Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 64: Những Kẻ Bám Đuôi. (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sau đó có người xen vào.
- Tiền bối đang nói về thứ gì đó giống như bông gòn mà tiền bối có thể đắp lên mặt ư?
Kim Chung Tú nhanh chóng nhận ra cơ hội mình đến rồi.
Doãn Môn Bình gật đầu trước những lời đó.
Thiên Như Vân đại khái đã hiểu điều đó.
- Ta muốn một …
- Thứ đó! Giám đốc. Ta có biết về một chuyên gia về thứ đó. Ta có thể dẫn tiền bối đi được không?
Kim Chung Tú lại xen vào.
Đây là một cơ hội tốt cho anh ta.
‘Thật tuyệt. Cơ hội của mình đây rồi.’
Giám đốc Doãn nhìn Kim Chung Tú với đôi mắt nheo lại.
Anh ta biết rằng người này là gián điệp từ Cục An Ninh thông qua lệnh và tin nhắn được in trên tờ giấy để trong két sắt.
Sau đó, anh ta cố truyền âm nhắc nhở Thiên Như Vân.
[Đó, người. Đó là…]
[Ta biết.]
[Ah …]
Tất nhiên, Thiên Như Vân cũng đã nhìn vào tờ giấy; nên không đời nào mà hắn không biết.
Nhưng Thiên Như Vân không quan tâm đến điều đó.
Hắn cũng đang có kế hoạch sử dụng Cục An Ninh ở một khía cạnh nào đó.
[Không thành vấn đề. Ta có thể tự lo được. Đừng lo lắng về điều đó.]
[Ta - ta hiểu rồi.]
Doãn Môn Bình gật đầu và lùi lại.
Và Thiên Như Vân nói với Kim Chung Tú.
- Làm đi.
- Vâng! Ta sẽ dẫn đường cho tiền bối!
Kim Chung Tú phấn khích vì mục đích đã thành công. Anh ta nhanh chóng dẫn đường.
Bởi bản thân anh ta cũng có bí mật nên anh ta sợ nếu ở lại lâu thì bí mật ấy sẽ bị phanh phui ra.
Chính lúc đó.
- Đợi đã!
Doãn Môn Bình ngăn anh ta lại.
‘Chết tiệt!’
Kim Chung Tú cau mày lại.
Tim anh ta đập thình thịch.
- Chuyện gì?
Thiên Như Vân đang đi theo Kim Chung Tú, hỏi khi Doãn Môn Bình rút một tấm thẻ ra và nói.
- Hãy cầm lấy.
- Huh?
- Đây là thẻ thanh toán của công ty. Nếu tiền bối muốn mua quần áo và cắt tóc thì cần cái này. Tiền bối có thể sử dụng bao nhiêu tùy thích.
Doãn Môn Bình đang cố lấy lòng Thiên Như Vân.
- Haizz.
Sự lo lắng của Kim Chung Tú đã giảm xuống và anh ta thở dài.
‘Thật may.’
Anh ta lo lắng rằng ai đó sẽ nói cho Thiên Như Vân biết sự thật, vì vậy anh ta đã nhanh chóng dẫn hắn rời khỏi tòa nhà càng sớm càng tốt.
Bên ngoài, cách đó vài dãy nhà, chiếc RV của Hà Chính đã chết đang đậu ở đấy.
- Ta lái xe rất giỏi.
Vì giỏi lái xe nên anh ta luôn giữ lấy chìa khóa. Nếu chìa khóa nằm trong tay Hà Chính thì có lẽ mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rồi.
Kim Chung Tú cẩn thận mở cửa cho Thiên Như Vân như một quản gia vậy. Sau đó, anh ta ngồi vào ghế tài xế.
Và giờ, anh ta cần phải đến một nơi mà mình có thể nói chuyện với Thiên Như Vân.
Sssh!
Theo tiếng nổ xe, Kim Chung Tú lái xe về phía bắc ngoại ô.
Anh biết một nơi mà cả Cục An Ninh và Lục Cảnh Đường sẽ không thể lần ra dấu vết của mình.
Sau khi lái xe khoảng 30 phút, Thiên Như Vân ngồi ở ghế sau đã mở miệng khi thấy nơi này không có tòa nhà nào và có rất ít người qua lại.
- Bao lâu nữa?
- !?
Kim Chung Tú nhìn Thiên Như Vân qua gương.
Anh ta không nghĩ rằng Thiên Như Vân sẽ nhận ra ý định của mình.
‘... Hắn ta rất giỏi trong việc bắt kịp suy nghĩ người khác.’
Kim Chung Tú nhìn xung quanh.
Con đường mà anh đang đi có cột điện và rất ít người qua lại.
- Như vậy là đủ rồi.
Kim Chung Tú dừng xe bên vệ đường.
Kim Chung Tú quay đầu lại để thương lượng với Thiên Như Vân.
- Ta xin lỗi. Lẽ ra ta phải nói trước với tiền bối …
Chính lúc đó.
Woong!
- Coi chừng!
Qua gương chiếu hậu phía sau, anh ta thấy chiếc RV màu đen đang lao tới với tốc độ rất nhanh.
Chiếc xe đó dường như đang cố tình tông vào xe của họ.
Đã quá muộn để khởi động xe và nhấn ga.
Vì vậy, Kim Chung Tú hét lên.
- Tiền … bối cần phải ra ngoài ngay không thì …
- Thật là phiền phức.
Khi đó, Thiên Như Vân làm hành động vung tay qua lại rồi đẩy thứ gì đó sang một bên.
Rầm!
Đúng lúc đó, chiếc RV màu đen sắp tông vào họ đã lật nhào rồi lao xuống vực.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook