Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 74: Cái Bẫy. (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bên trong xe đặc vụ Cục An Ninh đang di chuyển.
- ugh …
Bạch Tông rên rỉ khi hít phải một lượng khí gây mê.
Anh ta cũng chẳng thể rời khỏi đó được khi đã bị điểm huyệt. Và kết quả là toàn thân anh ta tê liệt.
Dù đã uống thuốc giải, nhưng cơ thể anh ta vẫn còn mệt mỏi và nội lực đã cạn kiệt.
‘Tiền bối cũng lừa mình. Ha …’
Bạch Tông tặc lưỡi lắc đầu.
Đồng thời, anh nghĩ.
‘Làm thế nào mà tiền bối có thể sử dụng camera ẩn và thiết bị nghe lén? Tiền bối cũng là một mật thám được đào tạo?’
Nhờ tài phán đoán của Thiên Như Vân, đội cảnh sát cơ động Cục An Ninh đã bị tóm gọn.
Bạch Tông thầm trách móc Thiên Như Vân nên báo với mình trước để anh ta sớm chuẩn bị tâm lý trước hơn.
- Kuak!
Cùng lúc ấy, Bạch Tông nghe thấy tiếng rên rỉ khác.
Anh xuống xe và nhìn xung quanh.
- Có tận mười hai người sao?
Người đàn ông mặc áo liền quần màu xám nghiến răng cố gắng chống lại cơn đau.
Puck!
Ngón tay cắm vào vai phải của người đàn ông được lấy ra chầm chậm.
Cơn đau không thể diễn tả được.
Và kẻ đã gieo rắc nỗi đau ấy chính là Thiên Như Vân.
- Kuaaa … ugh … ackkkk …
Gã thở không ra hơi khi ngón tay được rút ra.
Hắn lườm Thiên Như Vân rồi hét lên.
- Haa … haa … haaa … thằng khốn! Ngươi nghĩ bọn ta sẽ khai sau khi ngươi hành hạ bọn ta ra nông nỗi này sao?
Thiên Như Vân gật đầu trước lời nói ấy.
Chắc chắn những người này đã được huấn luyện kỹ lưỡng để chịu đựng sự tra tấn.
Từ mười cảnh sát đến hai mật thám mặc thường phục, hắn đều dùng những thủ đoạn tra tấn tương tự, nhưng không một ai dám nói ra.
- Hừ.
Tất nhiên ở một mức độ nào đó, Thiên Như Vân đã thay đổi mức độ nghiêm trọng của việc tra tấn.
Nếu còn ở võ lâm đương thời, hắn sẽ nhổ móng tay hoặc cắt từng ngón tay của bọn chúng, nhưng bây giờ hắn chỉ dùng ngón tay để đâm vào da thịt họ.
Nếu những thuộc hạ cũ của Thiên Như Vân nhìn thấy điều này, họ có thể sẽ phải thốt lên rằng.
‘Chủ quân đã trở nên nương từ hơn rồi.’
- Chà, không khai ra sao. Vậy thì để ta xem cấp trên của ngươi có mở miệng không?
- Thứ rác rưởi.
Puck!
Nói xong, người đàn ông bê bết máu và bất tỉnh.
Thiên Như Vân quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tái mét của tên đội trưởng đang nhìn mình.
Đây cũng là một phản ứng tự nhiên thôi khi hắn chứng kiến từng thành viên trong nhóm phải chịu đựng sự tra tấn hết người này đến người khác trong sự bất lực.
- Chết tiệt, thằng khốn!
Gã đội trưởng vẫn không thoát khỏi việc rơi vào cái bẫy do Thiên Như Vân giăng ra.
Nhưng hắn không phải kiểu người hay đổ lỗi cho bản thân hay mặc cảm hối hận.
Thiên Như Vân đến gần và hỏi.
- Ta sẽ hỏi ngươi câu hỏi tương tự. Một ngàn trừ ba bằng mấy. Chỉ cần ngươi trả lời, ta sẽ thả ngươi đi.
Nói xong, Thiên Như Vân cắm ngón trỏ vào vai phải hắn.
Hơi thở hắn liên tiếp gấp rút hơn.
‘Khốn nạn. Những đồng đội mình đã phải chịu đựng điều này, và nếu mình không thể chịu đựng được thì thật đáng hổ thẹn.’
Thiên Như Vân hỏi.
- Mẹ của Kim Chung Tú. Các ngươi đã giấu bà ta ở đâu?
- … Không, ta không biết.
- Ừ. Được rồi.
Puck!
Thiên Như Vân di chuyển ngón tay tạo thành một đường dài trên vai hắn.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, nhưng nó quá đau.
- Kuaaak!
Và giờ, hắn dường như đã hiểu tại sao những đặc vụ khác lại nghiến răng nghiến lợi như vậy.
- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Mới chỉ là một ngón tay, vậy mà hắn đã chửi rủa đến như vậy rồi.
Ngay khi ngón tay của Thiên Như Vân rút ra khỏi da thịt hắn thì quần áo gần vai đã thấm đẫm máu.
Bây giờ, ngón tay đã đi đến vai trái hắn.
- Một lần nữa. Mẹ của Kim Chung Tú. Ngươi đã giấu bà ta ở đâu?
- Im đi ... chết tiệt! Ta không biết. Tên khốn …
Puck!
- Kuaak!
Một tiếng hét khác vang lên khi ngón tay được cắm sâu.
Khuôn mặt Thiên Như Vân trở nên vô cảm hơn và lần này nó đã đến bên đùi.
- Mẹ của Kim Chung Tú. Ngươi đã giấu bà ta ở đâu?
Mặt của tên đội trưởng đỏ bừng và hét lên.
- Đợi đã! Đợi đã!
- Có định trả lời không?
- Thằng khốn … ngươi nghĩ mình có thể gánh chịu được hậu quả của việc này?
- Đó không phải là câu trả lời mà ta muốn.
Puck!
Thiên Như Vân cố gắng đẩy ngón tay mình vào một lần nữa.
Gã đội trưởng giật mình hét lên.
- Ngươi vẫn còn thời gian để tra tấn bọn ta ?
Thiên Như Vân tỏ vẻ khó hiểu khi hỏi.
- … Ngươi muốn nói cái gì ?
Đội trưởng nghĩ rằng Thiên Như Vân đã chú ý đến lời ấy, vì vậy hắn ta nói với một giọng bình tĩnh.
- Ngươi thật ngu ngốc!
- Ngu ngốc?
- Ngươi nghĩ rằng nếu phá hủy toàn bộ thiết bị nghe lén và camera ẩn thì sẽ không ai biết sao?
Như hắn ta đã nói, căn phòng là một mớ hỗn độn.
Đó là bởi vì Thiên Như Vân đã tháo dỡ tất cả các thiết bị an ninh ở đây.
Tin lời mình nói có tác dụng với Thiên Như Vân, gã đội trưởng cười ranh mãnh nói.
- Ngươi nghĩ rằng bọn ta là những người duy nhất nhìn vào nguồn cấp dữ liệu máy ảnh à? Ngươi giả vờ thông minh, nhưng thật ra ngươi rất ngu ngốc. Ngươi đã phá hủy chúng và nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra sao? Hả! Tất cả các đơn vị trong Cục An Ninh sẽ sớm đến đây thôi.
- Một lời bịp bợm.
- Kuak, ngươi nghĩ rằng ta đang lừa dối sao? Ngươi nghĩ tại sao họ giữ im lặng mặc dù bị tra tấn? Tất cả đều kiên nhẫn chờ quân tiếp viện đến!
Thiên Như Vân nhìn vào mắt hắn ta.
Đôi mắt hắn đang run lên nhưng cực kì tràn đầy hy vọng nhìn về phía lối vào phòng khách.
Ngay sau đó. Bạch Tông bước vào phòng khách.
Khi Thiên Như Vân nhìn và Bạch Tông gật đầu.
- May cho ngươi đấy.
Tak!
Thiên Như Vân nhấc ngón tay khỏi đùi gã đội trưởng.
Hắn nhanh chóng rời đi và bỏ mặc những kẻ này.
Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tiếng động cơ khởi động từ bên ngoài cùng với tiếng xe khởi hành.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook