Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Game Của Tôi Thật Sự Không Đáng Sợ Đến Thế!
-
Chương 7: Nhiệm Vụ Hoàn Thành (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Đùng!
Cả dàn nhạc bừng tỉnh!
Âm nhạc tuôn trào từ mọi nhạc cụ, như một dòng thác đổ xuống nhà hát trong sự hòa âm không một tì vết. Nhịp điệu, giai điệu—tất cả đều hoàn hảo. Và nhưng...
Nhưng rồi...
"...."
Chỉ với một cái phẩy tay của gã nhạc trưởng, tất cả im bặt.
Tĩnh lặng.
"Tại sao...?"
Những ngón tay gầy trơ xương của gã nhạc trưởng bấu lấy tờ nhạc, lật giở một cách cứng nhắc, dị thường. Cái đầu nó vặn vẹo, nghiêng ngả ở những góc độ kỳ quái như thể đang cố giải mã một mật thư không lời giải.
"...Đáng lẽ phải là thế này?"
Hắn lại vung tay.
Đùng!
Bản nhạc lại vang lên.
Vẫn giai điệu đó. Vẫn nhịp điệu đó. Vẫn... là tất cả những thứ đó.
Và kết cục vẫn vậy.
"Dừng."
Lại một lần nữa, sự im lặng nuốt chửng lấy không gian.
"Tại sao...?"
Gã nhạc trưởng chộp lấy bản nhạc.
Tay gã siết chặt tờ giấy, ngón tay co giật, đôi mắt được khâu chỉ lướt qua từng nốt nhạc. Nhưng nỗi ám ảnh—khát khao về sự hoàn hảo—đã xiềng xích hắn, khiến hắn ngoan cố bám víu lấy khiếm khuyết đó.
Hắn... phải khiến nó trở nên hoàn hảo.
'Phải kết thúc chuyện này thôi.'
Tôi đưa tay về phía bộ đàm.
Nhưng ngón tay tôi còn chưa kịp nhấn nút—
"—!"
Một cơn đau ập đến.
'Chết tiệt! Sao lại đúng vào cái lúc này cơ chứ...!'
Một cơn đau nhói, như muốn xuyên thủng óc tôi. Ngón tay tôi run lên bần bật, cơ thể co giật như thể chính hệ thần kinh đang phản lại mình. Tôi gần như không thể thở nổi, phải gồng mình để không ngã khỏi ghế.
Cơn bệnh lại tái phát.
....Luôn vào những lúc tồi tệ nhất.
"Kh...!"
Một tiếng rên khẽ bật ra dù tôi đã cố nén lại, lồng ngực tôi run lên còn hai chân thì co giật.
'Chết tiệt, mình vừa mới uống thuốc mà!'
Nhưng sâu trong lòng, tôi biết đây là cái giá phải trả cho sự căng thẳng vừa rồi.
Bệnh tình... lại tái phát. Ngay lúc này. Ngay khi tôi sắp thành công.
Không được!
Tôi cắn chặt răng, kê bộ đàm lên miệng.
ĐÙNG!
Bất chấp mọi thứ, bản nhạc vẫn tiếp diễn ở phía sau.
Tôi dứt khoát nhấn nút.
Tách!
"Xúc phạm hắn tiếp đi. Cứ nói... cứ nói bản nhạc này dễ như ăn cháo ấy."
Vẫn không một lời hồi đáp. Trước mắt tôi chỉ là những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Quan sát. Chờ đợi. Đầy nghi hoặc.
Cố nén cơn đau, tôi nhấn nút một lần nữa.
"Còn chờ gì nữa?"
Và rồi, màn công kích bắt đầu.
"Chơi cái quái gì vậy? Càng lúc càng dở."
"Tưởng đây là tác phẩm kinh điển gì chứ? Sao hắn chơi không ra hồn vậy?"
"Chán thật sự."
"....Ê, có đòi lại tiền được không nhỉ?"
Những lời xúc phạm như những mũi dao găm tới tấp, lời sau sắc hơn lời trước.
Gã nhạc trưởng co rúm người lại. Chuyển động của hắn sượng đi—nhưng hắn nhất quyết không dừng.
Hắn ra hiệu. Dàn nhạc lại tấu lên.
Vẫn là một thất bại.
"Dừng, dừng lại ngay."
"Giết quách tôi đi cho rồi."
Hắn không bỏ cuộc. Cứ thử đi thử lại. Như một kẻ tù nhân bị giam cầm bởi ảo vọng hoàn hảo của chính hắn, xiềng xích vào một bản nhạc khiếm khuyết.
"....."
Gã nhạc trưởng lại khựng lại, và những lời lăng mạ lại một lần nữa xối xả. Hắn đang trên bờ vực sụp đổ, cả người run lên cầm cập.
Thấy cảnh đó, toàn thân tôi căng cứng lại.
Dù đầu óc không còn minh mẫn như trước và di chứng của cơn bệnh vẫn còn đó, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng có chuyện sắp xảy ra.
Tôi bấu chặt tay vịn.
'Hắn định làm cái quái gì...?'
Tôi vô thức liếm đôi môi khô khốc, linh cảm một cơn bão sắp ập đến.
"Để chúng tôi—!"
UỲNH!
Một tiếng động chói tai vang lên. Gã nhạc trưởng vồ lấy một cây đàn cello và đập nát nó xuống sàn. Gỗ vụn bay tung tóe. Những gì còn lại của cây đàn nằm run rẩy dưới chân hắn.
"....."
Cả khán phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía gã nhạc trưởng.
Cái đầu hắn chầm chậm quay về phía chúng tôi. Nơi đáng lẽ là mắt giờ chỉ còn hai hốc đen sâu hoắm, những đường khâu chỉ đã bung bét. Một áp lực vô hình bóp nghẹt lấy lồng ngực tôi.
"Các ngươi... muốn đi ư?"
Giọng hắn khô khốc và nứt toác, rít lên trong không khí như tiếng móng tay cào vào xương cốt. Nhiệt độ đột ngột giảm sâu. Hơi thở của tôi ngưng tụ thành luồng khói trắng, và một lớp băng giá bắt đầu lan trên da thịt.
Các dây thần kinh của tôi căng như dây đàn, và nhịp thở bắt đầu nặng nhọc.
"Được thôi..."
ẦM. ẦM. ẦM!
Những tiếng động như sấm rền vang vọng khắp các bức tường. Ở phía cuối nhà hát, hai cánh cửa khổng lồ bật tung ra, để lộ lối thoát. Cả khán phòng rung chuyển, ghế ngồi va vào nhau, đèn chùm chao đảo.
Đám khán giả—những bóng hình bị nguyền rủa với đôi mắt trống rỗng—quay lại cùng một lúc. Những hốc mắt vô hồn của chúng xoáy thẳng vào chúng tôi.
"BIẾN... HẾT ĐI!"
Tiếng gầm của gã nhạc trưởng như một cơn sóng âm càn quét qua khán phòng, khiến tai tôi đau điếng.
Dù đầu vẫn còn co giật, tôi gượng mình đứng dậy.
'Mình đứng được rồi!'
Cảm giác này khác hẳn.
Không để lộ một chút vui mừng nào, tôi dứt khoát quay lưng lại.
Ngay khi làm vậy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi cảm thấy ánh mắt lạnh như băng và đầy ác ý của gã nhạc trưởng đang dán chặt vào gáy mình.
'Gần xong rồi. Cố lên.'
Tôi cảm giác mình như tâm điểm của mọi sự chú ý. Nuốt nước bọt, tôi bắt đầu đi về phía cửa ra.
Một.
Hai.
Ba bước.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân của tôi vang vọng, như nhịp trống dồn dập trong tâm trí. Càng lúc càng gần lối ra. Mọi ánh mắt đều đang dõi theo tôi.
Và ngay khoảnh khắc sau—
Tôi đã chạm tay vào được lối thoát.
[Chúc mừng, bạn đã vượt qua kịch bản!]
Một thông báo hệ thống hiện lên trước mắt. Ngay khi tôi bước qua cửa, cả thế giới chìm vào bóng tối. Sự căng thẳng đến nghẹt thở bỗng chốc tan biến, và hai chân tôi gần như khuỵu xuống.
"Hộc... hộc...!"
Tôi gập người, hai tay chống lên gối, mồ hôi lã chã trên mặt.
"Mình... đã sống sót."
Bằng một cách nào đó. Mình đã qua được...
[Bạn đã khai thác thành công điểm yếu 'ám ảnh sự hoàn hảo' của Nhạc Trưởng để vượt qua kịch bản. Hoàn thành xuất sắc!]
[Phần thưởng đang chờ!]
"Thôi, dẹp đi."
Tôi xua tay, cố gạt cái bảng thông báo đi.
"Tao không muốn nghe nữa. Mày nói đây chỉ là thử nghiệm, đúng chứ? Tao qua rồi, giờ thả tao đi."
[.....]
Một cái bảng thông báo khác loé lên, nhưng không có chữ nào.
Chính sự im lặng đó lại khiến tôi thấy rờn rợn.
[Bạn có chắc chứ?]
Một dòng chữ khác nhanh chóng hiện ra.
[Bạn chắc chắn muốn từ bỏ?]
"Phải, tao chắc."
Mắc mớ gì tao phải tự đày đoạ mình thêm lần nữa?
Cứ để tao quay lại cuộc sống cũ kỹ, nhàm chán của mình là được.
[Nếu có cách chữa khỏi căn bệnh của bạn thì sao? Bạn có muốn tiếp tục không?]
"....."
Lần này, đến lượt tôi chết lặng.
"Mày... vừa nói cái gì?"
[Căn bệnh của bạn có thể được chữa khỏi]
Tôi nín bặt.
"Nó... có thể chữa được bệnh của mình ư?"
Căn bệnh mà không một bác sĩ nào chữa được, căn bệnh mà bọn họ nói sẽ giết mình trong vài năm nữa sao?
Tôi liếm đôi môi khô khốc một cách vô thức.
[Bạn có muốn chữa khỏi căn bệnh của mình không? Hệ thống hoàn toàn có khả năng đó. Nếu không, bạn có thể từ bỏ bất cứ lúc nào. Mọi ký ức sẽ bị xóa bỏ, và bạn sẽ trở lại với cuộc sống trước đây. Nhưng liệu bạn có muốn quay lại cuộc sống đó không?]
Thật lòng là... tôi không muốn.
Tôi sợ chết. Tôi cũng sợ cơn đau.
Nhưng tôi cũng sợ hãi không kém khi nghĩ đến những thử thách mình phải vượt qua nếu đồng ý.
'Từ chối thì chết trong đau đớn. Chấp nhận thì sống trong sợ hãi.'
Đúng là một lựa chọn khốn nạn thật sự.
[Lựa chọn của bạn là gì?]
Thú thật thì, câu trả lời đã có sẵn trong đầu tôi rồi.
Con đường nào cũng như cứt, nhưng tôi đành chọn con đường ít thối hơn.
'Xem nó như một trò chơi thôi. Một trò chơi chết chóc...'
"Tao đồng ý."
[Bạn đồng ý chấp nhận hệ thống?]
"Phải."
Đinh!
Một tiếng chuông trong trẻo vang lên.
[Chúc mừng bạn đã tiếp nhận Hệ thống Nhà phát triển Game Kinh dị!]
[Vì một tương lai với những siêu phẩm game kinh dị!]
[Thế giới mà bạn từng biết, giờ đây sẽ thay đổi]
Khoan đã—cái gì cơ?
[Đang tải dữ liệu...]
"Khoan!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook