Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đi theo Lý Niệm Phàm vào phòng.

Vừa đưa mắt, họ đã thấy nữ tử nằm trên giường.

Cảm giác đầu tiên là kinh diễm.

Kế đến là chấn động.

Yêu quái hóa hình.

Nàng chính là yêu quái vừa độ hóa hình.

Tuy đã thành người nhưng yêu khí còn chưa hoàn toàn tiêu tán nên rất dễ nhận ra.

Phải rồi, nơi này ở ngay gần chỗ ở của Lý công tử, Lý công tử sao lại không ra tay.

Hắn nói đã cứu một người bị Thiên Lôi làm thương, thì ra là chỉ yêu quái hóa hình.

Ai ngờ chuyện hóa hình ầm ĩ bên ngoài lại kết ở đây. Đám người đang đổ xô tìm kiếm kia tất sẽ uổng công.

Đát Kỷ thấy Lý Niệm Phàm thì nở nụ cười vui mừng, nhưng vừa trông thấy Bạch Vô Trần và những người theo sau, sắc mặt khẽ biến, hiện rõ vẻ hoảng hốt.

“Lý công tử cẩn thận.” Đát Kỷ vội kéo Lý Niệm Phàm sát về phía mình, hốt hoảng nói.

“Sao thế?” Lý Niệm Phàm hơi sững lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Vô Trần và mọi người. “Hình như nàng rất sợ các vị, vì sao vậy?”

“Lý công tử, hiểu lầm rồi. Cô nương đây chắc bị lôi điện dọa nên có chút sợ người lạ.” Thánh Hoàng vội đáp, gắng nặn ra một nụ cười thân thiện hết mức.

Bạch Vô Trần cũng cuống quýt giải thích. “Cô nương yên tâm, chúng ta là bằng hữu của Lý công tử, đều là người tốt.”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, càng không thể hại Lý công tử.” Triệu Sơn Hà liên tục gật đầu.

Họ lo Lý Niệm Phàm hiểu lầm. Nếu để cao nhân tưởng bọn họ tới bắt yêu hóa hình thì đúng là xong đời. Giọng điệu thành khẩn, chỉ còn thiếu đứng ra phát thệ với Thiên Đạo.

Lý Niệm Phàm không để bụng, mỉm cười. “Không sai, họ không phải người xấu. Đát Kỷ, ngoan, uống thuốc đi. Có hơi đắng, ráng chịu một chút.”

Đát Kỷ vẫn đề phòng liếc mọi người một vòng, lặng lẽ kéo Lý Niệm Phàm về phía mình, rồi mới khẽ hé môi, nhấp một ngụm.

Thuốc vào miệng hơi đắng.

Khóe môi nàng lại cong lên một nét ngọt ngào.

Dẫu chỉ còn sống được một tháng, nhưng có thể như vậy, nàng đã mãn nguyện.

Nàng cứ ngỡ đây chỉ là thang thuốc phàm nhân, không dám kỳ vọng.

Nhưng ngay sau đó, thần sắc nàng khẽ biến, trong mắt dấy lên kinh ngạc tột cùng.

Đây là chuyện gì?

Nàng rõ ràng cảm được thương thế trong thân thể đang có dấu hiệu hồi phục.

Nhưng làm sao có thể.

Thiên Lôi mang lực hủy diệt vạn vật, sinh cơ của nàng đã đoạn tuyệt như cây khô chết héo. Vậy mà lúc này lại thấp thoáng điềm báo khô mộc phùng xuân.

Chén thuốc này… có thể nghịch thiên cải mệnh.

Nàng kinh ngạc nhìn Lý Niệm Phàm. Lần đầu tiên, nàng nhận ra người phàm mình thầm mến bấy lâu… vốn chẳng phàm.

“Thế nào, có quá đắng không?” Lý Niệm Phàm hỏi.

Đát Kỷ khẽ lắc đầu, tập trung uống hết thuốc.

Một bát thuốc xuống bụng, thân thể vốn lặng lẽ rơi vào tử tuyệt của nàng bỗng hiện dấu hiệu phục sinh, sinh cơ trở lại.

Bạch Vô Trần và mọi người tròn mắt đứng nhìn, như thấy điều hoang đường nhất trong thiên địa.

Họ đều là tu sĩ, đối với sinh cơ nhạy bén vô cùng.

Đát Kỷ rõ ràng đã là kẻ chắc chết, chỉ còn chờ Diêm Vương câu hồn, vậy mà vẹn một bát thuốc lại có thể xoay chuyển càn khôn.

Không thể tin nổi. Quá đỗi kỳ lạ.

Đó là Thiên Lôi.

Chẳng khác nào đoạt người trong tay Thiên Đạo. Lý công tử rốt cuộc là tồn tại bậc nào.

Thấy sắc diện Đát Kỷ khôi phục đôi phần hồng nhuận, Lý Niệm Phàm mỉm cười. “Cảm giác thế nào rồi?”

“Đỡ hơn rất nhiều.” Đát Kỷ dịu giọng.

“Vậy thì tốt.” Lý Niệm Phàm thở ra, xem ra cách trị liệu của mình hữu hiệu.

Sau đó, hắn quay sang Bạch Vô Trần và mọi người. “Thương thế các vị cũng thấy rồi. Không biết có cách nào trị liệu không?”

“Lý công tử, thật làm khó chúng ta.” Bạch Vô Trần cười nhạt lắc đầu.

Đây là tổn thương do Thiên Đạo lưu lại. Nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Ta cũng đoán là các vị khó có cách.” Lý Niệm Phàm khẽ than, vốn chẳng kỳ vọng nhiều. Dẫu là tu sĩ, đâu đồng nghĩa y thuật cao minh. Thương thế của Đát Kỷ không hề nhẹ, chẳng thể muốn trị là trị.

Lý Niệm Phàm hơi chau mày. “Nếu chỉ dựa vào ta, e là phải tốn chút công phu.”

Chỉ là tốn chút công phu thôi ư.

Mọi người đều tê dại. Đây là thương thế bá đạo nhất do Thiên Lôi để lại, người khác có thể trị đã là kỳ tích, còn vào miệng hắn lại như bệnh vặt.

Trong đầu Lâm Thanh Vân lóe sáng, đột nhiên mừng rỡ. “Lý công tử, Lăng Vân Tiên Các của chúng ta có rất nhiều linh dược trị thương, biết đâu giúp được Đát Kỷ cô nương.”

Tim Lý Niệm Phàm khẽ động.

Phải rồi, linh dược của giới tu tiên nhiều như sao. Biết đâu có thứ hợp với thương thế của Đát Kỷ.

Linh dược phối cùng y thuật của mình, công nửa mà hiệu gấp đôi là chắc.

Gương mặt Lý Niệm Phàm thoáng hiện vui mừng. “Vậy xin nhờ Lâm cô nương.”

“Có thể giúp Lý công tử là vinh hạnh của ta.” Má Lâm Thanh Vân ửng hồng. Chính mình xem như đã vào pháp nhãn của cao nhân.

Những người khác lập tức dậm chân than thở, hối hận không thôi.

Khóe mắt Bạch Vô Trần giật giật, hận không thể tự tát hai cái. Thì ra ẩn ý của cao nhân ở đây, sao mình lại không nghĩ ra. Vẫn luôn tự răn phải để ý lời ngoài ý, mọi lúc đều có khảo nghiệm giáng xuống, vậy mà cơ hội hiển lộng thế này lại để Lâm Thanh Vân cướp mất.

Họ cũng vội vã vá chỗ hổng.

Thánh Hoàng nói. “Lý công tử, nơi đây thuộc địa vực Càn Long Tiên Triều. Linh dược nhiều không kể xiết, ta sẽ cho người đưa tới ngay.”

“Lý công tử, Vạn Kiếm Tiên Tông ta truyền thừa mấy nghìn năm, linh dược hiếm thấy trong đời cũng có, biết đâu giúp được ngài.” Bạch Vô Trần tiếp lời.

“Lý công tử, ta lập tức chuyển hết linh dược mình cất giữ đến đây.” Triệu Sơn Hà là người sốt sắng nhất. Ông mang ơn Lý Niệm Phàm nhiều bề, khổ vì ít dịp báo đáp, trong tay lại chẳng có thứ gì xứng, đành dốc linh dược để tỏ lòng.

Cảnh này khiến Đát Kỷ lặng người, ngơ ngẩn nhìn Lý Niệm Phàm.

Những người kia không chỉ là tu sĩ, hiển nhiên còn địa vị không thấp trong giới tu tiên. Mà Lý công tử chỉ là phàm nhân, sao họ lại khách khí với hắn đến thế.

Khác hẳn thế giới loài người nàng từng biết. Tựa như mộng.

“Vậy phiền các vị.” Lý Niệm Phàm không từ chối. Đông tay vỗ nên kêu, lúc này không phải thời khắc khách sáo.

Đúng là những người tốt.

Dù là tu sĩ nhưng vẫn giữ lễ với mình, lại còn vui lòng giúp đỡ. Sau này có cơ hội phải bù đáp cho họ một chút. Họ đều là người yêu văn nhã. Nếu chuộng thư họa, lần tới tặng mỗi người một bức là được.

Cũng chỉ nghĩ được bấy nhiêu cách cảm tạ. Mình là phàm nhân, thật chẳng có gì quý giá để biếu.

“Lý công tử, thật ra lần này ta đến còn để tạ ơn mưu kế của ngài, đã hóa giải tai họa ngập đầu cho Càn Long Tiên Triều.” Lạc Hoàng cung kính nói.

Lý Niệm Phàm khoát tay. “Chỉ là một tiểu kế mà thôi.”

“Lý công tử, ấy là chuyện liên quan sinh tử tồn vong của cả tiên triều, há có thể không tạ.”

Dứt lời, trong tay Lạc Hoàng đã hiện thêm một chiếc hộp vuông cổ phác, nâng hai tay dâng tới trước mặt Lý Niệm Phàm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...