Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Vũ cười nhạo, mặc kệ cô, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến một quảng trường nhỏ hơi vắng, anh dừng lại, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.

Lâm Vũ Tây đứng cách đó không xa do dự một lúc rồi cũng đi theo anh.

Cô ngồi xuống băng ghế đầu bên kia, nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng anh không tốt à?"

Trần Vũ đưa tay xoa xoa lông mày, cũng lười trả lời câu hỏi của cô.

Hôm nay có kẻ ngốc bên cạnh, có thể thấy tâm trạng anh rất tệ, câu này có thừa quá không.

Lâm Vũ Tây thấy anh không nói, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Sầm Tuế vừa rồi, lúc trước chắc cô ấy yêu anh lắm. Nhưng cô ấy nỗ lực như vậy lại không được đáp lại, thất vọng quá nhiều, cho nên lựa chọn rời đi. Cô ấy trước kia đối với anh một mực tốt như vậy, bây giờ lại vô tình lạnh lùng, trong lòng anh hẳn là cảm thấy rất mất mát, khó chịu."

“...”

Trần Vũ đưa tay xoa xoa lông mài, quay đầu nhìn Lâm Vũ Tây, chốc lát nói: "Ít xem tiểu thuyết ngôn tình đi."

Nói chuyện như vậy, giống như sống trong tiểu thuyết không có suất diễn, lại vẫn không coi mình là người ngoài.

Lâm Vũ Tây: "…"

Sau một lúc im lặng, cô không quan tâm đến sự chế giễu của Trần Vũ, tiếp tục nghiêm túc nói: "Không phải sao? Anh không phải vì cô ấy rời xa anh mà không vui sao? Nếu anh không muốn chia tay thì cứ giữ lấy đi."

Ban đầu cô không biết về Trần Vũ, nhưng Ôn Đình đã nói với cô một chút sau khi Sầm Tuế rời đi.

Tất nhiên Ôn Đình đã chế nhạo Sầm Tuế là đồ thiểu năng và lố bịch, nhưng những gì Lâm Vũ Tây nghe được lại là một câu chuyện khác.



Trần Vũ đặt tay xuống và hít một hơi thật sâu.

Anh lại muốn cười, nhưng cũng cảm thấy những gì Lâm Vũ Tây nói hoàn toàn đánh trúng tim đen anh.

Anh cố gắng cười nhưng không cười được, nét mặt trở nên cứng đờ.

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm với một vài ngôi sao rải rác.

Sau khi nghe Lâm Vũ Tây nói, tâm trí đang tê liệt vì rượu lại vô thức hiện lên nhiều hình ảnh lúc anh cùng Sầm Tuế ở bên nhau.

Cô đi theo sau anh, vòng quanh anh, gọi tên anh bằng nhiều giọng khác nhau, Trần Vũ, Trần Vũ, Trần Vũ…

Cô cười hỏi anh có kẹo không, mỗi ngày đều mang cho anh bữa sáng khác nhau, lúc uống trà sữa cũng mua cho anh một ly, biết anh không ăn cay, cô trước giờ thích lại không đụng đến đồ cay nữa, cô kiên nhẫn khuyên anh uống ít rượu, thậm chí vì anh mà trở thành một dáng vẻ không hợp với mình…

Cô nói rằng sẽ kết hôn với anh sau khi tốt nghiệp, sinh cho anh một đội bóng đá nhỏ…

Cô nói rằng cô đã mua vé xem phim cho thứ bảy, chọn nơi tốt nhất để đi xem phim cùng nhau…

Cổ họng đột nhiên khó chịu, giống như bị nghẹn.

Khóe mắt chợt ươn ướt, trong lòng khẽ nhói đau, chóp mũi cũng trở nên nhức nhối.

Lâm Vũ Tây nói đúng, cô đâu phải là chơi chán rồi muốn chia tay, cô là hết mong đợi, thất vọng tràn trề rồi nên mới bỏ đi.

Cô đã từng yêu anh tới đau đớn, nhưng bây giờ cô không còn yêu anh nữa, cô muốn sống một cuộc sống mà không có anh.

Lại nghĩ cô sẽ lao vào vòng tay của một người đàn ông khác, trao cho người khác những gì cô đã từng cho anh, trong lòng anh lại cảm thấy buồn bực đến khó chịu.

Cảm thấy hụt hẫng đến mức lồng ngực sắp nổ tung, Trần Vũ nói với Lâm Vũ Tây: "Cho tôi mượn điện thoại một chút."

Lâm Vũ Tây không chút do dự, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở khóa rồi đưa cho anh.



Lúc đưa cho anh, cô nói: "Con gái nhạy cảm và mong manh, cần được yêu thương và chăm sóc…"

Trần Vũ nhấc điện thoại, mở danh bạ lên.

Anh hít một hơi thật sâu, nhập số vào màn hình, gõ xong, anh chợt nhận ra rằng mình thực sự nhớ số điện thoại di động của Sầm Tuế.

Nhập số xong, không chút do dự mà nhấn gọi.

Nghe nhạc chuông trong ống nghe, trong đầu Trần Vũ hiện lên hình ảnh quá khứ, lời nói của Lâm Vũ Tây cứ văng vẳng bên tai.

Kết nối được nửa phút, người ở đầu dây bên kia trả lời điện thoại bằng một câu chào đơn giản: "Xin chào."

Trần Vũ hơi nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra một chút say rượu, gọi biệt danh của cô: "Tuế Tuế."

Vừa dứt lời thì cuộc gọi đã bị cúp máy.

Nhưng anh không bỏ cuộc mà nhấn nút gọi lại.

Lần này, Sầm Tuế không có cúp điện thoại nữa, cầm lên hỏi anh: "Anh có chuyện gì?"

Trần Vũ cúi đầu, im lặng trong chốc lát, không quan tâm đến mặt mũi, thản nhiên nói: "Anh muốn gặp em."

Sầm Tuế nghe được anh đã uống quá nhiều, bên cạnh có tiếng vù vù.

Cô không cúp máy nữa, cô chỉ tò mò muốn biết anh muốn giở trò gì, giờ cô sững người khi nghe anh nói câu này.

Sau khi sửng người một chút, thẳng thừng từ chối: "Tôi không có thời gian."

Những lời Trần Vũ nói là những điều mà trước đây cô đã mong chờ đến nhường nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương