Nam Thiếp
-
Chương 51
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
**
Ngón tay khinh lướt qua phần lưng trần nhẵn nhụi, Đoàn Thần Phi đem Mạc Ngôn lãm vào trong ngực.
Một hồi tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đều không có nói chuyện, cứ im lặng nằm như vậy. Tuy rằng Đoàn Thần Phi cái gì cũng chưa nói, nhưng loại cảm giác này đối Mạc Ngôn mà nói, là ngôn ngữ tối an tâm.
” Ta còn phải đi Giang Nam một chuyến.” Đoàn Thần Phi là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, cúi đầu tiếng nói vang lên. Người trong ngực ngây ra một lúc.
” Còn muốn đi…?” Thanh âm Mạc Ngôn có điểm khô khốc, hắn không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, gia lại rời đi hắn một lần nữa.
Vội vàng như vậy!
Dường như thật vất vả mới cùng một chỗ, lại muốn ra đi… tuy rằng biết đây là chuyện không có biện pháp, nhưng… vẫn có điểm để ý.
” Đúng vậy.” Ôm chặt người trong ngực.” Lần này trở về quá mau, rất nhiều chuyện đều không có xử lý tốt. Chờ Đoàn Thăng không có việc gì ta sẽ đi.” Đoàn Thần Phi cũng rất không muốn, nhưng vì quá mức vội vàng, kỳ thật còn có rất nhiều sự ở Giang Nam chờ y giải quyết.
Việc chờ Đoàn Thăng chuyển biến tốt đẹp chỉ là cái cớ, kỳ thật càng có nguyên nhân quan trọng khác khiến cho y muốn ở lại đây lâu một chút. Huống chi… cục diện trước mắt, có một nửa có thể nói là do y tạo thành, có trò hay không xem, thật đúng là có lỗi với chính mình.
Mạc Ngôn ngây ra một lúc.” Hắn sẽ khoẻ nhanh…” Tính tính, còn có sáu ngày!
” Ta cũng rất nhanh sẽ trở lại.” Đoàn Thần Phi nói xong, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Y xoay người xuống giường, từ trong hòm mang về lục lọi tìm kiếm.
” Này là…” Mạc Ngôn mở to đôi mắt, ở trước mắt hắn chính là một khối ngọc bích, viên hoàn xanh biếc. Hắn khó hiểu nhìn Đoàn Thần Phi.
” Giang Nam mang về.” Đoàn Thần Phi đem nó giắt vào thắt lưng y phục Mạc Ngôn.
” Ngọc…?” Mạc Ngôn ngạc nhiên.” Vì cái gì tặng ngọc?”
Đoàn Thần Phi ngồi vào bên cạnh hắn.” Ngọc tiêu tai giải ách.” Xoa tóc Mạc Ngôn, Đoàn Thần Phi cúi đầu nói.
Mạc Ngôn ngây ngốc một lúc, đột nhiên rướn người lên ấn vào môi Đoàn Thần Phi một nụ hôn.” Cám ơn…” Thấp giọng thì thầm.
Chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy, hôm nay… là lần đầu tiên.
Tiêu tai giải ách… tiêu tai giải ách… cha mẹ luôn nói hắn chính là tai họa, không cần gây phiền toái cho người khác là tốt lắm rồi… ngay cả thượng miếu thay hắn cầu một nén hương cũng chưa từng làm qua.
Hắn đã nhìn ra, đây là ôn ngọc tốt nhất Giang Nam, nghe nói sẽ giúp cho chủ nhân xu cát tị hung.
Đột nhiên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu, chậm rãi chảy vào lồng ngực mà hắn tự cho là đã sớm lạnh như băng.
Ngón tay khinh lướt qua phần lưng trần nhẵn nhụi, Đoàn Thần Phi đem Mạc Ngôn lãm vào trong ngực.
Một hồi tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đều không có nói chuyện, cứ im lặng nằm như vậy. Tuy rằng Đoàn Thần Phi cái gì cũng chưa nói, nhưng loại cảm giác này đối Mạc Ngôn mà nói, là ngôn ngữ tối an tâm.
” Ta còn phải đi Giang Nam một chuyến.” Đoàn Thần Phi là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, cúi đầu tiếng nói vang lên. Người trong ngực ngây ra một lúc.
” Còn muốn đi…?” Thanh âm Mạc Ngôn có điểm khô khốc, hắn không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, gia lại rời đi hắn một lần nữa.
Vội vàng như vậy!
Dường như thật vất vả mới cùng một chỗ, lại muốn ra đi… tuy rằng biết đây là chuyện không có biện pháp, nhưng… vẫn có điểm để ý.
” Đúng vậy.” Ôm chặt người trong ngực.” Lần này trở về quá mau, rất nhiều chuyện đều không có xử lý tốt. Chờ Đoàn Thăng không có việc gì ta sẽ đi.” Đoàn Thần Phi cũng rất không muốn, nhưng vì quá mức vội vàng, kỳ thật còn có rất nhiều sự ở Giang Nam chờ y giải quyết.
Việc chờ Đoàn Thăng chuyển biến tốt đẹp chỉ là cái cớ, kỳ thật càng có nguyên nhân quan trọng khác khiến cho y muốn ở lại đây lâu một chút. Huống chi… cục diện trước mắt, có một nửa có thể nói là do y tạo thành, có trò hay không xem, thật đúng là có lỗi với chính mình.
Mạc Ngôn ngây ra một lúc.” Hắn sẽ khoẻ nhanh…” Tính tính, còn có sáu ngày!
” Ta cũng rất nhanh sẽ trở lại.” Đoàn Thần Phi nói xong, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Y xoay người xuống giường, từ trong hòm mang về lục lọi tìm kiếm.
” Này là…” Mạc Ngôn mở to đôi mắt, ở trước mắt hắn chính là một khối ngọc bích, viên hoàn xanh biếc. Hắn khó hiểu nhìn Đoàn Thần Phi.
” Giang Nam mang về.” Đoàn Thần Phi đem nó giắt vào thắt lưng y phục Mạc Ngôn.
” Ngọc…?” Mạc Ngôn ngạc nhiên.” Vì cái gì tặng ngọc?”
Đoàn Thần Phi ngồi vào bên cạnh hắn.” Ngọc tiêu tai giải ách.” Xoa tóc Mạc Ngôn, Đoàn Thần Phi cúi đầu nói.
Mạc Ngôn ngây ngốc một lúc, đột nhiên rướn người lên ấn vào môi Đoàn Thần Phi một nụ hôn.” Cám ơn…” Thấp giọng thì thầm.
Chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy, hôm nay… là lần đầu tiên.
Tiêu tai giải ách… tiêu tai giải ách… cha mẹ luôn nói hắn chính là tai họa, không cần gây phiền toái cho người khác là tốt lắm rồi… ngay cả thượng miếu thay hắn cầu một nén hương cũng chưa từng làm qua.
Hắn đã nhìn ra, đây là ôn ngọc tốt nhất Giang Nam, nghe nói sẽ giúp cho chủ nhân xu cát tị hung.
Đột nhiên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu, chậm rãi chảy vào lồng ngực mà hắn tự cho là đã sớm lạnh như băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook