Nguyên Lai Ta Là Đại Lão Tu Tiên
Chapter 34: Lý công tư đây là chú ý ta

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bên trong Tứ Hợp Viện.

Tâm trạng của Lý Niệm Phàm hôm nay vô cùng tốt. Bởi cuối cùng trong nhà cũng có thêm người. Bao năm nay hắn vẫn sống lẻ loi một mình, khó tránh khỏi tịch mịch. Dù trước đó đã từng đón không ít khách, nhưng rốt cuộc họ vẫn chỉ là khách, lại còn là người tu tiên. Nói cho đúng, họ và hắn không cùng một thế giới.

Chỉ đến hôm nay, Tứ Hợp Viện mới có thêm vị chủ nhân thứ hai, hơn nữa lại là một nữ chủ nhân tuyệt sắc. Lý Niệm Phàm tuy không phải hạng người coi trọng dung mạo, nhưng ai mà chẳng mong vợ mình xinh đẹp. Nếu đặt ở kiếp trước, đời hắn coi như đã trọn vẹn, ông trời quả không bạc đãi.

Lúc này, hắn đang dẫn Đát Kỷ đi quanh viện, giới thiệu từng nơi.

Quả nhiên như hắn đoán, theo từng lời nói, trên gương mặt nàng hiện dần vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Lý Niệm Phàm cũng có chút đắc ý.

Những vật nơi đây đều do hệ thống ban tặng, tuy hệ thống đôi lúc hay làm khó, nhưng đồ đưa ra thì đều thượng hạng, lại còn mang phong cách kiếp trước.

Có lẽ khắp giới tu tiên này cũng khó tìm được nơi nào xa hoa như vậy.

Ngay cả những tu sĩ đã từng tới đây cũng không khỏi trầm trồ thán phục. Một màn khoe của này, hắn tự thấy vô cùng thành công.

Tiếp theo là giới thiệu thành viên trong nhà.

Hắn chỉ vào con chó đen to lớn. “Con chó kia tên Đại Hắc, rất thông minh. Đại Hắc, vẫy đuôi chào Đát Kỷ.”

Đại Hắc dáng vẻ cao ngạo, song vẫn ngoan ngoãn lắc đuôi. Đát Kỷ mỉm cười, thân thiện giơ tay đáp lại.

“Còn đây là một thành viên khác, cũng là quản gia của Tứ Hợp Viện.” Lý Niệm Phàm cố ý ra dáng, nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, lại đây. Sau này Đát Kỷ ở đây, nhớ nghe lời.”

Tiểu Bạch khom mình rất lịch thiệp. “Tiểu Bạch bái kiến nữ chủ nhân, xin vấn an nữ chủ nhân.”

Đát Kỷ khẽ há môi, ánh mắt sững lại. “Khí linh ư?”

“Không phải khí linh, đây là công nghệ cao. Sau này có chuyện gì, cứ giao Tiểu Bạch, nó sẽ làm rất tốt.” Lý Niệm Phàm giải thích.

Nhưng Đát Kỷ đâu còn nghe lọt tai.

Nơi này chỗ nào cũng bất phàm, e rằng một góc nhỏ cũng chất đầy bảo vật sánh ngang Tiên Khí.

Nếu còn cho rằng Lý Niệm Phàm là phàm nhân, vậy mới thật sự ngu ngốc.

Chỉ sợ ngay cả Tiên Cung cũng chẳng sánh được một phần. Khó trách đám tu sĩ kia ra sức lấy lòng, hóa ra Lý công tử chính là ẩn thế cao nhân.

Đối tượng nàng luôn muốn báo ân lại là một đại nhân vật. Trong lòng Đát Kỷ trở nên phức tạp.

Nàng vốn nghĩ, sau khi hóa hình sẽ gả cho Lý Niệm Phàm, sinh con dưỡng cái cho hắn, cầu một đời yên bình. Nhưng hiện tại, liệu Lý công tử có chịu để mắt đến nàng?

“Lý công tử, ta thật sự có thể ở lại đây sao?” Nàng dè dặt hỏi.

“Đương nhiên. Cứ yên tâm ở lại, coi nơi này như nhà của mình.” Hắn cười đáp.

“Tạ ơn Lý công tử, ta nhất định sẽ tận tâm hầu hạ.” Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu không có năng lực báo ân thì sẽ dùng cách khác để đền đáp, dù làm trâu ngựa cũng không từ.

“Không phải hầu hạ, chúng ta đối đãi bình đẳng.” Lý Niệm Phàm có chút bất lực. Nghe hai chữ hầu hạ quả thật khiến hắn thoải mái, nhưng vẫn thấy cần sửa lại tư tưởng cho nàng.

“Ngài cứu ta một mạng, lại thu lưu ta, ta dĩ nhiên phải báo đáp, làm sao có thể nói là bình đẳng. Chẳng lẽ ngài muốn đuổi ta đi?” Đát Kỷ đôi mắt rưng rưng, khẽ cắn môi. Trong lòng còn thầm thì: Ngài có thể đã quên con tiểu hồ ly năm nào, nhưng ta thì không dám quên.

Tính cả lần này, hắn đã cứu nàng đến hai lần, nay còn cho ở lại, khác nào giúp nàng tránh khỏi truy bắt, cũng chính là cứu thêm một mạng. Ân tình như thế, đời này khó trả hết.

Thấy nàng như muốn bật khóc, Lý Niệm Phàm đành buông tay. “Thôi thì tùy nàng.”

Xem ra nữ tử thời cổ quả thật ngây thơ, trong sáng.

“Đúng rồi, nàng biết chơi cờ không?” Hắn chợt hỏi, tay đã hơi ngứa nghề. Ở đây tiêu khiển quá ít, chơi cờ coi như thú vui hiếm hoi. Bình thường chỉ đấu với Tiểu Bạch, nhưng nó vốn là máy móc, cảm giác y như tự chơi một mình, không thú bằng đánh với người thật.

“Ta… không rành lắm.” Đát Kỷ ngượng ngùng.

“Không sao, ta dạy cho.” Lý Niệm Phàm mỉm cười.

Hắn bày bàn cờ trên bàn đá trong nội viện.

“Tiểu Bạch, ép hai ly nước dưa hấu mang ra.” Hắn dặn dò. Phụ nữ chắc hẳn đều thích uống nước trái cây.

Hai người ngồi đối diện. Lý Niệm Phàm cầm quân đen, Đát Kỷ cầm quân trắng.

“Cạch.”

Hắn đi tiên. Quân cờ vừa chạm bàn, sắc mặt Đát Kỷ đã sững lại, cảnh vật trước mắt theo đó đổi khác. Trong mắt nàng, bàn cờ phóng đại thật nhanh, xung quanh đồng loạt biến mất. Thế gian như chỉ còn hai sắc đen trắng. Hai màu không ngừng đan xen, ẩn chứa vận vị của Đại Đạo.

Đó là Âm Dương chi đạo.

Tâm thần Đát Kỷ chấn động, gần như bị ép đến nghẹt thở. Mỗi một nước đi đều vô cùng gian nan. Chẳng bao lâu, mồ hôi đã thấm đầy trán, ngay cả sức hạ cờ cũng không còn. Tu vi đã mất, nhưng nghìn năm tu hành vẫn để lại cảnh giới. Vậy mà đạo của nàng, đặt trước mặt Lý Niệm Phàm, lại gần như hư vô. Đây đâu phải đánh cờ, rõ ràng là luận đạo.

“Xem ra nàng thật sự không biết.” Lý Niệm Phàm thở dài. Ban đầu còn tưởng nàng khiêm nhường.

“Để ta dạy. Quân này có thể đặt ở đây, sẽ áp chế thế trận của ta. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Nước tiếp theo, đen chỉ có thể đáp vào chỗ này, khi đó nàng có thể…”

Hắn vừa giảng vừa diễn giải, kiên nhẫn vô cùng.

Đát Kỷ chăm chú lắng nghe. Trước mắt nàng, thế giới đen trắng quấn quyện, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, tựa như đạo biến hóa của đất trời. Muôn vàn biến số nhưng vẫn có tắc khả tuần. Nhiều điểm khiến nàng bừng sáng. Thì ra đây mới là đạo.

“Khó trách lúc hóa hình không ngăn nổi thiên kiếp, hóa ra đường mình đi đã sai.” Nàng xúc động xen lẫn cảm kích. “Lý công tử quả thật dụng tâm, nhất định thấy ta thất bại trước thiên kiếp, mới mượn cơ hội này giảng đạo chỉ điểm.”

Mới nghe giải thích, cảnh giới của nàng đã ào ào thăng tiến. Chỉ cần thương thế khỏi hẳn, chẳng mấy chốc nàng có thể hồi đỉnh, thậm chí còn vượt hơn trước.

Lý Niệm Phàm giảng đến khô cả cổ, vừa lúc Tiểu Bạch bưng ra hai ly nước dưa hấu.

“Uống trước đi, chắc nàng sẽ thích.”

Đát Kỷ gật đầu, trong mắt vẫn còn nghi hoặc. Hắn giảng đã rất tường tận, nhưng Đại Đạo chí lý vốn quá thâm áo. Nhiều chỗ vẫn thấy mơ hồ, rõ ràng trước mắt mà như có màn sương che phủ, không cách nào nhìn thấu bản chất.

“Ai da, ngộ tính của ta quả thật quá kém.” Nàng thoáng áy náy với tấm lòng chỉ dạy tận tình.

Ánh mắt nàng rơi xuống ly nước dưa hấu. Trong chiếc cốc thủy tinh trong veo, sắc đỏ rực phản chiếu ánh nắng, thành cốc còn đọng giọt nước li ti mát lạnh. Chỉ nhìn thôi cũng thấy dễ chịu vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...