươi chống lại kẻ địch, cũng có thể ra vào thức hải của ngươi bất cứ lúc nào, tất cả đều là tự nguyện!”

Phương Hành nghe đến đây cũng đã hiểu được dụng ý của Đại Bằng Tà Vương, liếc nhìn lão rồi cười lạnh nói: “Ta còn đang nghĩ xem tại sao ông lại cố làm ra vẻ huyền bí rồi làm mấy chuyện vớ vẩn này, hóa ra là tìm cơ hội nhập xác mới cho mìnhà?”

Đại Bằng Tà Vương bị nói trúng tim đen, cười hắc hắc giống như xin tha thứ: “Ngươi cũng không thể để ta sống trong thức hải của ngươi mãi được mà? Lão phu cam kết với ngươi, trong vòng ba năm, à không, trong vòng mười năm sẽ tập trung làm thủ lĩnh của Vạn Linh Kỳ, tuyệt đối không tùy tiện nhập xác. Mà cho dù có mục tiêu tốt, thực sự muốn đoạt xác thì ta cũng  sẽ thương lượng trước với ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Phương Hành nói: “Lão già nhà ông rất giảo hoạt. Để đề phòng nhớ sau này lão bỏ rơi ta lúc hiểm nguy, kí một cái khế ước đi!”

Đại Bằng Tà Vương hơi giật mình, nhưng cũng đồng ý vui vẻ: “Không thành vấn đề!”

Lão không lo vụ khế ước cho lắm. Dù sao thì ở trong thức hải của Phương Hành, lão luôn phải chịu tên tiểu quỷ này muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, chẳng có chút danh dự nào cả. Nếu tên tiểu quỷ này buộc lão ký khế ước, đó cũng là chuyện của một câu nói mà thôi. Chỉ cần lão còn muốn sống thực sự thì cứ thành thật mà  ký. Tiểu quỷ này vui vẻ đồng ý điều kiện của lão cũng đã khiến lão cảm thấy vui sướng ngoài mong đợi rồi. Hai bên ký xong khế ước rất nhanh, Đại Bằng Tà Vương cũng nhiệt tình hăng hái dạy Phương Hành cách luyện chế Vạn Linh Kỳ.

Trong lúc họ đang thảo luận, đột nhiên từ xa thoáng truyền tới một tiếng đàn. Tiếng đàn này cực kỳ quái dị, dường như chứa đựng ý dụ dỗ. Tiếng đàn như chạm tới tận tim, khiến người ta đắm chìm trong đó, càng ngày càng lún sâu. Cuối cùng ý thức cũng như muốn mất đi, không nhịn được lần theo tiếng đàn mà đi…

“Tiểu quỷ, ngươi sao thế?” - Đại Bằng Tà Vương ngẩn ra, la lớn vào tai Phương Hành.

Ánh mắt Phương Hành đang mơ màng đã hồi phục rất nhanh, trầm giọng nói: “Nữ nhân kia cũng lắm trò thật…” 

Rất rõ ràng, tiếng đàn này chính là do Diệp Cô Âm tạo ra. Tiếng đàn như một loại pháp thuật muốn thao túng Phương Hành từ xa. Tiếng đàn vang lên chưa được mấy lúc, chẳng bao lâu sau đã dần dần đi xa. Diệp Cô Âm cũng không biết Phương Hành ở đâu, chẳng qua là vừa đi vừa chơi đàn, hy vọng là có thể ngẫu nhiên khống chế được hắn.

“Âm Ngự Thần Hồn, không đơn giản. Tiểu quỷ, ở đây mà ngươi cũng có kẻ thù sao?” - Đại Bằng Tà Vương thực ra thì không bị ảnh hưởng, dù sao thì lão cũng là chân linh cấp Kim Đan, cảnh giới cao hơn Diệp Cô Âm quá nhiều.

“Đó là một nữ nhân  rất trơ trẽn, thực lực cũng chả có gì đáng sợ cả, chỉ là có cầm một huyền khí thượng phẩm khóc lóc om sòm mà thôi. Ông nhìn trên người ta có vết cắn của cô ta này!” - Phương Hành cho Đại Bằng Tà Vương xem dấu răng trên ngực và cánh tay của mình, tức giận nói: “Quả nhiên là một kẻ điên, ta rơi vào nơi quỷ quái này cũng là do nàng ta ép, ông nói xem nàng ta có ác không cơ chứ?” 

Phương Hành nói đầy căm phẫn, dường như đã quên rằng ban đầu là hắn cắn trước.

“Đáng ghét, đáng ghét, đàn bà như vậy quả thực rất ghê tởm…” - Đường đường là yêu vương cấp Kim Đan, mà Đại Bằng Tà Vương lại thể hiện chẳng khác nào loài chó săn, mắng to hùa theo Phương Hành.

“Nếu luyện chế Vạn Linh Kỳ xong rồi, có thể đánh bại huyền khí thượng phẩm không?” - Phương Hành hỏi.

Đại Bằng Tà Vương nhíu mày nói: “Vạn Linh Kỳ có pháp ấn của một vạn yêu linh, có thể coi là thần khí thượng phẩm, ba ngàn pháp ấn thì có thể coi như là thần khí hạ phẩm. Thế nhưng ở đây chỉ có chừng ba trăm pháp ấn, nhiều nhất chỉ có thể coi như là huyền khí trung giai thôi…”

“Ặc, vậy mà không lợi hại bằng đàn của nữ nhân đó ư?”

Đại Bằng Tà Vương nói: “Huyền khí dễ luyện chế vậy à? Chỉ riêng việc thu thập nguyên liệu đã tốn không biết bao nhiêu năm. Ví dụ như Vạn Linh Kỳ này đi, nếu không phải lão phu tìm cho ngươi nhiều pháp ấn như vậy thì ngươi cũng chẳng luyện thành được. Ngươi tự tính đi, số pháp ấn này chẳng khác nào hai trăm Trúc Cơ thêm vào một trăm Kim Đan, ngươi tự thu thập tới năm tháng nào mới xong?”

Phương Hành thở dài, nói: “Được rồi, coi như ông có lý, luyện đi…”

Đại Bằng Tà Vương đột nhiên hết nói nổi, nghĩ thầm, tên tiểu quỷ này thật đúng là tham lam. Nhưng đã tới bước này rồi, không phải là Phương Hành muốn luyện Vạn Linh Kỳ nữa, mà người cần luyện là lão. Dù sao thì mãi tên tiểu quỷ này mới dễ tính được một chút, đây chính là cơ hội tự do duy nhất của lão.

“Tiểu quỷ, ngươi có khí phôi nào tốt không?”

Phương Hành thấy Đại Bằng Tà Vương hỏi thế, bèn lấy ra bảy, tám túi đồ của mình, đổ hết pháp khí ra đất, khiến Đại Bằng Tà Vương giật mình sửng sốt. Lão thân là yêu vương Kim Đan kỳ, sẽ chẳng bao giờ thèm nhìn tới mấy thứ rách nát này. Có điều, rõ ràng tiểu quỷ này chỉ là một tên Linh Động cảnh, vậy mà hắn lấy  đâu ra  nhiều pháp khí như thế? Đủ để mở cửa hàng luôn rồi đó.

Thế nhưng lão chỉ lắc lắc đầu, cũng không tra hỏi thêm, nghiêm túc lựa chọn kĩ càng từ trong đống pháp khí.

Phương Hành để lão tuỳ ý chọn lựa, bỗng nhiên nhớ ra mình còn một túi đồ cướp được từ chỗ Diệp Cô Âm. Hắn lại nhớ tới Diệp Cô Âm đang trần truồng tìm kiếm, không nhịn được mà cười hắc hắc, lấy túi đồ của Diệp Cô Âm ra, chuẩn bị xem bên trong có gì tốt. Hắn đột nhiên ngây dại, nước miếng chảy xuống trong vô thức…

“Con mẹ nó, quả nhiên là nhà giàu mà…” 

Phương Hành đã phát hiện ra, mặc dù Diệp Cô Âm chỉ có một túi đồ, không có bảy, tám cái như mình, nhưng tài sản lại chẳng ít hơn mình chút nào. Đầu tiên thì túi đồ của Diệp Cô Âm diện tích lớn hơn, hiển nhiên là hàng cao cấp, một cái rộng bằng ba cái của mình. Thêm nữa là dù bảo bối bên trong không nhiều, nhưng toàn là đồ tốt. Số lượng linh thạch thượng phẩm nhiều đến kinh người, chừng gần trăm khối, hai thanh phi kiếm, cũng là linh khí đỉnh cấp. Ngoài ra còn một ít đan dược dùng để bổ sung linh khí và chữa thương. Còn cái bình tím này…

Phương Hành mở nút bình ngửi một chút, ngơ ngác nhìn đan dược trong bình, run giọng nói: “Trúc Cơ Đan?”

Đại Bằng Tà Vương đang bực mình tìm kiếm khí phôi thích hợp, nghe thế hết hồn xoay người lại, nói: “Trúc Cơ Đan gì cơ?” 

Phương Hành chỉ vào bình sứ màu tím trong tay mình, lắp bắp nói: “Cô ả này thậm chí còn có một viên Trúc Cơ Đan…”

“Chỉ là viên Trúc Cơ Đan mà thôi, không cần kích động thế chứ?” - Đại Bằng Tà Vương nói thầm hai câu, quay người tiếp tục tìm khí phôi. Việc lão đột phá Trúc Cơ đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, cũng chẳng còn cảm xúc gì với Trúc Cơ Đan. Song, đối với Phương Hành thì không đơn giản như thế, hắn đã kích động đến khó mà hình dung. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng cô ả đó lại có một viên Trúc Cơ Đan trong túi!

Con mẹ nó, các người lắm tiền tới mức cầm một viên Trúc Cơ Đan dạo chơi nhân gian hay sao?

Giàu to, đúng là phát tài rồi!

Hắn vốn đang rầu rĩ từ sau khi đột phá Linh Động đại viên mãn tới giờ, chẳng biết tới đâu để tìm Trúc Cơ Đan, ai mà biết được giờ lại có người dâng tận cửa.

Hắn không biết rằng trong lúc hắn đang vui mừng, Diệp Cô Âm đang tràn đầy hoảng loạn, điên cuồng tìm hắn. Vừa nghĩ tới việc làm mất túi đồ của mình vào tay Phương Hành, lòng Diệp Cô Âm tràn đầy xót xa. Tới lúc này, nàng ta đã bắt đầu hối hận, lúc trước thật sự không nên tùy tiện đuổi giết tên tiểu quỷ này. 

Khi trước Phù Diêu Cung tới Sở Vực một chuyến đã làm khách ở Băng Âm Cung, ban thưởng một viên Trúc Cơ Đan thất thành, chính là viên Trúc Cơ Đan kia. Sau đó mới dẫn tới một loạt biến cố sau này của Thanh Vân Tông. Mà viên Trúc Cơ Đan kia lại thuộc về Diệp Cô Âm, chỉ là sư tôn của nàng ta nói rằng căn cơ Linh Động cảnh của nàng ta còn chưa vững, không thể Trúc Cơ thành công, cũng khó mà kết thành đạo cơ kim sắc.

Tính tình Diệp Cô Âm lại kiêu ngạo, một lòng muốn kết thành đạo cơ kim sắc trong truyền thuyết, trở nên vô địch trong lớp đồng trang lứa. Nghe xong lời của sư tôn, nàng ta cảm thấy có chút do dự, không sử dụng Trúc Cơ Đan ngay, mà đem theo nó rời khỏi Băng Âm Cung, đến Bách Thú Tông để gặp một tiểu sư muội tìm cơ hội và cơ duyên, xem có biện pháp nào để luyện hóa linh khí của bản thân trở nên tinh khiết hay không.

Lúc trước vội vã muốn bắt Phương Hành tới vậy là vì cảm thấy hắn biết bí mật gì đó, nên mới muốn bắt lại hỏi cho bằng được. 

Có điều là nàng ta cũng không nghĩ tới việc có biến cố xảy ra, mình và tên tiểu quỷ nọ cùng rơi vào nơi quỷ dị không thấy mặt trời này. Túi đồ đem theo cũng bị tên tiểu quỷ kia cướp đi, vì vậy mà Trúc Cơ Đan mang theo cũng rơi vào tay Phương Hành. Điều này khiến cho tâm trạng của nàng ta vừa lo sợ vừa hối hận, nên chẳng tiếc linh khí, muốn dùng tiếng đàn để dẫn tiểu quỷ này ra đây.

Không biết bây giờ nàng ta đã đi trong nhà tù tăm tối này bao lâu, đánh đàn một hồi mà vẫn chẳng thấy tên tiểu quỷ kia xuất hiện.

“Tên khốn kiếp… Ta nhất định phải giết ngươi…”

Diệp Cô Âm chẳng biết đã đi bao lâu, cắn răng mắng, nước mắt chảy ra.

“Ta muốn Trúc Cơ!” - Trong thạch thất bí ẩn, Phương Hành cười không ngậm được miệng, phấn khích nói với Đại Bằng Tà Vương. Phát hiện ra viên Trúc Cơ Đan này chính là một niềm vui ngoài mong đợi đối với hắn. Hắn đang lo không thể đối phó được với nữ nhân điên kia, vậy mà cơ hội lại ập tới. Nếu Trúc Cơ thành công, thì dù cho nữ nhân đó có huyền khí thượng phẩm trong tay, hắn cũng có thể chắc chắn trấn áp được nàng ta.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương