Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trong học đường chỉ có người nhà của ba bọn họ phải đi phục dao dịch.

Nhà Trịnh Quang Viễn hành nghề y, có chút tiền cũng có quan hệ, cho dù năm nay tăng hai lượng bạc cũng không vấn đề gì lớn.

Cha của Hạ Thiên Lý làm chưởng quầy ở tiệm của người ta, tiền bạc cũng rủng rỉnh.

Nhà Lữ Đại Thắng là đại địa chủ, mỗi năm chỉ riêng thuế đất nhà bọn họ nộp đã chiếm một phần ba của cả huyện Bạch Sơn, nên tự nhiên có đặc quyền miễn phục dao dịch, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề này.

Người thật sự phiền muộn chỉ có ba người bọn họ.

Lúc Chu phu tử đi vào, cảm thấy không khí trong học đường không đúng, bèn âm thầm quan sát một chút, phát hiện không phải mấy học trò mâu thuẫn nhau, nên cũng bỏ qua không để ý.

Chỉ cần không làm ầm ĩ trước mặt hắn, chuyện giữa mấy đứa hài tử hắn không xen vào.

Trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi, Lữ Đại Thắng hăng hái chạy tới kéo Vương Học Châu: “Đi đi đi, chúng ta chơi trò ném vòng hôm qua, lần này ta nhất định thắng ngươi!”

Vương Học Châu trợn trắng mắt, giật tay mình ra: “Chơi cái trứng, không có tâm trạng.”

Đúng là có tiền không biết mùi vị của sầu lo.

“Chơi trứng? Đây là trò chơi mới gì? Chơi thế nào ngươi nói đi!” Lữ Đại Thắng càng hưng phấn hơn.

····

Vương Học Châu tuy biết tin tức từ trước, nhưng chưa đến lúc nghỉ ngơi hắn không thể rời khỏi học đường. Hơn nữa, dù có về nhà nói cho nhà biết thì sao?

Nhà căn bản sẽ không bỏ năm lượng bạc ra để miễn dịch.

Nhưng chuyện này vẫn phải nói cho bọn họ biết càng sớm càng tốt, dù sao biết trước cũng tốt để chuẩn bị đồ đạc mang đi.

Chuyện kiếm tiền này cũng không thể trì hoãn nữa.

Thật ra trò ném vòng cũng khá hay, tìm chỗ đông người, mua chút đồ người lớn hài tử thích thú bày ra đất, rồi làm mấy miếng tre, uốn thành vòng tròn ném vào, gặp hội chùa hoặc Tết, có thể kiếm không ít.

Đáng tiếc, hắn không có tiền mua đồ để bày ra!

Thật ra ban đầu hắn muốn lừa tiền tiểu mập mạp, nhưng hắn lo chuyện này bị Chu phu tử biết, sẽ ảnh hưởng đến hắn, nên đành phải bỏ qua.

Trước tiên nghĩ cách khác đã…

“Thiên hành kiện, quân tử nên tự cường không nghỉ, Học Châu, ngươi trả lời câu này nghĩa là gì?”

Chu phu tử không biết đã đi tới trước mặt hắn từ lúc nào, trầm giọng hỏi.

“Câu này có nghĩa là, thiên đạo vận hành mạnh mẽ, quân tử nên tự mình phấn đấu vươn lên, không bao giờ lơi là.”

Nói xong Vương Học Châu mới phản ứng lại, phu tử chắc là thấy hắn mất tập trung, đang nhắc nhở hắn.

Chu phu tử im lặng.

Hắn vốn là chờ học trò không trả lời được, để giáo huấn hắn một trận, bảo hắn đừng cậy mình có chút thiên phú mà lười biếng.

Kết quả không ngờ lúc trước giảng bài cho người khác, hắn lại nghe lọt tai.

Khóe miệng Chu phu tử cứng đờ một cách khó nhận ra: “Nếu đã biết, hy vọng ngươi luôn ghi nhớ.”

“Vâng.” Bị phu tử cảnh cáo, Vương Học Châu không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa, cầm bút lông lên bắt đầu chuyên tâm luyện tập.

····

Sau khi tan học, trong học đường vẫn còn lại ba người bọn họ.

Chỉ là hôm nay hai vị bạn học kia của hắn đều không đọc sách, mà ngược lại đều đang ngẩn người.

“Ngồi đây nghĩ suông cũng vô dụng, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé?” Vương Học Châu đứng dậy nhìn Triệu Hành và Tề Hiển.

Hai người cùng nhìn hắn. Triệu Hành thầm nghĩ, ra ngoài đi dạo là có ích sao?

Nhưng lại nghĩ, dù sao ngồi đây mình cũng không đọc sách vào, ra ngoài giải khuây cũng tốt, thế là gật đầu.

Tề Hiển cũng không có ý kiến, ba người rủ nhau đi ra cổng học đường.

Tiểu Ngô thấy bọn họ cùng ra ngoài cũng không ngăn, chỉ nhìn Triệu Hành dặn dò: “Giờ Tuất phải về ngay, ngươi lớn tuổi nhất, phải chăm sóc hai bạn học, ba người cùng ra ngoài thì phải cùng về, đừng gây phiền phức cho phu tử biết chưa?”

Ba người cùng đồng ý. Ra khỏi cửa, Tề Hiển có chút mờ mịt: “Chúng ta đi đâu?”

“Các ngươi có biết hố tro trong thành ở đâu không? Chúng ta đến đó xem thử nhé?” Vương Học Châu đề nghị.

“Không được, nơi ô uế đó sao chúng ta có thể đặt chân đến? Ta lớn tuổi nhất, các ngươi nghe ta.”

Triệu Hành nghe đến hố tro thì mặt mày ghét bỏ, vô cùng kháng cự. Tề Hiển tuy không nói gì, nhưng mặt cũng lộ rõ vẻ không đồng tình.

Vương Học Châu mắt sáng lên, nhìn Triệu Hành với ánh mắt mong chờ: “Vậy là ngươi biết ở đâu à? Ngươi không muốn đi cũng được, ngươi nói cho ta biết ở đâu, ta tự đi.”

Triệu Hành là người đầu tiên đến đọc sách khi Chu phu tử mở học đường hai năm trước.

Lúc đó Chu phu tử quản không nghiêm như bây giờ, hắn tò mò, lại là lần đầu đến thành đọc sách, nên đã đi dạo trong thành không ít.

Tuy hắn không trả lời, nhưng Vương Học Châu nhìn biểu cảm của hắn là biết ngay người này chắc chắn biết.

Thế là hắn mềm mỏng cứng rắn đủ cả, bắt Triệu Hành nói vị trí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...