Nông Gia Nghèo Rớt Mồng Tơi, Thi Khoa Cử Phải Tự Cường
-
Chapter 45: Mở mang kiến thức
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu, đại bá đây là đang làm chuyện lớn! Đợi lát nữa đại bá mua thịt kho tàu cho ngươi ăn, hôm nay ngươi cứ coi như không thấy ta, về nhà đừng nói bậy đó.”
Vương Thừa Tổ cố làm ra vẻ nghiêm túc nhìn hắn, gạt hắn sang một bên rồi nghiêng người: “Gặp hài tử trong nhà, để Trương huynh chê cười rồi, mời——”
Vương Học Châu liếc nhìn người nọ, đối phương cũng vừa hay nhìn qua.
Người nọ có một mặt chữ quốc, tướng mạo ngay ngắn, trên người có chút ngạo khí của thư sinh, nhưng lúc nhìn người thì cằm hơi hất, khóe mắt nhìn xuống, lộ ra mấy phần tự đại, phá hỏng cả tướng mạo.
Hắn liếc Vương Học Châu một cái, kiêu ngạo nói với Vương Thừa Tổ: “Chỉ một hài tử mà cũng làm trễ nải lâu như vậy, Vĩnh Thuận huynh lẽ nào ở quê lâu quá, cũng học theo kiểu lão phụ nhân, ngày càng lôi thôi rồi.”
“Duệ Tu huynh nói vậy là hơi khó nghe rồi, chẳng qua chỉ nói hai câu thôi, chúng ta đi ngay!”
Vương Thừa Tổ nghe vậy mặt sa sầm, ngẩng cao đầu đi về phía trước. Vương Học Châu đưa tay ra cản: “Đại bá, hôm nay ngài mà dám bước nửa bước vào đây, e là cổng nhà họ Vương, sau này ngài không bước vào được nữa đâu.”
Vương Thừa Tổ bị chất tử làm mất mặt, lập tức mặt đỏ bừng: “Châu Nhi! Ngươi nói chuyện với đại bá thế nào hả? Không lớn không nhỏ! Còn không mau tránh ra?”
“Không tránh! Hôm nay ngài chỉ cần bước vào đây, ngày mai nghỉ ngơi về nhà ta sẽ nói cho tộc lão trong thôn, đến lúc đó ngay cả gia gia nãi nãi cũng không bảo vệ được ngài đâu!”
Vương Học Châu dang hai tay, lớn tiếng phản bác.
“Sao ngươi lại không nghe lời thế? Đại bá đã nói là có việc quan trọng! Mau tránh ra!” Vương Thừa Tổ cũng bị chọc cho có chút tức giận.
Nhưng đây là ngoài đường, hắn tự cho mình là thư sinh, tự nhiên không thể làm ra hành động ra tay đánh hài tử, nói mà chất tử không nghe, tức đến nỗi tròng mắt hắn cũng trợn lớn thêm một vòng.
Người bên cạnh Vương Thừa Tổ đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ một hài tử mà Vĩnh Thuận huynh cũng không đối phó được! Ta thấy chuyện hôm nay hay là bỏ đi, nếu không phải ngươi năn nỉ mãi, ta cũng lười kéo ngươi đi kiếm tiền.”
“Châu Nhi! Mau tránh ra!” Giọng Vương Thừa Tổ nghiêm khắc hơn nhiều.
“Không tránh!”
Hai người đứng trước cửa sòng bạc ngươi né ta cản, người bên cạnh sắc mặt biến đổi: “Vĩnh Thuận huynh, ta có lòng tốt dẫn ngươi, kết quả con cháu nhà ngươi lại nhìn ta như vậy, ngươi… Haiz!! Ngươi tự nhiên đi!” Nói xong hắn phất tay áo đi vào cửa.
“Duệ Tu huynh! Duệ Tu huynh!”
Vương Thừa Tổ bị Vương Học Châu cản không cho vào, đứng ở cửa lo lắng gọi mấy tiếng.
Thấy người đã đi mất dạng, hắn mới tức giận kéo Vương Học Châu sang một bên: “Ngươi có biết hôm nay ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta không? Đợi ta về nhà nhất định sẽ nói cho cha mẹ ngươi, để bọn họ quản giáo ngươi cho tốt!”
“Đại bá, mười lần cược chín lần thua, tên ghẻ ở thôn chúng ta chính vì cờ bạc nên mới tán gia bại sản, bán vợ bán con, cuối cùng bị tộc lão đuổi ra khỏi thôn Tây Lãng. Ngài cũng muốn đi theo vết xe đổ của hắn sao? Học Văn ca còn đang đọc sách, cho dù ngài không màng danh tiếng của mình, thì cũng phải nghĩ cho huynh ấy chứ?”
Vương Thừa Tổ lập tức giận dữ: “Ta không cần ngươi dạy đời! Nếu không phải tổ phụ tổ mẫu ngươi không cho ta tiền, ta có thể dùng hạ sách này sao? Mắt thấy sang năm là viện thí rồi, mấy ngày nay ta tìm mấy người bạn cùng lứa trước đây vay tiền, bọn họ bảo ta đến Tiên Hạc Cư đối câu đối, thắng là có mười lượng bạc. Ta đã đi, kết quả không đối được, còn bị bọn họ cười cho một trận!”
“Chỉ có Duệ Tu huynh bằng lòng dẫn ta đến đây kiếm chút bạc, bây giờ lại bị ngươi phá hỏng! Ngươi đi đọc sách là đã cướp mất cơ hội của ta! Nể tình ngươi là chất tử của ta, ta không so đo với ngươi, nhưng hôm nay ngươi ngàn vạn lần không nên cản ta! Nếu ngươi còn nhận ta là đại bá, thì hôm nay coi như không thấy ta, nếu không ta sẽ không nương tay với ngươi nữa!”
Vương Học Châu nghe nửa ngày chỉ thấy hắn ba la ba la, chỉ nghe được mấy chữ ‘Tiên Hạc Cư’, ‘đối câu đối’, ‘mười lượng bạc’.
Hắn lập tức mắt sáng lên: “Đại bá, Tiên Hạc Cư ra vế đối gì vậy, có thể nói cho ta nghe được không?”
Vương Thừa Tổ tức đến nỗi sắp tức xì khói: “Ngươi.. nói nửa ngày ngươi chỉ nghe được có thế thôi à?!”
“Đừng giận mà, nói cho ta nghe đi? Ta ở chỗ phu tử cũng nghe không ít vế đối, lỡ như đối được, lấy tiền này không phải tốt hơn đi sòng bạc sao?”
Thấy Vương Học Châu không chịu bỏ qua, Vương Thừa Tổ lần đầu tiên cảm thấy tên chất tử này có chút khó đối phó.
Hắn phất tay áo: “Thôi được! Nhắc đến mới nhớ ngươi cũng đi đọc sách rồi, hôm nay ta dẫn ngươi đi mở mang kiến thức, đừng tưởng biết mấy chữ là không biết trời cao đất rộng, bao nhiêu thư sinh đều bị làm khó, dựa vào ngươi mà cũng dám tơ tưởng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook