Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Game Của Tôi Thật Sự Không Đáng Sợ Đến Thế!
-
Chapter 21: Phát triển Game (3)
Nghe phiên bản audio của truyện:
"Vậy...? Cậu thấy sao?"
Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng nhỏ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái không gian chỉ vừa đủ kê một chiếc bàn và một cái ghế, rồi quay sang Kyle.
"Thế này mà cậu gọi là văn phòng á?"
"....."
Mặt Kyle giật giật, cậu ta vội ngoảnh đi, đưa nắm đấm lên miệng ho khẽ.
"Chà, dạo này tớ cũng làm ăn khấm khá, nhưng vì cậu chưa chính thức gia nhập Hội nên đây là mức tốt nhất tớ có thể làm rồi. Vả lại, chỗ này cũng đâu đến nỗi tệ. Đúng là nó nhỏ thật, nhưng ít nhất cũng tách biệt, cậu có thể tập trung làm game mà không bị ai quấy rầy."
"...Chắc vậy."
Tôi nhìn xuống tấm thảm màu xám bên dưới, rồi ngước lên ngọn đèn chập chờn đang hắt xuống thứ ánh sáng lờ mờ. Căn phòng không có lấy một ô cửa sổ, còn chiếc bàn gỗ thì trông đã có phần sờn cũ.
Chỗ này giống phòng lao công hơn là văn phòng.
Mà thôi, mình có quyền gì mà phàn nàn chứ?
"Như vậy là được rồi."
Tôi ngồi xuống ghế và lấy laptop ra khỏi túi.
Thời gian không chờ đợi một ai. Mình cần phải bắt tay vào dự án trước khi quá muộn.
Tôi cũng chợt nhớ ra một chuyện.
"Về chuyện mà—"
"Cậu thật sự không biết à?"
"Gì cơ...?"
"...Chuyện đã xảy ra với Zoey ấy?"
Chuyện xảy ra với Zoey ư? Cô ấy gặp chuyện gì sao? Hay cậu ta đang nói đến vụ lần trước?
"Haiz."
Như thể nhận ra sự bối rối của tôi, Kyle thở dài.
"Biết thừa cái tính đôi lúc xa rời thực tế của cậu, nên tớ đoán chắc là cậu không biết rồi."
"Không biết gì?"
Rốt cuộc cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
Không, khoan đã...
"Zoey..."
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
"...Bố mẹ cô ấy qua đời cả rồi."
Nghe những lời của Kyle, cổ họng tôi như nghẹn lại. Vội rút điện thoại ra, tôi nhanh chóng tìm kiếm thông tin liên quan. Chẳng mất bao lâu để tôi tìm thấy vài bài báo.
—[Tin Nóng: Thảm kịch ập đến Tập đoàn Terlin: Chủ tịch và gia đình được báo cáo mất tích sau tai nạn trên đảo; Con gái sống sót]
—[Tập đoàn Terlin đối mặt nguy cơ sụp đổ giữa cơn khủng hoảng]
Tôi nhắm mắt lại sau khi đọc hai dòng tít đầu tiên.
'Chết tiệt.'
Đến giờ phút này, tôi còn chẳng buồn ngạc nhiên nữa. Thực ra, lẽ ra mình phải đoán được chuyện này từ trước. Chẳng có gì đảm bảo rằng thiết lập nhân vật của những người bước vào thế giới này sẽ giống hệt như trong game.
"Đúng như dự đoán, cậu thật sự không biết."
Rời mắt khỏi điện thoại, tôi nhìn Kyle đang thở dài.
"Tớ đã nói với cô ấy là có lẽ cậu không biết, nhưng tốt nhất là cậu nên tự mình giải quyết hiểu lầm này đi."
"Làm sao cô ấy—"
Tôi ngắt lời giữa chừng, ngay trước khi định nói, 'Làm sao cô ấy có thể chấp nhận lời xin lỗi của mình một cách nghiêm túc được chứ.'
"Hả? Cậu vừa nói gì?"
"À, không, không có gì. Tớ sẽ cố gắng làm việc đó khi có thời gian."
"Được rồi."
Kyle gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm thấy rõ.
"Tớ không yêu cầu cậu phải hòa thuận với cô ấy, nhưng cô ấy khá nổi tiếng ở đây. Có tớ ở đây thì cậu sẽ không gặp rắc rối gì đâu, nhưng tốt nhất là đừng làm phật lòng cô ấy."
"..Ồ."
Môi tôi khẽ nhếch lên.
Chuyện đó thì tôi biết rồi.
Tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác. Cô ta thù dai lắm. Cực kỳ thù dai. Đến mức tôi đã phải tự vấn về vài lựa chọn của đội ngũ thiết kế trong quá trình sản xuất game.
Tuy nhiên, có vẻ như tính cách đó của cô ta lại khá được lòng khán giả. Thất bại thực sự bắt nguồn từ cái kết.
"Thôi, có vẻ cậu hiểu ý tớ rồi, tớ đi đây."
Kyle xoay cổ tay xem giờ.
"Tớ phải đi vì còn vài việc phải làm. Gặp lại cậu sau nhé."
"Được..."
Kyle quay người đi về phía cửa phòng. Sau một thoáng đắn đo, khi tay còn đang lơ lửng trên nắm cửa, cậu ta quay lại với vẻ mặt lo lắng.
"Còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"....Cậu cần ngủ một chút đi."
"Hửm?"
Kyle mở cửa rồi lắc đầu.
"Trông cậu như xác sống biết đi ấy."
Cạch—
Cánh cửa đóng lại ngay sau khi cậu ta rời đi. Tôi ngồi lặng thinh, không hiểu cậu ta có ý gì. Cho đến khi tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình máy tính, cùng với quầng thâm sâu hoắm dưới mắt.
'Ồ, xem ra cậu ta nói cũng không sai...'
"Chết tiệt!"
Việc đó cũng đột nhiên khiến tôi nhớ ra điều mình muốn hỏi cậu ta.
Là chuyện về những thực thể đã tiến vào thế giới loài người. Cậu ta bảo chúng sẽ mất một tuần để thích nghi. Liệu con nào cũng vậy sao?
"Kệ đi, để sau hỏi cậu ta cũng được."
Mình vẫn còn thời gian.
Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là tạo ra trò chơi.
"Nào..."
Khởi động laptop, tôi ngả người ra sau ghế và thở dài.
"...Chính xác thì mình nên bắt đầu như thế nào đây?"
***
Vừa bước chân ra khỏi cái 'văn phòng' chật hẹp nơi Seth ở lại, Kyle lập tức thấy mình đang đứng ở góc một căn phòng rộng lớn, nhộn nhịp người qua lại. Hàng chục người di chuyển giữa những vách ngăn, vài người thì cắm cúi trên bàn giấy, hí hoáy viết báo cáo.
Dù trông có kỳ lạ, nhưng đây chính là Đặc Vụ Hiện Trường Đoàn.
Nói cách khác, đây là khu vực dành cho những người chuyên tiến vào các Cổng.
Bởi tính chất công việc đòi hỏi nghiên cứu và phân tích chuyên sâu, phần lớn thời gian của họ thực chất là để điều tra các Cổng và đọc báo cáo, thay vì trực tiếp tiến vào bên trong để xử lý các thực thể hay vật thể dị thường.
Đây là lý do chính tại sao nơi này trông giống như một không gian văn phòng bình thường.
"Kyle."
Ngay lúc đó, một người bước tới chỗ Kyle. Đó là một người đàn ông châu Á cao ráo, tầm tuổi Kyle, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, và có một nốt ruồi bên cằm.
Vừa đến gần, Terrance Li bỗng dừng lại, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa nhỏ bên cạnh Kyle. Cậu ta nhướn mày.
"Gã mà cậu mang về đang ở trong đó à?"
"...Ừ."
Khi Terrance hỏi về Seth, Kyle khẽ căng người. Mặc dù họ khá thân nhau, cùng thuộc một đơn vị là Biệt đội Delta, nhưng câu hỏi này khiến cậu có chút cảnh giác.
Trái với những gì Kyle nghĩ, Terrance chỉ cười.
"Tôi vẫn ngạc nhiên là cậu thuyết phục được ông Đoàn trưởng keo kiệt đó cho cậu căn phòng này đấy. Mà nghĩ lại thì trước đây nó cũng chỉ là phòng hút thuốc, nên chắc cũng hợp lý."
"Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ."
Kyle nở một nụ cười gượng gạo với Terrance. Cậu ta nói thì dễ, nhưng cậu thực sự đã phải đấu tranh rất vất vả để thuyết phục Đoàn trưởng cho mình căn phòng đó.
Đoàn trưởng của họ... Sao trên đời lại có người tham lam đến thế chứ?
"Bỏ qua chuyện đó đi, tôi nghe được nhiều chuyện về gã cậu mang về lắm."
"Thật sao?"
Sau cơn ngạc nhiên ban đầu, Kyle bình tĩnh lại. Đến giờ, chắc hẳn hầu hết mọi người đều đã nghe về những gì Seth đã làm.
Kyle gần như chắc chắn rằng mọi người trong công ty đều đã biết.
Những gì Seth đạt được không khác gì một kỳ tích. Lập kỷ lục mới trong bài thử nghiệm tân binh—bằng một cách hoàn toàn chưa từng có tiền lệ và không cần đến sức mạnh—chắc chắn sẽ gây chấn động. Tin tức về nó không thể nào không lan truyền được.
"Tất nhiên là có rồi. Mấy tay tân binh đều đang bàn tán về cậu ta."
"Ồ...?"
Kyle cảm thấy hơi tò mò.
"Họ nói gì về cậu ấy?"
"....Rằng cậu ta chỉ gặp may thôi."
Mặt Kyle cứng đờ khi nghe những lời của Terrance.
"May mắn? Ý anh là—"
"Thôi nào, Kyle. Đừng nói với tôi là cậu thật sự nghĩ cậu ta qua được không phải nhờ ăn rùa nhé?"
Terrance nhìn Kyle bằng ánh mắt kỳ quặc, đoạn lướt qua cánh cửa phòng Seth. Kyle có thể thấy trong mắt Terrance không hề có ác ý, nhưng dù vậy...
"Tôi không nghĩ vậy."
Cậu lắc đầu.
Không đời nào đó là may mắn ăn rùa được. Cậu đã có mặt ở đó khi nghe Seth giải thích.
Cậu ta đã—
"Nhìn mặt cậu kìa, có vẻ cậu tin thật là không phải do may mắn."
Bởi vì đó không phải là may mắn...
Kyle gượng cười.
Thấy cậu hành động như vậy, Terrance nhún vai và đổi chủ đề.
"Ngoài lề một chút, tôi nghe nói cậu ta là nhà phát triển game à?"
"Đúng vậy."
"...Và cậu ta ở đây để học hỏi và nghiên cứu cho game của mình?"
"Đại loại thế."
Kyle gật đầu, và ánh mắt của Terrance càng trở nên kỳ lạ hơn. Cậu ta hướng sự chú ý về phía cửa phòng Seth, thở dài rồi lắc đầu.
"Tôi nghe nói cậu ta được chính Đoàn trưởng đề nghị một vị trí. Lẽ ra cậu ta nên nhận lời."
Nghe những lời đó, Kyle cau mày.
"Tại sao?"
"Chứ tại sao nữa?"
Terrance nhìn Kyle với vẻ mặt như muốn nói: ‘Cậu đang nghiêm túc hỏi tôi một câu rành rành ra thế à?’
"...Phải có lý do mà hầu hết các game kinh dị ngày nay đều thất bại chứ. Giờ làm gì còn ai sợ chúng nữa. Ý tôi là, ai mà lại đi sợ mấy thứ đó cơ chứ? Chúng ta ngày ngày đối mặt với những thứ còn đáng sợ hơn cái đám vớ vẩn đó nhiều."
"Không, nhưng mà..."
Kyle muốn phản bác, nhưng lại thấy mình không nói nên lời. Terrance đã đưa ra những luận điểm rất xác đáng. Đó là những điều mà ngay cả chính cậu cũng phải thầm đồng tình.
Tuy nhiên, cậu vẫn tin vào Seth. Cậu tin chắc rằng Seth có khả năng phát triển một tựa game hay.
"Bạn cậu đang tự chuốc lấy thất bại đấy. Cậu nên nói chuyện với cậu ta về việc nhận lời đề nghị kia trước khi quá muộn."
"....."
Kyle mím môi, và ngay khi định lắc đầu thì Terrance giơ tay ngăn lại.
"Thế này thì sao?"
Terrance nhìn về phía phòng của Seth.
"Khi nào bạn cậu làm xong game thì gọi tôi. Tôi sẽ là người thử nghiệm beta đầu tiên."
"Gì chứ, thế thì—"
"Sao nào? Cậu không tin bạn mình à?"
"Tôi..."
Kyle không biết phải trả lời ra sao. Không phải là cậu không tin Seth, chỉ là Terrance đã lăn lộn trong ngành này đủ lâu rồi.
Mặc dù cấp bậc của Terrance thấp hơn cậu, nhưng cậu ta vẫn có uy tín trong đội.
Nếu một người như cậu ta thử nghiệm trò chơi, thì...
"Đừng lo, Kyle."
Terrance vừa cười vừa vỗ vai Kyle.
"...Cứ coi như tôi đang giúp bạn cậu một tay đi."
"Anh chỉ muốn cái phòng đó thôi, đúng không?"
Terrance chỉ cười và buông tay khỏi vai Kyle.
"Cứ báo cho tôi biết khi nào cậu ta xong nhé. Tôi nóng lòng muốn thử game của cậu ta lắm rồi!"
Nói rồi, cậu ta chào tạm biệt Kyle và rời đi. Kyle chỉ biết đứng nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần, rồi nhắm mắt lại, khẽ thở dài với vẻ mặt đầy phức tạp.
"....Biết đâu đây lại không phải là chuyện xấu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook