Ma Giáo Tiền Tuyến - Thập Tam Phi Long Đội
-
Chapter 1: Thiên Võ Thế Gia-1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trở về từ cõi chết, hắn lại tự mình bước vào địa ngục.
Đến nơi từng rèn hắn thành võ nhân, Đại Huyết Ma Giáo Tiền Tuyến.
Trong kiếp này, hắn quyết không để mất bất cứ điều gì.
Bằng hữu, gia tộc, và cả sinh mệnh của chính mình.
Và rồi hắn sẽ nghiền nát hết.
Huyết Ma Giáo đã cướp trắng mọi thứ khỏi tay hắn.
Ma Giáo Tiền Tuyến Phi Long Thập Tam Đội/Đom Đóm Mùa Đông
Hồi 1. Thiên Võ Thế Gia-1
Tam Kiếm Phân Quang.
Vù… oạt!
Tuyệt kỹ Phân Quang Thập Bát Kiếm của Điểm Thương phái chẻ tia sáng, phạt rơi ba chiếc đầu người.
Thanh Phong Ba Lãng
Vèo… oạt!
Tuyệt kỹ Thanh Phong Kiếm Pháp của Thanh Thành phái bổ ập tới, ngực bọn bóng đen toác mở, huyết quang bắn tung.
Nhưng những kẻ nhào vào vây sát hắn, đến khi thân thể bị xẻ toạc mà chết, cũng chẳng hề cất tiếng thét.
Khiến bọn họ ra nông nỗi ấy, bản thân hắn cũng không có chút vui mừng.
Trái lại, đôi mắt hắn ứa lệ bi ai.
Bởi tất thảy bọn họ chẳng phải địch nhân, mà là người nhà, chính là đám gia đinh của Thiên Võ Thế Gia.
Gia thân của hắn, bằng hữu của hắn, thuộc hạ của hắn.
“Khà khà khà! Thú vị lắm! Xưng là gia chủ Thiên Võ Thế Gia, vậy mà suốt canh trường chỉ dùng mỗi võ học của Thanh Thành và Điểm Thương! Hay là ngươi quên mất Thiên Võ Thập Tam Kiếm trứ danh rồi?”
Ma đầu của Huyết Ma Giáo, Hắc Huyết Hoán Ma Du Đường.
Chính y đã biến gia đinh Thiên Võ Thế Gia thành con rối rồi xúi giục chúng đánh úp, giờ đang giễu nhại hắn.
“À phải! Nghĩ lại thì pháp môn ấy chỉ truyền đến tên kia là dứt nhỉ? Suýt nữa đã quên.”
Bên cạnh y, kẻ vốn là gia chủ Thiên Võ Thế Gia, đệ đệ Thiên Võ Kỳ, đang đứng đờ đẫn, nét mặt ngây ngốc.
Nghe nói ngày Huyết Ma Giáo tập kích, Thiên Võ Kỳ đã bặt vô âm tín, chẳng ngờ lại thành rối của Du Đường như thế.
Chẳng phải chỉ thế.
“Tự tay tàn sát gia đinh của mình, ngươi quả là độc tâm. Nghe bảo từng thuộc Phi Long Đội? Quả đúng là bọn Phi Long Đội… chậc chậc.”
Du Đường bĩu môi, đảo mắt nhìn quanh những người nhà của kẻ kia, rồi nói.
“Nào, phái ai ra thì ngươi mới chẳng đành lòng giết mà chịu đầu hàng đây? Ừm, phải là đứa bé này chăng?”
Ánh mắt y dừng đúng nơi ấy, nơi nữ tử ấy đang đứng.
Tiểu muội luôn đứng về phía hắn kể cả khi hắn bị gọi là con lợn vô năng, hay nỗi ô nhục của Thiên Võ Thế Gia, Uyên Hà.
Hắn vẫn mong, chí ít hãy đừng chạm đến đứa trẻ ấy…
Có lẽ nét mặt hắn đã méo mó dữ lắm, nên Du Đường vỗ tay bật cười rạng rỡ.
“Được lắm! Ta chọn chẳng sai! Nào, thử giết đứa bé này thật tàn nhẫn đi xem nào! Gia chủ cuối cùng của Thiên Võ Thế Gia, Thiên Võ Chân!”
Muội muội của hắn, Uyên Hà, thong thả bước xuyên qua đám Huyết Ma giáo đồ đang vây siết để tiến đến trước mặt hắn.
Trong tay nàng là thanh ái kiếm Bạch Lộ hắn từng tặng…
Bất chợt, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn bề.
Khắp mọi hướng đều bị Huyết Ma Giáo đồ phong tỏa; đằng sau bức tường thịt ấy, Du Đường dựng hàng người của Thiên Võ Thế Gia—những con gỗ của y—đứng phơi ra trước mắt hắn, rồi cứ thế lần lượt xua từng kẻ một, vừa vỗ tay vừa khoái trá.
Đến lúc này, chẳng còn tia hy vọng nào.
Hắn nhắm nghiền mắt.
Xin thứ cho ta, đội trưởng. Có lẽ rốt cuộc ta vẫn chẳng thể giống Người.
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt ân nhân đã vực dậy một phế nhân như hắn thành võ nhân—vị đội trưởng vĩnh viễn của hắn, Cuồng Phong Phi Long, Tiết Phong.
Cả những lời người đã từng nói…
Mỗi khi hắn chìm trong uất nản, người luôn mỉm cười, dặn dò như thế này.
A Chân, sao lại co ro thế? Ta đã nói rồi, đệ đã làm hết những gì có thể. Thế là đủ. Kết quả không phải toàn bộ trách nhiệm của đệ. Thế nên, ngẩng đầu lên đi.
Hắn bừng mở mắt lần nữa.
Thần quang lại đọng trong mắt hắn.
Đội trưởng vẫn thường căn dặn.
Hãy làm hết những gì còn có thể cho đến khoảnh khắc cuối.
Chỉ cần không buông tay cho đến phút chót, dẫu có bại cũng chẳng thành bại nhân.
Phải, lời ấy là lẽ đúng.
Không thể vì không thắng mà hóa kẻ bại.
Hôm nay hắn không thể thắng bọn chúng, dĩ nhiên cũng chẳng thể sống sót.
Nhưng vẫn còn điều có thể làm, điều nhất định phải làm.
Nếu để chúng bắt sống, thân thể hắn cũng sẽ hóa thành con rối của Du Đường như gia thân hắn.
Rồi một ngày nào đó, tên kia ắt sẽ rập lại trò này với đội trưởng.
Tuyệt đối không thể để thế.
Chỉ nghĩ đến chuyện bản thân trở thành gánh nặng cho đội trưởng và bằng hữu đã khiến hắn kinh hoảng.
Đã vậy, nếu phải chết, ta sẽ chết sạch sẽ theo ý chí của chính mình!
Hắn quyết định.
Nắm kiếm đảo ngược, giương trước ngực.
Hồng Diên Kiếm—tín vật của gia chủ Thiên Võ Thế Gia, thứ được cho là mang khí tức Phá Tà—đang chĩa thẳng vào tim hắn.
Lúc ấy, nụ cười rốt cuộc cũng biến khỏi mặt Du Đường.
“Ngươi tính làm gì?!”
Hắn có lẽ đã chọn đúng lần này. Hắn nhe răng cười dữ tợn, nói với y.
“Ngươi có thể giết ta, nhưng sẽ không thể lợi dụng thi thể ta. Và, Du Đường… ta quyết không để ngươi yên. Dẫu hóa quỷ, ta cũng sẽ tìm cách giết ngươi cho bằng được!”
Vừa dứt, mũi Hồng Diên Kiếm xuyên thẳng qua tim hắn.
Phụp!
Ngực như bị lửa nung, luồng thống khổ xuyên trọn toàn thân.
Nhưng hắn lại chẳng thấy quá đau.
Thậm chí giữa cơn mê mờ, lòng hắn còn có chút thư thoải.
Hồng Diên Kiếm—thanh thần kiếm được gọi tên suốt lịch sử Thiên Võ Thế Gia—đã đâm qua quả tim ấy; như thế, tên kia cũng khó lòng dùng đến thi thể hắn.
Và hắn cũng thấy hối tiếc.
Biết thế này, đã sống huy hoàng hơn một chút.
Đừng vin cớ không muốn tranh chấp với huynh đệ mà cứ chạy trốn mãi.
Và, hãy phô bày tài năng cho thỏa một phen…
…
Trong cơn mơ hồ, một tiếng thét xé tai xuyên thẳng lỗ tai hắn.
“Aaaaaa! Giết người rồi!”
Phải, đã có giết chóc.
Giết nhiều người, rồi chính hắn cũng tự sát.
Vậy nên hãy im ắng một chút được chăng?
Ầm ĩ thế này, làm sao người chết yên nghỉ được.
“Giết người! Thiên Võ Chân công tử giết Đoàn Hạ Tương công tử rồi!”
Dù đã chết, đầu hắn vẫn nặng như đá; vậy mà nghe tiếng ấy, mặt mày hắn bỗng nhăn rúm.
Đoàn Hạ Tương? Nhắc chuyện thuở nào thế kia?
Chỉ nghĩ đến việc ấy thôi, hắn còn mất ngủ đến tận giờ.
Nhưng tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, người người túa đến; đến khi ấy, hắn mới nhận ra có điều trái lạ đang xảy ra trong ý thức mình.
Hắn khẽ mở mắt.
Và điều kinh ngạc là đôi mắt mở ra được.
“Hửm?!”
Hắn bối rối.
Rõ ràng hắn đã chết.
Vậy mà còn mở mắt ư?
Vì sao?
Và ngay khi tròng mắt hé mở, đập vào mắt hắn là cảnh bày bừa lộn xộn của bình rượu cùng mâm thức ăn, và bên ghế đối diện là xác một nam tử trẻ gục sấp.
Xác một người đàn ông bị kiếm cắm nơi lưng mà chết.
Hắn biết rất rõ người ấy là ai.
Tên y là Đoàn Hạ Tương.
Người từng hẹn sẽ cưới muội muội hắn—Uyên Hà—rồi đã chết vào năm hắn vừa tròn hai mốt, cách nay hơn mười năm.
Thế mà giờ y lại nằm chết ngay trước mắt hắn.
“Chuyện này… rốt cuộc là…?”
Hắn nhìn y bằng đôi mắt ngờ vực.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi đây là cớ làm sao.
Cái đầu nặng trịch—không chắc được do men rượu hay vì tình hình chẳng thể lý giải này.
Bất chợt, hắn nhìn xuống đôi tay mình.
Một đôi tay mũm mĩm như bàn chân gấu.
“Đây… đâu phải tay ta?”
Chăn mày hắn tự khắc chau lại.
Đôi tay mũm mĩm này, chí ít không phải đôi tay của hắn bây giờ.
Từ sau năm hai hai tuổi khi hắn gầy đi, tưởng đã vĩnh biệt đôi tay cũ kia…
“Đây là mộng chăng? Rốt cuộc là cái gì? Đâu mới là thật?”
Hắn còn đang lầm bầm, người ta đã ùa ạt tràn vào phòng.
Họ trông thấy xác chết bèn giật mình, rồi quay sang quát hắn.
“Thiên Võ công tử! Vì cớ gì lại sát hại công tử Đoàn gia?!”
Nghe câu ấy, hắn vô thức dời mắt nhìn lưỡi kiếm đang cắm nơi lưng xác chết.
Đoàn Hạ Tương—thanh kiếm đâm nơi lưng y lại chính là kiếm của hắn.
Bị trói điệu tới, hắn bị bắt quỳ giữa đại điện rộng; trưởng lão và gia đinh của Thiên Võ Thế Gia đứng vòng xa mà nhìn.
Thân thể béo phì quỳ hồi lâu, đôi chân hắn tê dại đến khó chịu.
Ơ kìa… chẳng lẽ đây không phải mộng thật ư?
Cảm giác chân thực quá đỗi khiến hắn nuốt khan.
Bấy giờ, một người trung niên đứng trên bục điện trước mặt hắn quát tựa phun lửa.
Đó là phụ thân hắn—gia chủ Thiên Võ Thế Gia ở Quý Châu—Thiên Võ Chính.
“A Chân, nghịch tử! Còn gì để nói không?!”
Không, chẳng có.
Hắn không nói nổi.
Không phải vì hết đường phân trần, mà vì cảnh huống này quá hoang đường để mà cất lời.
Từ năm hắn hai mốt tuổi, một lần cuối bái kiến, rồi chẳng còn gặp lại; nay phụ thân lại đang quở trách hắn.
Lại còn giống y như ký ức năm ấy—từ thần thái đến lời lẽ.
“Không nói nghĩa là thừa nhận đã giết tam công tử của Đoàn gia—người sắp thành muội phu của ngươi ư?!”
Không, tuyệt đối không.
Điều ấy không thể thừa nhận.
Năm hai mốt tuổi, hắn quá đỗi bàng hoàng, lại say khướt, chẳng dám tin chính mình nên đã không thốt một lời; nhưng sau nhiều năm trằn trọc suy nghĩ, hắn đã có đáp án.
Huynh ấy tuyệt đối không phải do ta giết.
Quả vậy.
Hắn không có lý do để giết y, năng lực lại càng không đủ.
Y là bằng hữu duy nhất thân thiết với hắn—kẻ bị cả gia tộc coi là ô nhục—mà vẫn đối đãi chẳng chút khách sáo.
Nhờ y, mối nhân duyên giữa Uyên Hà và hắn đã thành—hai nhà cũng đã định sẵn lễ hôn phối.
Vậy kẻ mong mỏi ngày y thành muội phu như hắn, cớ gì phải giết y?
Hơn nữa, y là hậu nhân của một võ gia tiền đồ rộng mở, còn hắn lúc đó chỉ là một con lợn phì.
Dẫu say mấy, với bản lĩnh năm ấy của hắn, muốn giết y là chuyện khó, không, là bất khả.
Và…
Có một bằng chứng chắc chắn nhất, không phải ta ra tay.
Hôm ấy hắn không mang kiếm đến tiệc rượu.
Trí nhớ xuất chúng khiến hắn từ nhỏ đã được gọi là thần đồng; chỉ riêng điều này, hắn dám quả quyết.
Kết luận, cái chết của Đoàn Hạ Tương là một âm mưu.
Một âm mưu giết y rồi chụp mũ lên đầu hắn.
Thế nhưng, bất chấp tất cả, lời bật ra khỏi miệng hắn lại trái ngược hẳn dòng suy nghĩ vừa rồi—y như năm hắn hai mốt tuổi.
“Không… nhớ.”
Dĩ nhiên, câu đáp ấy chỉ khiến ngọn nộ hỏa của Thiên Võ Chính cháy phừng phừng.
Phụ thân giận dữ quát.
“Ngu ngốc! Đó mà cũng là lời để nói ư?!”
Khi ấy, mấy thanh niên đứng cạnh Thiên Võ Chính—đám huynh đệ hắn đã lâu không gặp—cất tiếng cười khẩy.
“Tên ngốc ấy say rượu gây chuyện chẳng phải một hai lần, nhưng đến nông nỗi này thì quả nằm ngoài mộng tưởng.”
“Vậy ư? Ta thì biết từ trước rồi. Lần trước hắn đốt nhà, lần này sẽ làm gì để bôi nhọ gia môn đây—ngẫm mãi, cùng lắm cũng chỉ là giết bừa một mạng người trong cơn say thôi. Chỉ không ngờ lại giết chính người sắp thành muội phu.”
“Ta thì thấy lạ. Đôi tay như heo của tam ca mà cũng cầm nổi kiếm ư? Lại còn đủ để giết người nữa cơ.”
Bọn họ khúc khích cười, nhưng trong mắt chẳng giấu nổi tia khinh bỉ.
Khung cảnh giống hệt trong ký ức hắn.
Hắn đảo mắt lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.
Hẳn hung thủ gài bẫy ta ở trong đám này.
Xét riêng lời lẽ, kẻ nói rằng đã sớm biết, nhị huynh Thiên Võ Tích—tỏ ra đáng ngờ nhất.
Song hắn lại nghi một người khác hơn.
Đúng lúc ấy, Thiên Võ Chính lại quát.
“Rốt cuộc nên phạt ngươi thế nào đây! Làm sao tạ tội với Đoàn gia? Giết ngươi rồi gửi xác tới là được chăng?!”
Hắn chỉ cúi gằm, im lặng.
Nếu đây thực là quay về quá khứ, thì dù hắn nói hay không, kết cục cũng đã định.
Quả nhiên, mấy huynh đệ đều nở nụ cười tanh, thi nhau góp lời.
“Giết rồi gửi, liệu nguôi giận sao? Cứ phế hắn rồi để sống, giao cho họ, để chính tay họ trút giận.”
Ấy là lời của đại huynh Thiên Võ Thắng.
“Hà tất chúng ta phải nhọc thân? Cứ tuyệt giao, đuổi hắn đi, họ tự biết mà xử.”
Đó là lời của nhị huynh Thiên Võ Tích.
Nhưng câu quyết đoán nhất vẫn đến từ tứ đệ Thiên Võ Kỳ—đúng như ký ức của hắn.
“Hay là thế này? Đưa tam ca ra tiền tuyến.”
“Hử?”
“Ngươi nói gì?”
Ý kiến quá đỗi bất ngờ khiến không chỉ các huynh đệ, mà cả Thiên Võ Chính đều trừng mắt nhìn Thiên Võ Kỳ.
Y nói tiếp.
“Vừa khéo mấy hôm trước, Võ Lâm Minh có gửi yêu cầu, xin một tông tử ra tiền tuyến. Vậy thì đưa tam ca đến đó.”
Thiên Võ Chính trầm mặt hỏi.
“Với võ công của A Chân, ra tiền tuyến ắt chết ngay dưới tay ma nhân.”
“Có can hệ gì? Dẫu sao cũng là mạng phải đền, chết như thế còn là cái chết vinh. Vừa giữ danh dự gia môn, vừa trả nợ tội nghiệt, nhất cử lưỡng tiện.”
Hắn nghe y nói dứt, bèn lẩm nhẩm trong miệng lý do thứ ba mà y không nói ra.
Và như thế, các ngươi sẽ khỏi phải cử một người trong bọn ra tiền tuyến, đúng chứ?
Tiền tuyến—là phòng tuyến đối kháng Huyết Ma Giáo đã chiếm cứ Vân Nam.
Hơn mười năm trước, Huyết Ma Giáo từng đánh sập Điểm Thương—một trong Cửu Đại Môn Phái ở Vân Nam—hòng tràn vào Trung Nguyên.
Bấy giờ, Võ Lâm Minh kết lập thảo phạt quân, đối đầu chính diện—ấy chính là Chính Huyết Đại Chiến.
Minh chủ khi ấy bỏ mạng giữa trận ác liệt, nhưng rốt cuộc vẫn cản được bước xâm nhập của Huyết Giáo vào Trung Nguyên.
Chỉ có điều, Vân Nam đã thất thủ—lãnh địa của Điểm Thương phái rơi hẳn vào tay Huyết Ma Giáo.
Từ đó, Võ Lâm Minh chiêu mộ các võ nhân nghĩa khí quanh Vân Nam để giám sát ý đồ xâm nhập của Huyết Ma Giáo; người đời gọi nơi ấy là Đại Huyết Ma Giáo Tiền Tuyến.
Song đó là chuyện của hơn mười năm trước. Còn bây giờ… chậc.
Thời gian trôi, tiền tuyến từng là nơi các võ nhân nghĩa hiệp tranh nhau xông pha, nay chỉ còn hiểm nguy mà chẳng có danh dự hay lợi lộc.
Rốt cuộc, nơi ấy thành chỗ phải cưỡng bách điều người đến thì mới duy trì nổi.
Vì vậy, các môn phái thuộc Quý Châu trong Võ Lâm Minh lần này đều buộc phải cử một tông tử đến Vân Nam—nơi bày Đại Huyết Ma Giáo Tiền Tuyến.
Thiên Võ Thế Gia cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ, không phải ta—kẻ võ công bạc nhược—mà là một trong ba huynh đệ kia phải đi. Nhưng! Nhân cớ này, bọn họ có thể tống kẻ “chết cũng chẳng ai bận lòng” là ta ra đó.
Đối với huynh đệ hắn, chẳng còn gì hay hơn.
Hắn đã ngàn vạn lần hồi tưởng lại đoạn đời này, nên kết luận: kẻ bày mưu có khả năng cao nhất chính là tứ đệ Thiên Võ Kỳ.
Ý kiến trong điện chóng vánh hợp nhất.
Một quyết định mà chẳng ai thiệt—thậm chí huynh đệ còn lại đều đại lợi.
Đoàn gia sẽ được bồi thường vật chất tương xứng; hắn sẽ bị áp giải đến tiền tuyến ở Vân Nam trong thời gian sớm nhất.
Giống hệt quyết định năm hắn hai mốt tuổi.
Sau đó, hắn bị giam vào lao.
Đêm đen như mực, vầng nguyệt nhợt nhạt treo lẻ loi, ăm ắp ánh lạnh.
Ấy là vầng trăng cuối của quê nhà—hình bóng mà về Vân Nam rồi, suốt nhiều đêm liền hắn còn nhớ mãi.
Chợt những ý nghĩ năm nào trở lại.
Ngày trước, ta ngước trăng ấy mà khóc đến vô cùng.
Nhưng nay trở về, hắn không còn như thế.
Bởi hắn đã biết đêm nay sẽ có hai người đến thăm.
Và hắn buộc phải lấy được một thứ từ một trong hai người ấy.
Trong số họ, một người đã len lén tới gần.
Người muội muội hiền lành—khoảng trời yên bình duy nhất trong căn nhà như bãi gai này—Uyên Hà.
“Chân ca, huynh… ổn chứ?”
Thấy gương mặt ấy, trong hắn lại hiện lên hình ảnh ngay trước lúc quay về quá khứ—khi nàng bị biến thành con rối của Huyết Ma Giáo—khiến lòng hắn càng xót xa.
Hắn mỉm cười êm nhẹ, đáp.
“Ổn cả, Uyên Hà. Còn muội, có điều gì bất trắc chăng?”
“Muội có việc gì được chứ. Xin huynh vững lòng. Muội tin huynh không phải hung thủ.”
Ngày đó, đứa bé hiền lành này cũng nói hệt như vậy.
Khi ấy, hắn chỉ biết khóc mà lặp đi lặp lại lời cảm tạ.
Giờ thì hắn có thể nói dứt khoát.
“Phải, Uyên Hà. Ca ca không phải hung thủ.”
Uyên Hà giật mình, hỏi lại.
“Dạ?”
“Sao thế?”
“Không… chỉ là… vì sao người chắc như vậy…”
Vì sao chắc ư?
“Hắn là bằng hữu duy nhất của ta, lại sắp thành phu quân của muội—cớ gì ta phải giết? Hơn hết, ta và Đoàn huynh đối ẩm—mà kiếm lại cắm nơi lưng huynh ấy. Còn là thanh kiếm mà ta chẳng mang theo.”
Uyên Hà nuốt khan, nói khe khẽ.
“Ra… ra là thế. Nhưng sao khi đó, trước mặt phụ thân, huynh lại…”
“Bởi rời khỏi bổn gia, ra tiền tuyến, có lẽ là lựa chọn tốt hơn cho ta.”
“Dạ?!”
Đúng vậy.
Nhìn lại kiếp trước, cuộc đời hắn chia làm hai nửa: trước và sau khi ra tiền tuyến.
Nửa đầu—tức quãng sống trong thế gia—có nhìn thế nào cũng chẳng giống cuộc đời của một võ nhân.
Không, chẳng những không giống võ nhân, mà còn chẳng ra dáng một con người.
Những ký ức ấy, chỉ hồi tưởng thôi cũng khiến ngực hắn đè nặng.
Trong đám huynh đệ Thiên Võ Thế Gia, chỉ hắn là không có mẫu thân—vì người mất sớm tự thuở bé.
Song sự thật ấy không mấy liên can.
Điều hệ trọng là hắn chẳng có ngoại thích đủ thế lực chống lưng.
Thuở ấu thơ, nhờ trí nhớ hơn người, hắn từng nổi danh thần đồng.
Và từ dạo ấy, hắn buộc phải giác ngộ một điều.
Phô bày năng lực càng nhiều, càng bị ghét bỏ, và mạng sống sẽ càng ngắn lại.
Ánh mắt lạnh lẽo từ mẫu thân của các huynh đệ khác.
Áp lực ngạt thở mỗi lúc một siết.
Dù còn nhỏ, hắn cũng cảm nhận được tất cả.
Thế nên, hắn đành phải chọn.
Che giấu tài năng, giả ngu.
Nhưng đến một ngày, khi còn đóng vai kẻ ngu dại, hắn bỗng nhận ra.
Hắn đã hóa thành kẻ ngu thật rồi.
Giả vờ biếng nhác đến mức thành biếng nhác thật; giả vờ chỉ biết chơi bời đến nỗi chẳng học được gì.
Bị mắng là ô nhục của Thiên Võ Thế Gia mà vẫn hì hì; suốt ngày đắm trong tửu sắc, tự hủy hoại bản thân.
Ấy là hai mươi mốt năm của kiếp trước.
Hắn bật cười khan.
Thú thực, bị chửi là đồ heo cũng đáng.
Vậy nên, muốn đổi, hắn phải rời bổn gia.
Và hắn phải ra tiền tuyến để gặp người ấy.
Vị thần tượng đã biến nỗi ô nhục của Thiên Võ Thế Gia như hắn thành võ nhân—Cuồng Phong Phi Long, Tiết Phong.
Đó là lý do hắn không hé một lời, đội trọn chiếc mũ oan khuất.
Dĩ nhiên, trong kiếp này hắn không định đội nó đến cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook