Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
-
Quyển 2 - Chương 44: Tạm biệt buồn
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
****
Có lẽ là hôm trước ngủ sớm, tảng sáng hôm sau nàng đã tỉnh lại, đám người Triều Vân Tông cũng vừa trở về. Nhìn vẻ mặt họ, Ninh Tiểu Nhàn cũng biết hôm nay không thu hoạch được gì.
Quyền Thập Phương tới nói lời tạm biệt.
Cô nương trước mặt sắc mặt hồng hào, xem ra vết thương hôm qua đã khôi phục. Nhưng mà hắn phải đi rồi, con đường nàng đi là về phía Tây, từ này về sau có lẽ hắn không bảo vệ được nàng nữa rồi.
Bọn họ mới chỉ ở cạnh nhau có mấy ngày, Quyền Thập Phương lại cảm thấy ở cạnh cô gái này, lại rất tự nhiên thoải mái. Hôm nay phải chia tay, trong lòng hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhìn thấy tròng mắt đen láy linh hoạt của nàng, cái gì cũng không nói được, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trong rừng vậy.
“Quyền Thập Phương, ngươi thật là vô dụng!” Cuối cùng, hắn chỉ có thể tự cười khổ với bản thân mình, than thở, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình ngọc nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn chất liệu dương chi bạch ngọc của cái bình này, hơn nữa trên vỏ bình còn có màu đỏ tươi tự nhiên, hiện ra màu óng ánh đẹp đẽ, nàng thấy cái bình xinh xắn như thế này không giống đồ của Quyền Thập Phương.
“Ở đây có mấy viên Quỳnh Lộ Hoàn, mặc dù không có công hiệu khởi tử hồi sinh khoa trương như thế, nhưng chỉ cần người vẫn còn một hơi thở, thì vẫn có thể cứu sống được. Trên con đường cô nương đi, có lẽ sẽ có lúc cần đến.” Chỉ hy vọng đan dược này có thể giữ được cái mạng nhỏ của nàng.
Đây mới thực sự là đan dược Tiên gia! Ninh Tiểu Nhàn mở to hai mắt nhìn, nửa vui mừng, nửa cảm động.
Có thứ này, con đường đi về phía Tây của nàng tỷ lệ sống sót còn cao hơn rất nhiều, bất luận là bị thương nặng như thế nào, chỉ cần không bị yêu quái một ngụm ăn mất, thì có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình về.
Bởi vì thứ này trân quý như thế, mới thể hiện được Quyền Thập Phương đối xử với nàng tốt như thế nào. “Quyền sư huynh. . . . .”
Hắn khoát tay, cười khổ nói: “Ninh cô nương. Tạm biệt từ đây, lần sau gặp lại cũng không biết là ngày nào, đừng khách khí. Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, Quyền Thập Phương, . . . . . . Cáo từ.” Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái thật sâu, khẽ gật đầu, sau đó quay người đi chỗ khác.
“Quyền sư huynh! Có một câu ta nói có lẽ không quá thích hợp.” Nàng cũng không nhịn được nữa, “Tính cách sư huynh trầm ổn đứng đắn, khiêm tốn thủ lễ, tất nhiên là rất tốt, nhưng ta nghe nói tu tiên nhập thánh tu dũng mãnh là tốt nhất, một lòng hướng về phía trước, mà huynh lại dùng kiếm nhập đạo, lấy kiếm luyện tâm, nếu như vẫn ôn hòa như vậy, sợ rằng khó có thể đại thành!” Trường Thiên, tha thứ cho nàng đi. Lời này vốn không phải do nàng nghĩ ra, chính là nhận xét của Trường Thiên đối với Quyền Thập Phương. Nhưng nàng cảm thấy bạn Tiểu Quyền đúng là một người tốt, nên không muốn hắn bị thiệt thòi.
Quyền Thập Phương đứng khựng lại. Hắn kinh ngạc khó hiểu, bởi vì trước khi xuống núi lần này, sư tôn đã từng nói với hắn, “Thủ thành có thừa, sắc bén chưa đủ”. Lời này của Ninh Tiểu Nhàn, so với nhận xét của sư phụ còn sâu sắc hơn, còn chuẩn xác hơn. “Điều này sao có thể!” Nghĩ đến đủ loại nghi hoặc trên người nàng, chỉ cảm thấy cả người phàm nhân này như một câu đố, tâm tình không khỏi có chút lay động.
Có lẽ là hôm trước ngủ sớm, tảng sáng hôm sau nàng đã tỉnh lại, đám người Triều Vân Tông cũng vừa trở về. Nhìn vẻ mặt họ, Ninh Tiểu Nhàn cũng biết hôm nay không thu hoạch được gì.
Quyền Thập Phương tới nói lời tạm biệt.
Cô nương trước mặt sắc mặt hồng hào, xem ra vết thương hôm qua đã khôi phục. Nhưng mà hắn phải đi rồi, con đường nàng đi là về phía Tây, từ này về sau có lẽ hắn không bảo vệ được nàng nữa rồi.
Bọn họ mới chỉ ở cạnh nhau có mấy ngày, Quyền Thập Phương lại cảm thấy ở cạnh cô gái này, lại rất tự nhiên thoải mái. Hôm nay phải chia tay, trong lòng hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhìn thấy tròng mắt đen láy linh hoạt của nàng, cái gì cũng không nói được, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trong rừng vậy.
“Quyền Thập Phương, ngươi thật là vô dụng!” Cuối cùng, hắn chỉ có thể tự cười khổ với bản thân mình, than thở, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình ngọc nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn chất liệu dương chi bạch ngọc của cái bình này, hơn nữa trên vỏ bình còn có màu đỏ tươi tự nhiên, hiện ra màu óng ánh đẹp đẽ, nàng thấy cái bình xinh xắn như thế này không giống đồ của Quyền Thập Phương.
“Ở đây có mấy viên Quỳnh Lộ Hoàn, mặc dù không có công hiệu khởi tử hồi sinh khoa trương như thế, nhưng chỉ cần người vẫn còn một hơi thở, thì vẫn có thể cứu sống được. Trên con đường cô nương đi, có lẽ sẽ có lúc cần đến.” Chỉ hy vọng đan dược này có thể giữ được cái mạng nhỏ của nàng.
Đây mới thực sự là đan dược Tiên gia! Ninh Tiểu Nhàn mở to hai mắt nhìn, nửa vui mừng, nửa cảm động.
Có thứ này, con đường đi về phía Tây của nàng tỷ lệ sống sót còn cao hơn rất nhiều, bất luận là bị thương nặng như thế nào, chỉ cần không bị yêu quái một ngụm ăn mất, thì có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình về.
Bởi vì thứ này trân quý như thế, mới thể hiện được Quyền Thập Phương đối xử với nàng tốt như thế nào. “Quyền sư huynh. . . . .”
Hắn khoát tay, cười khổ nói: “Ninh cô nương. Tạm biệt từ đây, lần sau gặp lại cũng không biết là ngày nào, đừng khách khí. Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, Quyền Thập Phương, . . . . . . Cáo từ.” Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái thật sâu, khẽ gật đầu, sau đó quay người đi chỗ khác.
“Quyền sư huynh! Có một câu ta nói có lẽ không quá thích hợp.” Nàng cũng không nhịn được nữa, “Tính cách sư huynh trầm ổn đứng đắn, khiêm tốn thủ lễ, tất nhiên là rất tốt, nhưng ta nghe nói tu tiên nhập thánh tu dũng mãnh là tốt nhất, một lòng hướng về phía trước, mà huynh lại dùng kiếm nhập đạo, lấy kiếm luyện tâm, nếu như vẫn ôn hòa như vậy, sợ rằng khó có thể đại thành!” Trường Thiên, tha thứ cho nàng đi. Lời này vốn không phải do nàng nghĩ ra, chính là nhận xét của Trường Thiên đối với Quyền Thập Phương. Nhưng nàng cảm thấy bạn Tiểu Quyền đúng là một người tốt, nên không muốn hắn bị thiệt thòi.
Quyền Thập Phương đứng khựng lại. Hắn kinh ngạc khó hiểu, bởi vì trước khi xuống núi lần này, sư tôn đã từng nói với hắn, “Thủ thành có thừa, sắc bén chưa đủ”. Lời này của Ninh Tiểu Nhàn, so với nhận xét của sư phụ còn sâu sắc hơn, còn chuẩn xác hơn. “Điều này sao có thể!” Nghĩ đến đủ loại nghi hoặc trên người nàng, chỉ cảm thấy cả người phàm nhân này như một câu đố, tâm tình không khỏi có chút lay động.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook