Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 55: Từ Chủ Trở Thành Thuộc Hạ. (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
‘Cái gì?’
Người đàn ông trung niên than thở.
Đây là lần thứ ba anh ta xin hủy bỏ nhiệm vụ, nhưng họ đã phớt lờ điều đó và vẫn tiếp tục giao một mệnh lệnh mới cho anh.
‘Làm ơn đừng gửi nữa được không?’
Anh ta vò tờ giấy và liếc nhìn ra phía sau.
Người đàn ông đang lật qua các tạp chí cứ nhìn anh ta.
Anh ta đang bị theo dõi.
‘Haa … Mình sắp phát điên rồi.’
Anh ta đã trở nên cáu kỉnh.
Đầu tiên, điện thoại di động và đồ đạc của anh ta đã bị lục soát.
Rồi hai ngày trước, đột nhiên xuất hiện một đội trưởng luôn đi cùng 24/24.
‘Chết tiệt. Họ nói mình chết cũng không sao đúng không? Lũ cảnh sát khốn nạn.’
Dù biết mình bị theo dõi nhưng anh ta đã cố gắng hành động như mọi thứ đều ổn. Nhưng trước những mệnh lệnh liên tục, anh ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tình hình đã đủ khó khăn rồi.
Và bây giờ, anh ta quan tâm nhiều hơn đến việc mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.
Nếu không phải vì "nó".
- Khốn nạn. Chết tiệt!
Tất cả những gì anh có thể làm là chửi thề.
Sau khi vứt tờ giấy đi, anh cất những chiếc bánh quy vào chiếc túi tiếp theo.
Và sau đó lôi ra bức ảnh bên trong nó.
- Gì? Diễn viên cổ trang?
Một bức ảnh của một người thanh niên có mái tóc dài và mặc trên mình bộ trang phục cổ xưa.
Chính giữa bức ảnh có ghi tên của người trong ảnh.
- Điều tra về người này? Ha …
Người thanh niên xem ảnh, ghi nhớ những chi tiết rồi lại chuyển xuống quầy.
Trong vòng 3 phút sau khi quét, tất cả thông tin đã được chuyển tiếp.
- Tổng cộng là 250 tệ, đã bao gồm thuế VAT.
- Ta hiểu.
Anh ta đã mua rất nhiều để sống qua ngày, nhưng có vẻ như anh đã mua quá nhiều.
Người đó mở khóa điện thoại và sử dụng thanh toán điện tử để hoàn tất việc thanh toán số tiền hiện trên màn hình.
- Đội trưởng. Xong rồi.
Anh ta bước ra khỏi cửa hàng với 4 chiếc túi trên tay.
Tiếp đó, người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm khắc được gọi là đội trưởng bước ra, đút một tay vào túi rồi uống một hơi cạn sạch.
- Sao chậm chạp thế?
- Ta đã mua rất nhiều đồ.
Người thanh niên tươi cười đáp lại.
Sau đó, đội trưởng vỗ vào trán anh ta và cảnh cáo.
- Kim Chung Tú. Ta đã cảnh báo cậu đừng làm điều gì đáng ngờ rồi cơ mà. Đừng quên rằng ta đang theo dõi mọi hành động của cậu.
Khuôn mặt của người thanh niên soái ca tên Kim Chung Tú trở nên cứng đờ.
Anh ta rất khó chịu với những lời cảnh báo nhưng rồi vẫn cố giữ nguyên vẻ mặt.
- … vâng.
- Nếu ta phát hiện ra điều gì đó hơi đáng ngờ, cậu hẳn biết điều gì sẽ xảy ra, phải không? Thứ đó trong cơ thể cậu sẽ nổ tung! Bùm!
Hắn ta miêu tả lại dáng vẻ của vụ nổ.
Mặt Kim Chung Tú tối sầm lại.
‘Chết tiệt! Đáng lẽ mình không nên bước chân vào nơi này.’
Sự hối hận ngập tràn.
Đúng lúc đó, có thứ gì đó ập vào tai hắn.
- Đội trưởng? Có điện thoại kìa?
Ánh sáng lóe lên trên chiếc điện thoại.
Thấy vậy, đội trưởng nói.
- À. Ta quên tắt chế độ im lặng. Hả?
Cuộc gọi có vẻ quan trọng.
- Vâng, giám đốc. Đây là Hà Chính.
Tên người đội trưởng là Hà Chính.
Nghe xong, vẻ mặt anh ta bỗng nghiêm túc lại.
- Được. Ta sẽ mang nó đến ngay lập tức.
Click!
Anh ta cúp máy.
- Kì lạ thật.
- Có chuyện gì sao?
- Không phải. Nghe nói hôm nay sẽ có người mới gia nhập tổ chức nhưng cách ngài ấy nói chuyện thật sự rất khác xa thường ngày.
Thông thường, giám đốc sẽ nói một cách điềm tĩnh.
Nhưng bây giờ, có vẻ như hắn đang rất gấp rút.
- … Có phải vì người mới mạnh quá không?
Kim Chung Tú biết rõ thủ tục gia nhập.
Kể cả những điều bẩn thỉu mà giám đốc làm.
Bất chấp những lời nói của Kim Chung Tú, đội trưởng vẫn cảm thấy như có điều gì đó không ổn.
- Ta không biết. Thế nên, cậu cũng nhanh lên.
- Sao cơ? Ta cũng phải theo sao?
Đây đúng là một điều bất ngờ vì Hà Chính chưa bao giờ đưa Kim Chung Tú đi cùng.
- Ah!
Nếu những người mới đến đây, điều đó có nghĩa là giám đốc phải đã mở cái két đó.
Hy vọng rằng lần này anh ta sẽ có thể nhìn thấy chiếc két sắt.
- Theo ta.
- Vâng!
Cả hai cùng chạy ra xe.
Đồng thời.
Căn phòng trên tầng 36 của Lục Cảnh Đường.
- Đúng vậy! Mau chóng đến đây!
Sau khi điện cho Hà Chính để yêu cầu mang thuốc giải độc, giám đốc thở dài.
Nếu chậm hơn một chút thì tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói là hao tổn nội lực.
- Tiền bối đang có kế hoạch gì?
Nó liên quan đến việc Thiên Như Vân quyết định để hắn uống thuốc giải độc mà không có bất kỳ thương lượng nào.
Hắn chắc chắn Thiên Như Vân phải muốn một cái gì đó.
Nếu không, người thanh niên ranh mãnh này sẽ không buông tha cho họ dễ dàng như vậy.
- Ta sẽ cho đi bất cứ thứ gì.
Nhìn Thiên Như Vân, hắn hỏi.
- … Ta rất biết ơn vì ngài đã cho ta được phép giải độc. Tiền bối. Nếu có bất cứ điều gì ngài muốn …
Chính lúc đó,
Có thứ gì đó đã bị hút vào tay Thiên Như Vân.
Khi đó, một hành động bất ngờ đã xảy ra.
- Ặc!
Thiên Như Vân đã tiêm một thứ gì đó vào cổ hắn.
- !!!
Thấy vậy, Doãn Môn Bình tròn xoe mắt.
Chất lỏng màu xanh có bom nano bên trong nó.
- AH! KHÔNG ĐƯỢC !!
Bất chấp tiếng hét, chất lỏng đã vào cơ thể hắn.
Đây là khoảng thời gian tuyệt vọng hơn cả khi chất độc One Time được truyền vào cơ thể.
Thiên Như Vân mỉm cười.
- Tốt rồi. Từ nay, ngươi đã là người (thuộc hạ) của ta.
- Cái này … cái này … màu này là…
Doãn Môn Bình không nói nên lời.
Hắn ta nhìn thấy thiết bị điều khiển quả bom trong tây Thiên Như Vân.
Thiên Như Vân đưa tay vào hộp và mỉm cười.
Ống tiêm còn lại được Thiên Như Vân đặt vào tay phải.
Thiên Như Vân nhìn lên trần nhà và hỏi.
- Chà! Còn một tên nữa đang ở trên ngươi.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook