Nguyên Lai Ta Là Đại Lão Tu Tiên
-
Chapter 35: Có yêu khí
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nước đẹp quá.
Đây là nước dưa hấu ư?
Dưa hấu mà cũng có thể biến thành như thế này sao?
Đát Kỷ nhìn mãi mà chưa nỡ uống. Trong giới tu tiên, nước trái cây đúng là của hiếm, ngoài nước và rượu thì hầu như chẳng có loại đồ uống nào khác. Trong cốc lại cắm thêm một chiếc ống hút. Thứ ấy nàng chưa từng thấy, nhưng chỉ thoáng nhìn đã đoán ra cách dùng.
Thật thần kỳ.
Ở bên Lý công tử, quả nhiên chỗ nào cũng là điều bất ngờ.
Ngắm nghía một hồi, nàng mới nhấc cốc, khẽ cắn lấy đầu ống hút rồi nhẹ nhàng hút một cái.
Vèo.
Dòng nước dưa hấu mát lạnh theo ống hút lướt thẳng vào miệng, dội lên đầu lưỡi nhỏ xinh.
Ô.
Sảng khoái đến mức khiến toàn thân run nhẹ.
Nước dưa hấu như gom trọn hương vị tinh khiết của quả. Vừa chạm môi lưỡi, vị ngọt thanh đặc trưng đã bung nở, mọi gai vị nơi khoang miệng đồng loạt bừng tỉnh. Làn nước ôm trọn đầu lưỡi, hơi lạnh khiến nàng rùng mình, tinh thần đang mỏi vì ván cờ lập tức phấn chấn trở lại.
Cùng là dưa hấu, nhưng uống thành nước rõ ràng sướng hơn nhiều. Không phải nhai, cứ thế nuốt từng ngụm lớn, cảm giác thông khoái này ăn dưa hấu sao mà tưởng tượng nổi.
Ực.
Dòng nước theo cổ họng trôi xuống. Tựa cơn mưa mát giữa hạn dài, nó thấm vào từng mạch nhỏ nơi yết hầu, suýt khiến nàng bật ra tiếng rên vui sướng. Vị ngọt thanh đi qua khắp thân, cuối cùng rơi vào dạ dày, như rửa sạch một lượt cả linh hồn.
Đát Kỷ khép mắt, lặng lẽ cảm nhận. Giây phút ấy, dường như mọi tế bào trong người nàng đều vì hưng phấn mà run rẩy.
Ngon quá. Đã quá.
Sống hơn nghìn năm, đây là lần đầu nàng thấy cuộc đời có thể đẹp đến vậy.
Ngoài vị ngon, linh khí trong nước dưa hấu cũng đã men vào tứ chi bách hài, chạy khắp mọi ngóc ngách. Nguồn linh lực vốn khô cạn trong cơ thể nàng bắt đầu rỉ rả hồi sinh.
Đây tuyệt đối không phải dưa hấu phàm trần, mà là Tiên Quả trên trời.
Đát Kỷ len lén nhìn Lý Niệm Phàm, trong mắt ngập tràn cảm động. Lý công tử đối với nàng thật quá tốt, ngay cả thứ quý như vậy cũng đem ra chia sẻ.
Nước dưa hấu quý đến thế, vốn định nhấp từng ngụm mà nếm cho kỹ. Nhưng mà ngon quá, nàng không dừng lại được.
Ực ực.
Môi nàng mút khẽ, dòng nước cứ thế theo khoang miệng tràn vào cơ thể. Cảm giác ấy thật sự khiến người ta say mê.
Đến khi giật mình tỉnh, cốc nước đã cạn đáy. Đát Kỷ hơi ửng má, ngượng ngùng nói khẽ.
Xin lỗi, nước dưa hấu ngon quá, ta lỡ uống hết mất.
Lý Niệm Phàm cười sảng khoái.
Nàng thích là tốt rồi.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng. Lý Niệm Phàm đã dậy sớm sắc thuốc cho Đát Kỷ. Vừa mở cổng Tứ Hợp Viện, hắn hơi khựng lại, ngạc nhiên nhìn chàng thư sinh đang ngồi trên tảng đá trước cửa.
Hôm nay trông tên đó càng khác thường.
Chân trần, đất cỏ dính đầy gót, xem ra đi bộ từ xa tới. Mạnh Quân Lương thần trí như trôi dạt đâu đâu, mắt vô thần, chẳng rõ nghĩ gì. Thấy Lý Niệm Phàm, hắn mới bừng tỉnh, vội cúi chào.
“Bái kiến Lý công tử.”
“Ngươi ngồi đây làm gì.” Lý Niệm Phàm cau mày, có chút không vui.
Tên này đầu óc cứ mơ mơ màng màng, sáng sớm đã có mặt trước nhà, đúng là làm người ta giật mình.
“Tiểu sinh bị câu đối trước cửa cuốn hút, không ngờ quấy nhiễu tới Lý công tử. Thật đắc tội.” Mạnh Quân Lương lại khom lưng xin lỗi.
Thôi, so đo với mọt sách làm gì.
Lý Niệm Phàm thở dài: “Thế ngươi tới đây có việc gì.”
“Từ hôm ấy, tiểu sinh theo lời dạy của Lý công tử, quan sát bản chất vạn vật. Từ loài kiến nơi mặt đất, đến cả một đời của con người, thậm chí chu kỳ nhật nguyệt tinh thần. Quả nhiên thu hoạch không ít, phát hiện trong thiên địa còn nhiều biến hóa vi diệu. Chỉ là có một điều nghĩ mãi không thông, vì vậy đặc biệt đến thỉnh giáo.”
Tên này nghiêm túc quá. Chẳng lẽ sắp thành nhà triết học mất rồi.
“Vấn đề gì.” Lý Niệm Phàm muốn sớm tiễn khách.
Mạnh Quân Lương nhìn câu đối, thần thái trang nghiêm như bái yết thánh đường.
“Lý công tử đã cho đáp án, ta cũng đã hiểu.”
“Ngươi lại hiểu nữa rồi à.”
Lý Niệm Phàm lật mắt.
Quả là người khác thường.
Mạnh Quân Lương khiêm tốn.
“Chỉ là chút cảm ngộ vụn vặt, may mắn nắm được vài sợi lông bên ngoài giáo lý của Lý công tử.”
“Tùy ngươi.”
Lý Niệm Phàm khép cửa.
Khuất mắt cho yên lòng.
Gã thư sinh này thật khó đoán, tốt nhất giữ khoảng cách.
Mạnh Quân Lương vẫn ngay ngắn ngồi trên tảng đá, đăm đăm nhìn câu đối. Trong làn sương mỏng, thân hình hắn như có như không. Suốt một tháng qua, hắn đã chứng kiến quá nhiều sinh lão bệnh tử, từ cỏ cây, thú vật đến con người. Cảm xúc dâng trào, nhưng nghi vấn cũng càng chất chồng, đến mức hắn bắt đầu nghi hoặc cả quan niệm của chính mình.
Phàm nhân có thật sự có thể trường sinh sao.
Lần này đến, vốn là muốn hỏi đạo trường sinh. Nhưng vừa thấy câu đối treo trước cửa Lý Niệm Phàm, hắn như bị sét đánh, đứng khựng tại chỗ.
Ta từ phàm trần đến, đến đây tìm trường sinh.
Một câu ấy chẳng phải nói về ta sao.
Cao nhân đúng là cao nhân, e rằng đã sớm tính được ta sẽ hỏi điều này, nên viết sẵn đáp án treo ngoài cửa, chờ ta bước tới. Mười chữ giản đơn, lại hàm chứa ý cảnh trường sinh, như gáo nước thanh lương dội thẳng lên đỉnh, khiến Mạnh Quân Lương bừng tỉnh.
Hắn cứ thế ngồi từ tinh mơ đến quá trưa. Nắng đứng bóng, hắn vẫn bất động, mắt không rời câu đối, lúc như chợt hiểu, lúc lại như vướng mắc. Tấm trường sam mỏng rủ hai bên, gió nhẹ thoảng qua, dải lụa cột tóc khẽ lay.
Chiều, Lạc Hoàng dẫn Lạc Thi Vũ cưỡi gió vút tới đỉnh núi. Họ suốt đêm không ngủ, gom nhanh nhất có thể toàn bộ linh dược trong Tiên Triều, hối hả mang đến dâng cao nhân. Bỗng Lạc Hoàng biến sắc, trầm giọng.
“Không ổn, phía trước có yêu khí.”
Sắc mặt Lạc Thi Vũ tối đi.
“Phụ hoàng, chúng đi hướng nào.”
“Hình như thẳng đến chỗ cao nhân. Hơn nữa khí tức không yếu, tựa hai Yêu Vương.”
Gương mặt Lạc Hoàng nặng nề, giọng gấp gáp khàn đặc.
“Hỏng rồi, nếu để chúng quấy nhiễu cao nhân, ta có chết trăm lần cũng khó chuộc tội. Mau đi chặn lại.”
Hai cha con lập tức tăng tốc lao lên núi.
Yêu Vương tương đương tu sĩ Nguyên Anh.
Với Lạc Hoàng thì chẳng đáng ngại, nhưng chỉ cần làm ảnh hưởng đến sự thanh tu của cao nhân, nhỡ người giận mà rời đi, Lạc Hoàng chỉ có nước hộc máu.
Tự trách dâng đầy trong lòng. Lẽ ra phải bố phòng nơi đây. Cao nhân nếu trách tội, biết lấy gì đền. Nghĩ tới đã muốn xé xác hai Yêu Vương kia thành muôn mảnh.
Cùng lúc, hai yêu quái đã tới lưng chừng núi. Một đầu trâu, một đầu sói, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm về phía Tứ Hợp Viện ở không xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook