Nguyên Lai Ta Là Đại Lão Tu Tiên
Chapter 43: Nương môn bại gia

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tu tiên, điều trọng yếu nhất là gì?

Không phải linh lực, cũng chẳng phải thiên phú, mà là Ngộ Đạo.

Đạo là nền tảng của tu hành, chỉ khi cảm ngộ về Đạo đủ sâu mới có thể phá vỡ bình cảnh.

Có người tư chất tuyệt hảo, tài nguyên dồi dào, nhưng cảm ngộ không tới thì vẫn bị kẹt ở một cảnh giới suốt cả đời.

Cưỡng ép vượt cảnh khi đạo tâm chưa đủ chín chỉ là bàng môn tà lộ, rất dễ sa vào ma chướng, hậu quả khó lường.

Vì thế, Đốn Ngộ đối với tu sĩ quý như tạo hóa, có duyên thì gặp, cầu cũng chẳng được.

Vậy mà lúc này, một chén trà lại có thể khiến người ta ngộ đạo.

Cho dù xuất thân Lâm Tiên Đạo Cung, kiến văn rộng rãi như Tần Mạn Vân, khoảnh khắc ấy vẫn cảm thấy như đang mộng du, khó tin đến cực điểm.

Tiếng ong trầm rền khẽ nổi.

Linh lực trong đại sảnh bỗng hỗn loạn, lực khí bên ngoài như bị dẫn dắt, điên cuồng tụ về bên trong.

Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân đồng thời nhìn sang Lạc Thi Vũ, nàng vẫn nhắm mắt, thần sắc an tĩnh.

Sắp đột phá.

Tầng tầng quang huy màu vàng bốc lên từ thân thể Lạc Thi Vũ, thoắt cái ngưng tụ thành Kim Đan chi Hỏa.

Vô tận linh khí hóa thành dưỡng chất, tràn vào ngọn lửa khiến nó cháy càng lúc càng vượng, ánh vàng lập tức nhuộm kín cả đại sảnh.

Lạc Hoàng vội kết mấy đạo pháp ấn, cô lập toàn bộ động tĩnh, tránh mọi quấy nhiễu từ bên ngoài.

Thường nhân muốn đột phá ắt phải bế quan chuẩn bị.

Nào ai như Lạc Thi Vũ, chỉ một chén trà đã chạm ngưỡng đại đạo.

Đây là cửa ải Kim Đan, là cánh cửa thật sự bước vào hàng ngũ tu sĩ, biết bao người dốc cạn cả đời còn không thể đến gần.

Dẫu vậy, sắc mặt Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân lại phức tạp, thậm chí có chút tiếc nuối.

Đạo vận trong chén trà quá đỗi nồng hậu.

Cả hai người họ đều được lợi không ít, huống hồ người mới ở Trúc Cơ như Lạc Thi Vũ. Loại tiên trà này mà lại để một tu sĩ Trúc Cơ uống, đúng là phí của trời.

Nửa khắc trôi qua, Kim Đan chi Hỏa trên người Lạc Thi Vũ khẽ run, rồi như chim về tổ, toàn bộ thu về đan điền. Tiếng chuông ngân vang tựa từ hư không, một viên Kim Đan màu vàng thành hình, lưu chuyển bất định.

Kim Đan đại đạo, thành.

Lạc Thi Vũ mở mắt, vẫn còn ngơ ngẩn. Khi quen biết Lý công tử, nàng còn chưa chạm tới Trúc Cơ, mới hơn một tháng đã đứng vào hàng Kim Đan. Tốc độ này kể ra chắc cũng chẳng mấy ai tin.

Nàng khẽ liếc nhìn cha, muốn lại thôi. “Phụ hoàng, chén trà vừa rồi có phải là…”

Thình lình, Lạc Hoàng loạng choạng ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt tái nhợt. Vừa nãy chỉ mải kinh hãi, giờ nghĩ tới một khả năng liền thấy đầu óc nổ tung.

“Tú, lá trà đó ngươi tìm ở đâu ra?” Ngón tay ông run lên, giọng gần như nghẹn lại.

Chung Tú thoáng giật mình. “Thiếp ở tầng sâu nhất của bảo khố tìm thấy, thấy bệ hạ giấu trong một góc nên…”

“Ngươi đúng là đồ phá gia.” Lạc Hoàng chỉ thẳng, mặt mũi vặn vẹo vì xót của. “Đó là trà Lý công tử ban cho. Trẫm còn chưa nỡ động một ngụm. Vật vô giá, là mệnh căn của trẫm.”

Chỉ một cân trà mà nay mất liền ba chén.

Biết sống thế nào đây.

Tần Mạn Vân đúng là vận đỏ, lại vô tình nếm được tiên trà như vậy.

Trừ kẻ đầu óc có vấn đề, ai lại đem thứ ấy ra đãi khách.

Càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt suýt nữa trào ra.

Tần Mạn Vân đứng bên cạnh lúng túng, nhưng vẫn khẽ nói: “Lạc Hoàng, có thể ban cho ta một ít không. Ta hiểu giá trị của nó, Lâm Tiên Đạo Cung nguyện lấy chí bảo trao đổi.”

“Trao đổi? Các người đổi nổi sao. Uống bảo bối của trẫm rồi, mau đi, đi ngay, trẫm không muốn thấy nữa.” Lạc Hoàng đang cơn thịnh nộ, tựa thùng thuốc súng chỉ chực bùng.

Tần Mạn Vân cứng họng. Một chén trà có thể dẫn người đốn ngộ, giá trị chẳng thể hình dung. Trong Lâm Tiên Đạo Cung dẫu có dị bảo tương cấp, cũng khó lòng mang ra đổi.

Lạc Thi Vũ vội kéo tay nàng, lè lưỡi nói nhỏ: “Mạn Vân tỷ tỷ, đi thôi. Phụ hoàng ta sắp nổi giận rồi, tránh trước thì hơn.”

Vào đến phòng, vẻ mặt Tần Mạn Vân bỗng nghiêm lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Lạc Thi Vũ, trầm giọng: “Thi Vũ, nói thật cho ta biết. Trà đó các người có được từ đâu.”

Trên đường, Lạc Thi Vũ đã chuẩn bị sẵn lời che đậy. “Năm mươi năm trước tìm được trong một bí cảnh. Phụ hoàng ta vẫn cất giữ, không ngờ hôm nay mẫu hậu lại vô tình lấy ra.”

“Ta dễ bị lừa thế sao.” Tần Mạn Vân khẽ cười, lắc đầu. “Vừa nãy ta nghe chính miệng Lạc Hoàng nói ra ba chữ Lý công tử. Người đó là ai.”

Tim Lạc Thi Vũ thoáng thót lại, liền đánh trống lảng. “Chắc tỷ nghe lầm. Mà tỷ không phải muốn tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ sao, ta đi cùng.”

Nói rồi nàng định quay ra.

Tần Mạn Vân kéo lại. “Ngươi giấu không nổi đâu. Một ngày không nói, ta ở đây một ngày. Rồi sẽ điều tra ra.” Trực giác mách bảo nàng, đây là một bí mật chấn động.

Lạc Thi Vũ chau mày, trong lòng giằng co, cuối cùng chỉ biết thở dài. Lần này không chỉ mất một chén trà, e còn phải để lộ sự tồn tại của Lý công tử. Thiệt đơn thiệt kép.

Nàng hít sâu, giọng mang vẻ kính sợ, chậm rãi: “Mạn Vân tỷ, chuyện này liên quan đến một nhân vật trời cao đất dày.”

“Nhân vật… trời cao đất dày?” Tần Mạn Vân bất giác dựng hết lông tơ. Nếu là trước kia, nàng đã nghĩ Lạc Thi Vũ quê mùa nên làm quá. Nhưng sau khi nếm chén trà ẩn chứa đạo vận kia, nàng biết đối phương không hề nói ngoa.

“Thực ra, tỷ không cần tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ nữa. Nàng đã được vị ấy cứu khỏi Thiên Kiếp, hiện nay bầu bạn bên cạnh cao nhân.” Nhắc đến Cửu Vĩ, Lạc Thi Vũ không giấu nổi nét hâm mộ. Được ở cạnh Lý công tử, hạnh phúc đến chừng nào.

“Cứu người dưới Thiên Kiếp?” Tần Mạn Vân tròn mắt, khó tin: “Sao có thể. Vị ấy rốt cuộc ở cảnh giới nào. Chẳng lẽ là tiên nhân?”

Lạc Thi Vũ khẽ lắc đầu, hạ giọng: “Không phải tiên nhân. Là… trên cả tiên nhân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...