Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 58: Từ Chủ Trở Thành Thuộc Hạ. (4)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tuy nhiên, chứng kiến cảnh Doãn Môn Bình hoàn toàn thảm bại đến mức độ này thì ông ta đã nhận ra đối phương đang che giấu thực lực.
‘Có khả năng cùng cấp hoặc cao hơn.’
Cũng như Doãn Môn Bình, thật khó để ông ta tưởng tượng rằng một người trông chỉ ở độ tuổi đôi mươi lại đạt đến cảnh giới này.
Nghiêm Cơ Thạch biết đối phương không phải kẻ tầm thường. Nhưng ông ta tự tin rằng nếu tất cả họ cùng hợp sức thì để chế ngự đối phương là điều không quá khó.
‘Chà, mình nghĩ điều đó không cần thiết lắm. Dẫu sao, hắn chắc chắn đã trúng độc One Time.’
Doãn Môn Bình hét lên.
- Ngươi đang làm gì đấy? Hà Chính ! Đưa ta thuốc giải độc !
Hà Chính hoang mang.
Dù sao thì hắn cũng là thuộc hạ của Doãn Môn Bình nên hắn không có cách nào khác ngoài việc vâng lời dù cho không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đó là khi chủ tịch Nghiêm Cơ Thạch nói.
- Thôi nào! giám đốc Doãn. Ta nghĩ cậu muốn nó chỉ vì hắn ta đã nắm thóp được mình. Nhưng đừng lo, bọn ta đến đây để giúp cậu.
- Ô - ông đang nói gì vậy?
- Ở yên đó. Nếu cậu cứ tiếp tục quậy phá thì mọi chuyện sẽ trở nên rối bời đấy.
Giám đốc Doãn cau mày trước lời nói đó.
‘Chết tiệt … Lão già khốn kiếp …’
Hắn nhận ra chủ tịch Nghiêm đã hiểu sai tình hình.
Ông ta cho rằng Thiên Như Vân mới là người trúng độc.
Doãn Môn Bình đành ngậm ngùi nói ra sự thật, bất chấp nó sẽ khiến cho lòng tự trọng của hắn bị tổn thương.
- Không phải hắn!
- Không phải hắn? Cậu bị chặt đứt cánh tay, và bây giờ đột nhiên hành động như …
- Ta mới là người trúng độc!
- Cái gì?
Chủ tịch đang mỉm cười bỗng trở nên cứng đờ.
Ông nghĩ rằng Thiên Như Vân đã bị đầu độc, nhưng điều này thật vô lý.
- Vô lí …
Chính lúc đó.
- Ặc!
Chiếc vali mà Hà Chính đang cầm bỗng vụt khỏi tay.
Và rồi nó di chuyển và rơi xuống trước mặt giám đốc Doãn.
- L - Làm thế nào?
Hà Chính đã sốc khi nhìn Thiên Như Vân.
‘Chẳng lẽ hắn …?’
- Cảm ơn! Tiền bối!
Sau khi cảm ơn Thiên Như Vân, giám đốc Doãn mở vali rồi lấy từ trong đó ra một chiếc ống tiêm màu nâu rồi tiêm vào đùi mình.
- Haa …
Vẻ mặt lo lắng giãn ra một chút.
Nếu chậm một phút thôi thì chất độc sẽ bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
- Chết tiệt!
Đôi mắt chủ tịch Nghiêm đã nhận ra mối nguy hiểm trở nên sợ hãi.
‘Thằng khốn đó đã bị thuần phục.’
Chủ tịch Nghiêm hét lên.
- Ta sẽ đi đầu. Các ngươi theo sau.
Ông ta vừa nói vừa rút ngắn khoảng cách đến chỗ Thiên Như Vân đang ngồi trên ghế sofa.
Ngay khi ông ta giơ cánh tay lên, tay áo khoác rách ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
‘Mình cần nhanh chóng giải quyết hắn.’
Biết rằng đối thủ ngang tầm với mình, ông phải đi trước một bước.
Một tia sáng xanh tỏa ra từ bàn tay của chủ tịch Nghiêm.
Khí quyền.
- Đệ thất chiêu Hải Vương Quyền!
Ngay trong chiêu đầu tiên, ông ta đã tung ra chiêu thức mạnh nhất mục đích nhanh chóng giải quyết Thiên Như Vân.
Chủ tịch Nghiêm đoán Thiên Như Vân sẽ phản ứng lại trước đòn phủ đầu này.
Nhưng thật là lạ.
‘Tại sao hắn vẫn ...’
Chính lúc đó.
Thiên Như Vân nâng lòng bàn tay lên và hạ xuống.
Kwang!
- Ặc!
Một luồng nội lực không thể tưởng tượng được đè xuống cơ thể ông ta.
- Thứ nội lực này!
Đây không phải là điều mà ông ta có thể chịu đựng được.
Cả hai đầu gối ông ta đều va đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch của căn phòng.
- Kuak!
Dù cho có cố gắng đứng dậy nhưng cũng chẳng có ích gì.
Và rồi ông ta cũng hiểu ra.
- Ngươi không phải là Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
Làm gì có Tuyệt Đỉnh Tông Sư nào có thể làm điều này với người cùng cảnh giới chỉ với một hành động phất tay chứ?
Chỉ có thể làm được điều này trừ khi sự chênh lệch của cả hai là rất lớn.
- N - Ngươi là ai?
Trước câu hỏi đó, Thiên Như Vân đã nói.
- Thật tốt khi ngươi đã tiết kiệm sức cho ta.
- Cái gì?
- Ặc!
Có thứ gì đó chạm vào cổ ông ta.
Như thể có thứ gì đó đã được tiêm vào cơ thể ông.
- N - Ngươi đang làm gì vậy!
Quá bối rối, Nghiêm Cơ Thạch muốn rũ bỏ nó, nhưng ông ta không thể.
Và sau đó, mũi tiêm đó rơi xuống.
- !!!
Nhìn thấy thứ gì đó rơi xuống, chủ tịch cứng đờ và sợ hãi.
- Cái này …
Ống tiêm chứa bom nano.
Chất lỏng màu xanh trong ống tiêm đã rỗng.
- Uh, làm thế nào … ống tiêm?
Nó đáng ra phải ở trong két sắt.
Ông ta đã quá bối rối nên không nói nên lời, nhưng rồi ông nghe thấy tiếng cười.
- Haha!
- …?
Người đang cười đó là giám đốc Doãn Môn Bình, hắn ta đang quỳ gần ghế sofa.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook