Make A Secret (YUNJAE)
-
Chương 85: Make a wish 3
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
********
“Ha ha… hôm nay Tuấn Tú… bạo lực quá.” Tại Trung nhức đầu, xấu hổ cười. Nhưng cũng không dám nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo lại thản nhiên, nói, “Ngươi đứng đầu sao… Chúc mừng ngươi.”
Chúc mừng…
Thật xa lạ.
Kích động của Tại Trung bị từ này áp chế, thanh tỉnh rất nhiều.
“… Cám ơn.”
Duẫn Hạo đi lên trước hai bước, nhìn như đang tùy ý quan sát cách bài trí trong phòng. Tại Trung đứng ở cửa, vẫn vẫn duy trì tư thế đứng mất tự nhiên như cũ. Bây giờ mới phát hiện, thì ra có những thứ đã trôi qua rồi thì không thể nắm lại được nữa.
Không thể quay lại…
“Đã lâu không gặp.” Tại Trung ngây ngô cười nói.
Duẫn Hạo cũng trầm mặc.
Xong rồi, lại là cái không khí này, áp lực như không thở nổi.
Dù sao cũng phải nói chút gì đó, không thể cứ im lặng thế này được… Tại Trung khóc không ra nước mắt, “Ách… Công việc rất nhiều đúng không? Ngày mai đã phải đi rồi.”
Con bà nó… Vì sao suy nghĩ lâu như vậy chỉ nói ra được có một câu không thích hợp thế này chứ?!!! Cảm giác như đây là khẩu khí của oán phụ với trượng phu ấy!!!
Duẫn Hạo “Ừ” một tiếng, thanh âm rất nhẹ, sau đó lại lơ đãng nghịch nghịch đồ trang trí.
“Vậy tối nay… Ta làm đồ ăn cho ngươi. Cũng được lắm đó.”
“Được.” Trả lời vẫn là một chữ.
Duẫn Hạo có phải không muốn để ý đến mình nữa? Tại Trung nhĩ đến khả năng này, lại thấy nhụt chí, cúi đầu không mở miệng nữa.
Thật sự tất cả đều đã thay đổi rồi, ngay cả việc ở chung với Duẫn Hạo cũng là bất đắc dĩ.
Thậm chí cảm thấy mình đối Duẫn Hạo mà nói là dư thừa… Không, mình còn có thể làm đồ ăn ngon cho hắn nữa chứ.
Sau đó… Chẳng còn gì cả.
Còn tưởng rằng thắng cuộc thi đó là có thể thu ngắn lại khoảng cách với hắn, không ngờ mình thật đáng thương. Đã mất đi rồi, thật sự, thật sự không thể nào có lại được nữa.
Thật sự.
“Sau này ngươi muốn làm đầu bếp à?” Duẫn Hạo hỏi.
Tại Trung mấp máy môi, gật đầu, “Ừ. Sáng mai sẽ kí hợp đồng.”
Duẫn Hạo nhíu mày, “Buổi sáng?”
“… Ừ.” Một tiếng này của Tại Trung còn nhỏ hơn cả của Duẫn Hạo vừa rồi.
Mặc dù Tại Trung cũng rất muốn ra sân bay tiễn Duẫn Hạo… Thật sự rất muốn… Nhưng chỉ cần nhìn hắn thế này thôi, Tại Trung đã cảm thấy công sức che giấu tình cảm với hắn bao năm qua như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Ha ha… hôm nay Tuấn Tú… bạo lực quá.” Tại Trung nhức đầu, xấu hổ cười. Nhưng cũng không dám nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo lại thản nhiên, nói, “Ngươi đứng đầu sao… Chúc mừng ngươi.”
Chúc mừng…
Thật xa lạ.
Kích động của Tại Trung bị từ này áp chế, thanh tỉnh rất nhiều.
“… Cám ơn.”
Duẫn Hạo đi lên trước hai bước, nhìn như đang tùy ý quan sát cách bài trí trong phòng. Tại Trung đứng ở cửa, vẫn vẫn duy trì tư thế đứng mất tự nhiên như cũ. Bây giờ mới phát hiện, thì ra có những thứ đã trôi qua rồi thì không thể nắm lại được nữa.
Không thể quay lại…
“Đã lâu không gặp.” Tại Trung ngây ngô cười nói.
Duẫn Hạo cũng trầm mặc.
Xong rồi, lại là cái không khí này, áp lực như không thở nổi.
Dù sao cũng phải nói chút gì đó, không thể cứ im lặng thế này được… Tại Trung khóc không ra nước mắt, “Ách… Công việc rất nhiều đúng không? Ngày mai đã phải đi rồi.”
Con bà nó… Vì sao suy nghĩ lâu như vậy chỉ nói ra được có một câu không thích hợp thế này chứ?!!! Cảm giác như đây là khẩu khí của oán phụ với trượng phu ấy!!!
Duẫn Hạo “Ừ” một tiếng, thanh âm rất nhẹ, sau đó lại lơ đãng nghịch nghịch đồ trang trí.
“Vậy tối nay… Ta làm đồ ăn cho ngươi. Cũng được lắm đó.”
“Được.” Trả lời vẫn là một chữ.
Duẫn Hạo có phải không muốn để ý đến mình nữa? Tại Trung nhĩ đến khả năng này, lại thấy nhụt chí, cúi đầu không mở miệng nữa.
Thật sự tất cả đều đã thay đổi rồi, ngay cả việc ở chung với Duẫn Hạo cũng là bất đắc dĩ.
Thậm chí cảm thấy mình đối Duẫn Hạo mà nói là dư thừa… Không, mình còn có thể làm đồ ăn ngon cho hắn nữa chứ.
Sau đó… Chẳng còn gì cả.
Còn tưởng rằng thắng cuộc thi đó là có thể thu ngắn lại khoảng cách với hắn, không ngờ mình thật đáng thương. Đã mất đi rồi, thật sự, thật sự không thể nào có lại được nữa.
Thật sự.
“Sau này ngươi muốn làm đầu bếp à?” Duẫn Hạo hỏi.
Tại Trung mấp máy môi, gật đầu, “Ừ. Sáng mai sẽ kí hợp đồng.”
Duẫn Hạo nhíu mày, “Buổi sáng?”
“… Ừ.” Một tiếng này của Tại Trung còn nhỏ hơn cả của Duẫn Hạo vừa rồi.
Mặc dù Tại Trung cũng rất muốn ra sân bay tiễn Duẫn Hạo… Thật sự rất muốn… Nhưng chỉ cần nhìn hắn thế này thôi, Tại Trung đã cảm thấy công sức che giấu tình cảm với hắn bao năm qua như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook