Nghe phiên bản audio của truyện:

"...Đến nơi rồi."

Chiếc taxi đỗ xịch trước một tòa nhà sáng bóng với mặt ngoài sạch không tì vết. Những ô cửa sổ lớn bao trọn mặt tiền, cho phép người ta nhìn thoáng qua nội thất có phần mờ tối bên trong.

Tôi bước ra khỏi xe, lấy đồ đạc từ cốp rồi rút ví ra.

Bác tài ngăn tôi lại.

"À, về chuyện đó... coi như cuốc này tôi chịu, sau những gì đã xảy ra."

"Không cần."

Tôi rút một tờ hai mươi đô và đưa cho ông.

"Không, tôi nhất đị—Khoan, này!"

Tôi ném tờ tiền vào trong xe rồi quay người đi.

Suy cho cùng, chính mình mới là người gây ra sự cố đó.

Cất ví đi, tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho Kyle. Ngón tay cứ trượt đi khi gõ, khiến tôi gõ sai tùm lum.

[Toiwss ròi. Caau đâ u ròi ?]

Tôi chẳng buồn sửa lại, cứ thế gửi đi.

Tâm trạng tôi bây giờ chẳng còn sức để bận tâm.

'Chết tiệt, tay vẫn còn run.'

Kể từ lúc nhận được tin nhắn đó trên laptop, tay tôi chưa một giây nào ngừng run. Tôi liên tục liếc nhìn xung quanh, cố gắng tránh xa bất cứ thứ gì có thể phát ra âm nhạc.

Nhưng nói thì dễ hơn làm.

Dù trời đã về khuya, khu vực này vẫn khá đông người.

Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại mỗi giây.

Bình thường thì tôi sẽ cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ, sự đông đúc này chỉ càng làm tôi thêm bất an. Đặc biệt là khi tôi không biết nó đã tìm thấy mình bằng cách nào, dù đáng lẽ ra nó chỉ xuất hiện trong kịch bản đầu tiên thôi chứ?

"Seth!"

Vừa lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Quay đầu lại, tôi thấy một bóng người cao tầm mình—khoảng 180 cm—đang vẫy tay. Mái tóc màu nâu đất, rối bù của cậu ta bay theo từng chuyển động, và khi đôi mắt xanh sắc sảo của cậu ta khóa chặt vào tôi, cậu ta tiến lại gần rồi dừng lại.

Cậu ta nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn tôi.

"....Chà, trông cậu phờ phạc quá."

"Cậu nghĩ vậy à?"

Tôi không chỉ bị sa thải, mà một hệ thống kỳ lạ đột nhiên hiện ra—ném tôi vào một kịch bản nơi chỉ một bước đi sai lầm cũng có thể giết chết tôi, thao túng tâm lý để tôi chấp nhận nó bằng cách đánh vào điểm yếu của tôi, thay đổi cả thế giới và rồi sau đó tôi phát hiện ra con quái vật kỳ lạ trong kịch bản đó giờ đang ám mình?

Cái sự thật là tôi vẫn chưa phát rồ đã là một phép màu rồi.

'Không, nhưng nghiêm túc đấy... làm thế quái nào mà mình vẫn còn tỉnh táo được nhỉ?'

"Chà, rồi cậu sẽ vượt qua thôi, Seth. Tớ nghĩ đây có thể là một thay đổi tốt cho cậu."

"Ồ. Thật sao?"

Nếu không phải vì tôi biết cậu ta đang đề cập đến một chuyện khác, tôi đã choảng nhau với cậu ta rồi.

'Khoan, giờ mình có làm thế được không nhỉ...? Cậu ta có nói là giờ đang làm cho một Hội...'

"Đúng vậy, dĩ nhiên rồi. Giờ cậu không còn là nô lệ cho cái công ty đó nữa, cậu cuối cùng cũng có thể dành thời gian để làm game của riêng mình. Cậu khá là tài năng, nên tớ chắc chắn cậu có thể tìm ra được hướng đi khác thôi. Và nếu cậu không thể..."

Kyle dừng lại, chuyển sự chú ý về phía văn phòng Hội phía sau.

"...Thì chà, cậu luôn có thể tìm kiếm một chút cảm hứng hoặc kinh nghiệm thực tế để cải thiện thêm cho game của mình."

"Tớ..."

"Ồ, phải rồi."

Như nhớ ra điều gì đó, Kyle gãi gãi sau gáy và tỏ vẻ xấu hổ.

"Tớ quên mất là cậu ghét kinh dị."

"Phải..."

Cũng có lý do đó, nhưng chủ yếu là vì—dù tôi có thích hay không—tôi cũng sắp có đủ loại trải nghiệm cho mình rồi. Nếu nói một cách nghiêm túc về kinh nghiệm, thì tôi sắp có cả đống.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi rên rỉ.

"Thôi, đi nào. Tớ sẽ đưa cậu về phòng."

Kyle quay người và dẫn tôi về phía tòa nhà gần hội chính. Nó không cao hay bắt mắt bằng hội chính—nhưng nó cũng không cần phải như vậy.

Cậu ta dẫn tôi vào trong.

"Đây là khu nhà ở. Bình thường thì một quan sát viên sẽ không được ở lại đây, nhưng gần đây tớ làm ăn cũng khá khẩm lắm."

Kyle ưỡn ngực tự hào.

"Dĩ nhiên, tòa nhà này chủ yếu dành cho nhân viên của Hội hơn là thành viên Hội. Theo một cách nào đó, cậu có thể nói là mình may mắn đấy."

"Tớ may mắn...?"

"Ồ, phải."

Kyle đi đến quầy lễ tân, lấy một chiếc chìa khóa từ tủ gỗ đựng chìa khóa, và đi thẳng đến thang máy gần nhất.

"...Mấy gã trong Hội ấy. Bọn họ là một lũ điên. Vì lợi ích của cậu, tớ khuyên cậu chỉ nên giao du với các nhân viên bình thường thôi. Lý do cậu may mắn là vì cậu không phải gặp mặt bọn họ."

"Tớ hiểu rồi."

Để Kyle phải cảnh giác với họ như vậy, bọn họ tệ đến mức nào chứ?

"Đến nơi rồi."

Chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa gỗ nhỏ với số [501] được in ở phía trước. Kyle đưa cho tôi chìa khóa.

"Đây là căn hộ của cậu. Nó không lớn lắm, nhưng cậu có thể ở đây bao lâu cũng được miễn là tớ còn ở đây. Nếu có ai hỏi cậu là ai, cứ nói là người của tớ."

"Người của cậu...?"

Tôi cầm lấy chìa khóa và nhướng mày nhìn Kyle khi cậu ta cười toe toét.

"Như tớ đã nói, dạo này tớ làm ăn khấm khá lắm."

Cậu ta vỗ vào lưng tôi, rồi vuốt lại mái tóc bù xù của mình khi quay người và giơ tay vẫy.

"Nói đủ rồi, cũng khá muộn rồi. Tớ để cậu tự nhiên nhé. May là cậu quyết định hôm nay đấy. Ngày mai là ngày định hướng cho tân binh! Dù cậu không phải là tân binh, cậu vẫn sẽ học được một hai điều nếu lượn lờ quanh đó. Hẹn gặp cậu ở đó nhé!"

Và cứ như vậy, cậu ta rời đi.

Tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần rồi lắc đầu.

Ngày định hướng?

Chắc cũng không tệ lắm.


Ngày hôm sau cuối cùng cũng đến.

Nhưng cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua cho đến khi nó tới.

"...."

Tôi không chợp mắt được một chút nào.

Tôi trằn trọc cả đêm, cố gắng để ngủ, nhưng mỗi tiếng động nhỏ đều khiến tôi giật mình tỉnh giấc, buộc tôi phải thức trắng cả đêm.

'Mình cảm thấy như cứt.'

"Trông cậu phờ phạc quá."

Ngay cả Kyle cũng nghĩ vậy khi chào tôi ở lối vào Hội. Khoác trên mình chiếc áo choàng đen dài đến gối, ẩn hiện sau lớp áo là chiếc sơ mi trắng, trông cậu ta khác hẳn những gì tôi tưởng tượng. Trong khi đó, hình ảnh phản chiếu của tôi trong cửa sổ gần nhất lại vô cùng nhạt nhẽo—chỉ một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần dài màu nâu, và giày đen.

Trông đến rợn người nếu tính cả quầng thâm mắt rõ rệt của tôi.

"Tớ không ngủ được nhiều."

"Cậu hào hứng đến vậy à?"

"....Ừ, cứ nghĩ vậy đi."

Giải thích theo cách này dễ hơn.

Hai chúng tôi cuối cùng cũng vào được trong Hội, Kyle có trao đổi vài câu xã giao ngắn gọn trên đường đi. Khi chúng tôi đi qua sảnh lớn, tôi để ý thấy có rất nhiều loại người. Một số mặc áo giáp và được trang bị vũ khí lạnh, trong khi những người khác ăn mặc trang trọng—và một vài người thì ăn mặc đơn giản—khi họ di chuyển theo đủ mọi hướng.

Sảnh rất lớn, với sàn đá cẩm thạch trắng phản chiếu ánh đèn từ trên cao.

"Ha, lần đầu tiên đến đây tớ cũng bối rối như vậy."

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Kyle mỉm cười trong khi dừng lại bên thang máy.

"Chắc cậu cũng biết, nhưng có rất nhiều loại Cổng khác nhau. Một số Cổng đòi hỏi phải có giáp nặng, trong khi những Cổng khác... chà, không cần chúng lắm."

Cả hai chúng tôi bước vào thang máy, và Kyle quẹt thẻ của mình.

"Bọn tớ thuộc Giam Cầm Đoàn, nghĩa là không cần phải mặc mấy bộ giáp loè loẹt, bắt mắt làm gì. À, với cả chúng ta đi xuống chứ không đi lên."

"Hửm?"

Tôi liếc nhìn nút cậu ta nhấn, và mắt tôi trợn lên.

  • Tầng 5?

'Cái quái gì vậy...?'

"Bọn tớ không có lựa chọn nào khác."

Kyle nhún vai khi thấy phản ứng của tôi.

"Các tầng hầm là nơi duy nhất bọn tớ có đủ không gian để giam giữ tất cả các Dị thể mà bọn tớ thu thập được từ các cổng và thế giới thực."

"Ồ... Hả?"

Cậu ta vừa nói gì?

"Sao? Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"

"Không, ý tớ là... Cậu vừa... Thế giới thực..."

"Ồ, cậu đang nói về chuyện đó à."

Kyle đặt tay lên vai tôi.

"Bình tĩnh đi, việc các Dị thể thoát ra từ các cổng chưa được khám phá là chuyện bình thường. Chúng thường yếu hơn rất nhiều so với khi ở trong Cổng, nên việc xử lý chúng không thành vấn đề. Hm, chà..."

Liếc nhìn tôi, Kyle cười.

"Chắc cậu sẽ chết nếu bị một con nhắm tới đấy."

"....."

"Không, đừng bận tâm. Cậu chắc chắn sẽ chết."

"....."

"Nhưng đừng lo—cũng không hẳn là chuyện đó sẽ thực sự xảy ra đâu. Cậu sẽ chết trước khi kịp nhận ra điều đó nữa là, haha."

"....."

"Chà, trừ khi chúng đang đùa giỡn với cậu. Vậy thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Nếu—"

"Dừng lại."

Tôi cắt lời Kyle, đưa tay lên cắn vào nắm đấm.

"Chỉ là... Đừng nói nữa."

Tôi cần chút thời gian để nghĩ xem nên viết gì trong di chúc của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...