Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
Chapter 498: Cung Chủ. (5)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

 

Ồn ào!

Xung quanh trở nên hỗn loạn.

Đoan Khánh Giác, Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung, đang đứng đó với khuôn mặt tái nhợt.

Rõ ràng là ông ta đã bị chém đầu bởi Vô Hình Kiếm Khí, nhưng ngạc nhiên thay, ông ta vẫn còn sống.

'Hừm.'

Thiên Lệ Vân nhìn vào cổ Đoan Khánh Giác với ánh mắt sắc bén.

Những mảnh băng nhỏ đang lấp lánh xung quanh cổ ông ta.

'Tự đóng băng để ngăn đầu rơi khỏi cổ à?'

Đây là chuyện vượt ngoài lẽ thường, ngay cả Thiên Lệ Vân cũng khó có thể lý giải được.

Một người bị chém đứt cổ mà vẫn sống phải sở hữu thân thể bất tử, nhưng người duy nhất đạt đến cảnh giới bất lão bất tử chỉ có Thiên Lệ Vân.

Gương mặt Đoan Khánh Giác tái mét, ông ta trừng mắt nhìn Thiên Lệ Vân với ánh mắt sát khí ngút trời.

"Ngươi dám giết con ta!"

Đoan Khánh Giác tràn đầy phẫn nộ.

Chứng kiến nhi tử của mình chết ngay trước mặt, chênh lệch tu vi giữa ông ta và Thiên Lệ Vân giờ chẳng còn nghĩa lý gì.

Thiên Lệ Vân giờ chính là kẻ thù truyền kiếp của ông ta.

Xèo xèo xèo xèo!

Đoan Sở Từ, Tiểu Tông Chủ Bắc Hải Băng Tông, vận nội công phá tan những mảnh băng đóng trên kiếm.

Hắn nhìn vào Đoan Khánh Giác đầy căng thẳng.

'Hàn khí của ông ta mạnh hơn rồi.'

Dù chỉ là Tiểu Tông Chủ, nhưng Đoan Sở Từ đã luyện đến cực thành Ngũ Hàn Băng Thiên Công, thực lực có thể nói là gần ngang hàng với Cung Chủ Đoan Khánh Giác.

Nhưng hàn khí của Đoan Khánh Giác bỗng nhiên bùng nổ dữ dội.

"Tránh ra!"

Đoan Khánh Giác quát tháo Đoan Sở Từ đang chắn đường.

Đoan Sở Từ lên tiếng.

"Đoan Cung Chủ, chuyện đã kết thúc rồi. Dù không biết ngài làm thế nào mà sống sót, nhưng ngài đã vượt quá giới hạn và phải trả giá tương xứng."

Răng rắc!(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)

 

 

Đoan Khánh Giác nghiến răng gầm lên.

"Vượt quá giới hạn? Nếu các ngươi không mang tên quái vật kia đến thì chuyện này đã không xảy ra rồi! Đồ tạp chủng bẩn thỉu! Ta sẽ xử ngươi trước!"

Cơn thịnh nộ của ông ta giờ đổ dồn lên Đoan Sở Từ.

Đoan Khánh Giác bất ngờ chuyển mục tiêu, tung chưởng pháp về phía Đoan Sở Từ.

Những đường chưởng mãnh liệt của một cao thủ về chưởng pháp nhắm vào huyệt đạo trọng yếu của Đoan Sở Từ.

Vù vù vù vù!

Đoan Sở Từ thi triển bộ pháp, thận trọng né tránh.

Kinh nghiệm chiến đấu dày dặn sau khi tập đoàn Hắc Thiên sụp đổ giúp hắn phán đoán nhanh nhạy nhất có thể.

'Đây rồi!'

Phắt!

Kiếm của Đoan Sở Từ lách vào sơ hở của chưởng pháp, đâm thẳng vào tim Đoan Khánh Giác.

Đoan Khánh Giác đã mất đi phần lớn lý trí, chưởng pháp của ông ta giờ đây đã trở nên đơn giản và dễ đoán, tạo ra sơ hở để Đoan Sở Từ phản công.

Nhưng...

Cheng!

"Chuyện gì vậy?"

Rõ ràng lưỡi kiếm của hắn đã đâm trúng tim ông ta, nhưng nó lại bị bật ngược trở lại.

Kèm theo đó là một lực phản chấn cực mạnh.

Lực phản chấn mạnh gấp đôi công lực của hắn, khiến Đoan Sở Từ buộc phải buông kiếm.

Vút vút vút!

Thanh kiếm xoay tít rồi bay vút lên trời.

Đoan Khánh Giác không thể bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

"Hây!"

Ông ta lao đi như tia chớp, tung chưởng thẳng vào đầu của Đoan Sở Từ.

Dù nhìn thấy đường đi của chưởng, nhưng khoảng cách và tư thế khiến Đoan Sở Từ không thể né tránh.

‘Chết tiệt!’

Đúng lúc đó, một thanh kiếm khác đâm thẳng vào cổ tay Đoan Khánh Giác.

Người vung kiếm chính là Đoan Sở Chấn Tông Chủ Bắc Hải Băng Tông, phụ thân của Đoan Sở Từ.

Khi thấy nhi tử gặp nguy, ông ta lập tức rút kiếm cứu viện.

‘A?’

Nhưng dù kiếm đã đâm tới, Đoan Khánh Giác vẫn không dừng tay.

Dường như ông ta sẵn sàng hy sinh một cánh tay để giết Đoan Sở Từ.

"Chết đi!"

Chưởng lực của ông ta xé gió lao đi.

Vút!

Tư thế của Đoan Sở Từ không cho phép hắn thi triển bộ pháp để né đòn, nhưng bỗng thân hình hắn bị kéo lùi về sau.

Người dùng chân khí kéo hắn lại chính là Thiên Lệ Vân.

"Phiền phức thật."

Dù miệng lẩm bẩm, nhưng chỉ bằng một cái khẽ động ngón tay, hắn đã cứu được Đoan Sở Từ.

Mặt Đoan Khánh Giác trở nên cứng đờ.

‘Khực! Tên khốn!’

Xoẹt!

Nhờ Thiên Lệ Vân, Đoan Khánh Giác không giết được Đoan Sở Từ, đã vậy, ông ta còn phải đối mặt với nguy cơ bị kiếm đâm xuyên tay.

Nhưng ngay khi mũi kiếm của Đoan Sở Chấn vừa chạm vào cánh tay của ông ta thì…

Bùm!

"Khục!"

Một lực phản chấn kinh hoàng bùng lên, đẩy Đoan Sở Chấn bay ngược về sau.

‘Kiếm của ta còn chưa kịp chạm mà?’

Đó giống như Phản Đạn Cang Khí, nhưng lực phản chấn này còn mạnh hơn gấp bội, suýt nữa khiến Đoan Sở Chấn phải buông kiếm.

Rung rung rung!

Thanh bảo kiếm của Đoan Sở Chấn rung lên dữ dội.

Dù là bảo kiếm do danh tượng rèn nên, nhưng lưỡi kiếm đã xuất hiện vết nứt.

‘Tu vi của hắn mạnh đến mức này sao?’

Đoan Sở Chấn trừng mắt nhìn Đoan Khánh Giác, nhưng ngay cả Đoan Khánh Giác lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.

Dường như ông ta cũng tưởng mình sẽ mất đi một cánh tay.

‘Luồng khí vừa rồi là gì vậy? Chẳng lẽ…?’

Đoan Khánh Giác cúi nhìn ngực mình, rồi bỗng nở nụ cười điên cuồng.

Ngay lập tức, ông ta lại lao tới.

Phập!

Mục tiêu lần này là Đoan Sở Chấn.

Đoan Sở Chấn vội vã tung kiếm chiêu.

Xoẹt!

Thanh kiếm chứa đầy hàn khí tạo thành một lớp băng dày ngăn cản Đoan Khánh Giác.

Nhưng ông ta không hề né tránh, chỉ thẳng tiến về phía Đoan Sở Chấn.

"Tên này đang làm cái trò ngu ngốc gì vậy… Ơ?"

Keng keng keng!

Những tảng băng va vào người Đoan Khánh Giác đều bị bật ngược lại.

Không chỉ vậy, chúng còn mang theo lực mạnh gấp đôi, phản công lại Đoan Sở Chấn.

Cheng cheng cheng!

Đoan Sở Chấn vội dùng kiếm thế hóa giải, nhưng lực phản chấn quá mạnh khiến ông ta bị đẩy lùi.

"Phụ thân!"

Đoan Sở Từ như không tin vào mắt mình.

Chỉ trong chớp mắt, Đoan Khánh Giác đã áp sát Đoan Sở Chấn.

Ông ta chéo hai tay, thi triển một thủ pháp kỳ lạ.

‘Thiên Chưởng Vạn Ba!’

Đây là tuyệt kỹ của Ngũ Hàn Băng Thiên Chưởng.

Vô số chưởng ảnh như sóng dữ ập tới.

Vụt vụt vụt!

‘Khực!’

Đoan Sở Chấn cũng dùng tuyệt kỹ Ngũ Hàn Băng Thiên Kiếm để đối phó.

Dù tư thế không vững, nhưng với kinh nghiệm của một lão tướng, kiếm chiêu của ông ta vẫn rất ổn định.

Cheng cheng cheng!

Hai tuyệt kỹ va vào nhau, tạo ra tiếng nổ chấn động.

Mọi người đều chăm chú theo dõi trận chiến giữa tuyệt thế cao thủ của Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông.

Thực ra đây cũng là chuyện mà người ta thắc mắc từ lâu.

Rằng giữa Đoan Khánh Giác và Đoan Sở Chấn, ai mới là người mạnh hơn.

Cheng cheng cheng!

Nhưng khác với kỳ vọng về một trận đấu kịch tính, kết cục lại đến quá nhanh.

Mỗi lần kiếm của Đoan Sở Chấn chạm vào Đoan Khánh Giác, một lực phản chấn khủng khiếp lại đẩy lùi ông ta. Những chưởng ấn của Đoan Khánh Giác trúng thẳng vào bụng và các huyệt đạo trọng yếu của Đoan Sở Chấn.

Phắt!(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)

 

 

“Khực!”

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Đoan Sở Chấn.

Đoan Sở Từ sửng sốt.

‘Phụ thân… thua rồi sao?’

Hắn luôn tin rằng phụ thân mình là một cao thủ lão luyện, từng trải qua trăm trận chiến nên sẽ chiếm thượng phong.

Nhưng không ngờ ông ấy lại thất bại thảm hại đến thế!

Nhìn thấy Đoan Sở Chấn lảo đảo lùi lại vì trọng thương, Đoan Khánh Giác cười vang.

"Ha ha ha ha! Tạp chủng vẫn chỉ là tạp chủng mà thôi!"

Đoan Sở Chấn gằn giọng, nhưng không thể nói nên lời vì nội thương đã quá nặng.

Trong lòng ông ta hoang mang.

‘Lực phản chấn đó rốt cuộc là gì vậy? Rõ ràng là ta thi triển kiếm pháp hoàn mỹ hơn hắn, nhưng tại sao ta lại thua vậy?’

Có một thứ sức mạnh bí ẩn đang bảo vệ Đoan Khánh Giác!

Đoan Khánh Giác bước về phía Đoan Sở Chấn, khóe miệng ông ta nhếch lên.

"Giờ ta sẽ giết cả ngươi lẫn đứa nhi tử của..."

Vút!

Một luồng nhuệ khí sắc bén lướt qua cổ Đoan Khánh Giác!

“Khực!”

Ông ta hoảng hốt đưa tay lên cổ, nhưng một cỗ chân khí lăng lệ đã khóa chặt tay ông ta lại.

Người có thể làm điều này chỉ có Thiên Lệ Vân!

"Nếu ngươi sống sót nhờ băng, lần này ta sẽ..."

Đột nhiên, Thiên Lệ Vân ngừng lại.

Xèo xèo.

Đáng lẽ cổ Đoan Khánh Giác lúc này phải đứt lìa, nhưng từ vết cắt, những sợi dây kim loại mảnh như tơ bò ra, ghép nối phần đầu lại với phần thân thể.

Không chỉ vậy, vết thương trên cổ ông ta đang dần lành lại.

Thiên Lệ Vân ra lệnh.

‘Thứ đó là gì vậy? Nano, phóng to nó lên đi.’

[Rõ.]

Nano đáp lời, con ngươi Thiên Lệ Vân ngay lập tức co lại, hình ảnh chi tiết hiện lên trước mắt hắn.

Những sợi thiết ty màu vàng từ bên trong cơ thể Đoan Khánh Giác đang giữ cho đầu ông ta không rơi xuống.

“Phải xem kỹ hơn mới được.”

Vút!

Hắn giơ tay, dùng chân khí kéo Đoan Khánh Giác về phía mình.

Bỗng một luồng bạch quang bùng lên, đẩy lùi chân khí của Thiên Lệ Vân! Thậm chí, lực phản chấn còn mạnh gấp đôi sức mạnh hắn đã dùng.

Phắt phắt!

Thiên Lệ Vân hơi nhíu mày.

"Hửm?"

Trong khi đó, Đoan Khánh Giác mỉm cười điên cuồng.

‘Ta có thể chịu được chân khí của con quái vật đó sao?’

Việc chịu đựng được chân khí của kẻ mang sức mạnh áp đảo khiến ông ta tự hào.

"Ha ha ha ha! Các ngươi đã thấy chưa? Đến cả Ma Thần cũng không làm gì được bổn Cung Chủ!"

Xoẹt!

Ông ta xé toạc thượng y, lộ ra một bộ kim giáp ánh lên sắc lạnh.

Đoan Sở Từ kinh hãi hét lên.

"Ngũ Hàn Băng Trượng?!"

Bộ giáp đó chính là Ngũ Hàn Băng Trượng, thần vật của Bắc Hải Băng Cung!

Vốn dĩ nó có hình dạng một cây trượng, nhưng khi được truyền vào chân khí, nó biến thành giáp trụ bất khả xâm phạm.

"Đây chính là sức mạnh của Ngũ Hàn Băng Trượng, thần vật của bổn cung!"

Sột soạt!

Những sợi thiết ty màu vàng từ bộ giáp liên tục di chuyển, hồi phục phần cổ vừa bị chém đứt.

Thiên Lệ Vân nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt lóe lên hứng thú.

‘Thì ra hắn còn giấu một thứ như thế này.’

Khi ấy, dù phong Tông Chủ của Bắc Hải Băng Tông làm Đại Trưởng Lão và trao thần vật đó cho ông ta, hắn hoàn toàn không thể biết được nó lại ẩn chứa sức mạnh như thế này.

Có thể nói đây là một sức mạnh thực sự đáng kinh ngạc.

Nó có thể đẩy lùi sự mạnh mẽ, thậm chí nó còn phục hồi được cái cổ đã đứt lìa.

Có thể nói, chiếc giáp trụ này làm rất tốt trong việc bảo vệ chủ nhân của mình.

“Khi đã có Ngũ Hàn Băng Trượng, bổn Cung Chủ là vô địch!”

Đoan Khánh Giác hét lên một cách đầy tự tin.

Ông ta quay sang hét lớn với các trưởng lão và cung đồ.

"Hỡi các trưởng lão của Băng Cung, hỡi các cung đồ, hãy đứng lên! Cùng nhau hợp lực với bổn Cung Chủ để đánh bại Ma Thần!"

Nhưng dù chứng kiến sức mạnh của thần vật, các trưởng lão vẫn do dự.

Tuy nhiên, khi thấy mọi người không đồng lòng, Đoan Khánh Giác đã quyết rằng mình phải tự dựa vào sức mình để đánh bại Ma Thần.

‘Ta có thể đánh bại được hắn.’

Xét về nội công và thực lực, ông ta rõ ràng kém hơn Thiên Lệ Vân.

Tuy nhiên, với khả năng tái tạo đáng kinh ngạc của Ngũ Hàn Băng Trượng và khả năng đánh bật các đòn tấn công của đối thủ thì ông ta nghĩ rằng cơ hội chiến thắng của ông ta là rất cao.

‘Chỉ cần tiêu diệt được Ma Thần, mọi chuyện rồi sẽ thay đổi.’

Đoan Khánh Giác tràn đầy hy vọng, lấy lại tinh thần chiến đấu và mạnh dạn chỉ tay vào Thiên Lệ Vân và hét lớn.

"Ma Thần! Hãy quyết đấu với ta một..."

Vút!

Thiên Lệ Vân đã đứng ngay trước mặt ông ta trước khi ông ta kịp phản ứng.

“!?”

Thiên Lệ Vân nắm lấy bàn tay của ông ta từ lúc nào.

"Ngón tay này thật láo xược."

Thiên Lệ Vân nắm lấy bàn tay đang chỉ trỏ của Đoan Khánh Giác rồi giật mạnh.

“Hộc!”

Cánh tay Đoan Khánh Giác suýt bị xé rời, nhưng những sợi kim tuyến từ Ngũ Hàn Băng Trượng bắn ra, cố gắng giữ chặt khớp vai lại.

Nhân lúc đó, ông ta định tung chưởng đánh Thiên Lệ Vân, nhưng...

Cứ như thể cơ bắp ông ta vừa được cường hóa, bờ vai của ông ta trở nên rắn chắc hơn hẳn so với lúc trước. Đoan Khánh Giác nhân cơ hội, liền tung một chưởng về phía Thiên Lệ Vân.

Rắc rắc!

“Aaaaaaa!”

Đột nhiên, một phần khuỷu tay của ông ta bị rách toạc.

Vai của ông ta được tăng cường sức mạnh, nhưng toàn bộ cánh tay thì không thể chịu được sức mạnh của đối phương.

‘Tại… tại sao?’

Với người chỉ biết trông cậy vào Ngũ Hàn Băng Trượng như ông ta thì sự việc này quả thực không khỏi khiến ông ta bàng hoàng.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, nắm đấm của Thiên Lệ Vân đã lao thẳng về phía mặt của Đoan Khánh Giác.

‘Hắn chỉ nhắm vào nơi có giáp trụ thôi sao?’

Đoan Khánh Giác vội vàng ngửa đầu ra sau, mặc dù có giáp trụ, nhưng ông ta không thể chịu nổi tốc độ của Thiên Lệ Vân được.

Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm của Thiên Lệ Vân đã đâm thẳng vào mặt của ông ta.

Bùm!

“Ặc!”

Sức mạnh của Thiên Lệ Vân thực sự quá khủng khiếp.

Xương mũi và khuôn mặt của ông ta dường như đã sụp xuống, khuôn mặt biến dạng trở nên quái dị.

Đoan Khánh Giác lảo đảo nhìn giáp trụ mà ông ta đang mặc.

‘Tại sao lại không xảy ra phản lực chứ?’

Trong khi ông ta còn chưa hiểu nổi điều gì đang xảy ra, thì Thiên Lệ Vân ném cánh tay vừa xé rời được của ông ta đi và nói.

“Không truyền nội công vào thì lấy gì mà sinh ra lực phản chấn?”

“Hả?”

Vậy là từ nãy tới giờ, từ lúc xé tay hay khi đấm vào mặt ông ta, Thiên Lệ Vân hoàn toàn không dùng công lực ư?

Thiên Lệ Vân giờ đây gần như là một thực thể siêu nhiên, chỉ riêng sức mạnh thể chất đã vượt xa giới hạn của con người.

Hắn cũng có thể nghiền nát đối phương mà không cần dùng đến chân khí.

“Có muốn thử lại lần nữa không?”

“Đợi… đợi đã...”

“Đợi cái gì?”

Thiên Lệ Vân lập tức đá mạnh vào cổ chân ông ta.

Bốp ! Rắc!

“Aaaaaa!”

Cước kích đầy uy lực khiến cổ chân của Đoan Khánh Giác bị gãy vụn.

Chưa dừng lại ở đó, ông ta như thể mất trọng lực, cơ thể xoay ba vòng trên không.

Rầm!

Đoan Khánh Giác ngã xuống đất đầy choáng váng.

Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng trận chiến lại diễn ra theo cách này, cảm giác hoang mang đến tột độ.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)

 

 

Sột soạt...

Dù vậy, từ bộ giáp tỏa ra kim quang bắt đầu trị liệu cho khuôn mặt bị lõm và chân bị gãy của Đoan Khánh Giác.

Tuy nhiên, cánh tay đã bị xé đứt chỉ có thể cầm máu chứ không thể tái tạo.

‘Chết tiệt…’

Chỉ mới lúc trước, ông ta còn nghĩ mình có cơ hội thắng. Nhưng giờ đây, khuôn mặt Đoan Khánh Giác đã trở nên ảm đạm đi nhiều.

Đối mặt với con quái vật trước mắt, ngoài khả năng hồi phục, ông ta chẳng thể dùng được gì.

Thậm chí, ông ta còn không biết phải đối phó thế nào.

Vút!

Thiên Lệ Vân túm lấy đầu ông ta và nói.

“Tin xấu cho ngươi. Cánh tay bị xé không tái tạo lại được.”

Ngay khi nghe vậy, đôi mắt Đoan Khánh Giác trợn trừng như sắp nổ tung.

“Ngươi… ngươi...”

Thiên Lệ Vân nhếch mép cười rồi siết tay lại.

Rắc!

“Kim giáp của ngươi có thể bảo vệ đến tận khuỷu tay, vậy đầu ngươi sẽ giữ được đến đâu đây?”

‘Chết tiệt...’

Trong mắt Đoan Khánh Giác, Thiên Lệ Vân giờ đây chẳng khác gì ác ma.

Dù có chửi thầm và hối hận thì cũng đã muộn.

Rắc rắc!

“Aaaaa!”

Các kim tuyến từ giáp trụ bắn ra, cố gắng giữ cổ ông ta lại để tránh bị đứt, nhưng vì thế mà toàn bộ phần trên của hàm ông ta bị xé toạc.

‘… Điên rồi.’

Các trưởng lão và cung đồ Bắc Hải Băng Cung chứng kiến cảnh ấy đều tái mặt.

Lúc này, họ thực sự hiểu vì sao Thiên Lệ Vân được gọi là Ma Thần, chứ không chỉ là Thần.

Rắc! Bịch!

Phần đầu trên của Đoan Khánh Giác văng xuống đất.

Thật đáng tiếc, dù có khả năng phục hồi kỳ diệu, giáp trụ cũng không thể phục hồi được phần cơ thể bị tách rời hoàn toàn của ông ta.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ngay khi trái tim Đoan Khánh Giác ngừng đập, giáp trụ lập tức tách rời, trở lại hình dạng một cây trượng.

Vút.

Cây trượng không còn chủ nhanh chóng bay vào tay Thiên Lệ Vân.

Thiên Lệ Vân siết chặt lấy cây trượng, quan sát một cách kỹ lưỡng.

“Không trầy xước gì cả.”

Thực ra, Thiên Lệ Vân hoàn toàn có thể dùng những kỹ năng mạnh hơn như Vô Hình Kiếm hay Ngũ Hành Kiếm để kết thúc trận chiến.

Nhưng hắn cố tình kiềm chế sức mạnh để không làm hư hại đến Ngũ Hàn Băng Trượng này.

Nếu Đoan Khánh Giác mà nghe được điều này, chắc chắn ông ta sẽ càng thêm tuyệt vọng trước khi chết.

“Còn lại hai món nữa.”

Vậy là năm trong bảy món binh khí được khắc trên bản thiết kế áo giáp đã rơi vào tay Thiên Lệ Vân.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...