Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 62:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giống như lần này bọn họ muốn nhìn bức thanh hoa bách hợp của Nhật Bản thì phải trải qua không ít cực khổ.
Nghĩ như vậy Sầm Tuế nhìn về phía Vinh Mặc: "Anh nói kiểu này thì tôi không có ý muốn bán cho người khác."
Vinh Mặc cười một chút: "Đồ vật là của cô, quyền quyết định trong tay cô, không cần gánh nặng, cứ làm việc cô cho là đúng đi."
Sầm Tuế nhìn chằm chằm Vinh Mặc, không nhìn ra trong lời nói của anh có phần nào dối trá.
Trong lòng cô càng nhiều cân nhắc nhưng cô cũng không lập tức cho ra đáp án chỉ nói: "Giám định kết quả ra rồi nói sau."
Liên quan tới việc giám định mảnh sứ đến đây kết thúc sau đó không có nói thêm nữa.
Vinh Mặc cùng Sầm Tuế ngồi tại bên cạnh bàn mặc sức nói chuyện phiếm, đem đồ còn dư lại lại ăn hết, hoàn thành đĩa CD hành động sau đó mới đứng dậy rời khỏi quán lẩu.
Vinh Mặc lái xe chở Sầm Tuế đưa đến trước cửa lớn khu biệt thự nhà cô, lúc đưa tay thoá dây an toàn cho Sầm Tuế thì nói với cô: "Buổi sáng ngày mai tôi đi sân bay nên không đi tới tiệm. Trong tiệm có xảy ra bất kỳ tình huống nào dùng Wechat liên lạc với tôi là được."
Sầm Tuế nhìn anh gật gật đầu: "Yên tâm đi."
Nói xong quay người chuẩn bị xuống xe bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, sững sờ nửa ngày lại quay người lại cười nhìn Vinh Mặc nói: "Đi Nhật Bản đúng không, nhân tiện mang về cho tôi ít đồ."
Đi công tác mang một ít đồ về không phải việc khó gì, Vinh Mặc quay đầu nhìn về phía cô nói: "Muốn cái gì cô nhắn cho tôi."
Sầm Tuế hài lòng cười lại nói: "Cám ơn ông chủ."
Vinh Mặc cho rằng cô chính là muốn một món hay hai món đồ chơi. Nhưng mà chờ tới ban đêm anh tắm rửa xong ngồi vào trên ghế salon cầm điện thoại di động lên kiểm tra phát hiện Sầm Tuế cho anh phát một đống tin nhắn. Màn hình điện thoại không có đủ hiện hết tin, tin nhắn chiếm trọn vẹn hẳn hai cái chiều dài màn hình. Vinh Mặc nhìn kỹ mấy món đồ trên màn hình không phải mỹ phẩm dưỡng da chính là đồ trang điểm. Sau khi xem xong anh với dáng vẻ thuận theo ấn nhẹ lông mày. Đây là mua một ít đồ vật? Hay là… muốn nhập hàng vậy…
Đang đè lại mi tâm điện thoại rung lên làm anh giật cả mình.
Anh mở to mắt nhìn thấy Sầm Tuế cho anh phát cái nhãn dán cô gái nhỏ đang thẹn thùng làm nũng cười ngọt ngào.
Sau đó vẫn là câu nói kia: "Cám ơn ông chủ."
Vinh Mặc xem tin nhắn, khoé môi vô thức cong lên.
Trong lồng ngực có cảm giác khác lạ, anh nhấn nhẹ màn hình quay về: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Sầm Tuế: "Ngủ ngon.Tệp gif."
Sầm Tuế: "Chờ anh quay về."
Vinh Mặc: "Ngủ ngon."
Vinh Mặc: "Quay về gặp."
Trong quán cà phê ở tầng dưới của học viện tài chính.
Uông Kiệt, Triệu Tử Trừng, Chu Nhất Miểu cùng với Ôn Đình đang chơi bài.
Quán cà phê không mở nhạc, mỗi bàn đều đang có người nói chuyện, không gian rất náo nhiệt ồn ào.
Triệu Tử Trừng ném lên bàn hai quân bài, tùy tiện hỏi một câu: “Vũ ca đã bao lâu rồi chưa đến trường nhỉ?
Uông Kiệt ngồi bên trái của Triệu Tử Trừng bỗng xếp bài lại, nhấp một ngụm cà phê đáp: “Hình như sắp được hai tuần rồi, giống như bốc hơi khỏi thế giới này rồi ấy.”
Chu Nhất Miểu cười cười: “Lật xe thôi mà, Không đến mức đó chứ?”
Triệu Tử Trừng cũng ‘chẹp’ một tiếng: “Mình cũng không nghĩ là nặng đến mức đó đâu, nhưng ai mà biết được anh ấy nghĩ thế nào, mình cứ nghĩ Vũ ca chỉ đơn giản là chơi đùa với Sầm Tuế thôi, bình thường cũng không thấy anh ấy để ý người ta nữa kìa, kết quả giờ Sầm Tuế muốn dừng chơi đùa rồi, anh ấy ngược lại còn thấy thú vị.
Ôn Đình bày ra bộ dạng rất hiểu, cầm bài nói: “Thói quen thôi, Sầm Tuế trước nay đều luôn chạy theo sau lưng anh ấy, anh ấy cũng luôn nghĩ rằng chỉ có mình mới có thể đá Sầm Tuế. Ai mà biết được Sầm Tuế lại đột nhiên trở mặt, anh ấy liền không tiếp nhận nổi thôi, chính là giống như…”
Ôn Đình hạ bài xuống nghĩ một lát: “Chính là giống như ông nuôi một chú chó, nó suốt ngày vây quanh ông quay vòng vòng, vẫy đuôi lấy lòng ông. Trong tâm trí và ánh mắt chỉ có mình ông, ông đá nó cũng hướng ông vẫy đuôi nịnh ông, dần dà ông sẽ quen, rồi đột nhiên có một ngày, chú chó nhỏ lạnh mặt không để ý đến ông nữa, không có người vây quanh chân ông quay vòng nữa, ông có phải hay không sẽ cảm thấy không quen? Sau đó ông lại phát hiện ra nó vẫy đuôi với người khác, không thèm nhìn ông lấy một cái, đôi khi còn nghiến răng hung dữ với ông, ông nói xem ông sẽ không cảm thấy khó chịu, tâm tình trống rỗng sao?
Uông Kiệt nghĩ đến tình cảnh đó, gật đầu đáp: “Chắc chắn sẽ có.”
Ôn Đình giễu cợt cười một tiếng: “Tôi vốn dĩ còn cho rằng, Sầm Tuế đối với Trần Vũ tình sâu ý đậm, thiếu anh ấy là không sống được, kết quả cũng ra như vậy, cái tốc độ lật mặt cùng với mức độ dứt khoát này, thật khiến người ta bội phục a. Đúng rồi, mấy người có biết tại sao Sầm Tuế lại đá Trần Vũ không?”
Giống như lần này bọn họ muốn nhìn bức thanh hoa bách hợp của Nhật Bản thì phải trải qua không ít cực khổ.
Nghĩ như vậy Sầm Tuế nhìn về phía Vinh Mặc: "Anh nói kiểu này thì tôi không có ý muốn bán cho người khác."
Vinh Mặc cười một chút: "Đồ vật là của cô, quyền quyết định trong tay cô, không cần gánh nặng, cứ làm việc cô cho là đúng đi."
Sầm Tuế nhìn chằm chằm Vinh Mặc, không nhìn ra trong lời nói của anh có phần nào dối trá.
Trong lòng cô càng nhiều cân nhắc nhưng cô cũng không lập tức cho ra đáp án chỉ nói: "Giám định kết quả ra rồi nói sau."
Liên quan tới việc giám định mảnh sứ đến đây kết thúc sau đó không có nói thêm nữa.
Vinh Mặc cùng Sầm Tuế ngồi tại bên cạnh bàn mặc sức nói chuyện phiếm, đem đồ còn dư lại lại ăn hết, hoàn thành đĩa CD hành động sau đó mới đứng dậy rời khỏi quán lẩu.
Vinh Mặc lái xe chở Sầm Tuế đưa đến trước cửa lớn khu biệt thự nhà cô, lúc đưa tay thoá dây an toàn cho Sầm Tuế thì nói với cô: "Buổi sáng ngày mai tôi đi sân bay nên không đi tới tiệm. Trong tiệm có xảy ra bất kỳ tình huống nào dùng Wechat liên lạc với tôi là được."
Sầm Tuế nhìn anh gật gật đầu: "Yên tâm đi."
Nói xong quay người chuẩn bị xuống xe bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, sững sờ nửa ngày lại quay người lại cười nhìn Vinh Mặc nói: "Đi Nhật Bản đúng không, nhân tiện mang về cho tôi ít đồ."
Đi công tác mang một ít đồ về không phải việc khó gì, Vinh Mặc quay đầu nhìn về phía cô nói: "Muốn cái gì cô nhắn cho tôi."
Sầm Tuế hài lòng cười lại nói: "Cám ơn ông chủ."
Vinh Mặc cho rằng cô chính là muốn một món hay hai món đồ chơi. Nhưng mà chờ tới ban đêm anh tắm rửa xong ngồi vào trên ghế salon cầm điện thoại di động lên kiểm tra phát hiện Sầm Tuế cho anh phát một đống tin nhắn. Màn hình điện thoại không có đủ hiện hết tin, tin nhắn chiếm trọn vẹn hẳn hai cái chiều dài màn hình. Vinh Mặc nhìn kỹ mấy món đồ trên màn hình không phải mỹ phẩm dưỡng da chính là đồ trang điểm. Sau khi xem xong anh với dáng vẻ thuận theo ấn nhẹ lông mày. Đây là mua một ít đồ vật? Hay là… muốn nhập hàng vậy…
Đang đè lại mi tâm điện thoại rung lên làm anh giật cả mình.
Anh mở to mắt nhìn thấy Sầm Tuế cho anh phát cái nhãn dán cô gái nhỏ đang thẹn thùng làm nũng cười ngọt ngào.
Sau đó vẫn là câu nói kia: "Cám ơn ông chủ."
Vinh Mặc xem tin nhắn, khoé môi vô thức cong lên.
Trong lồng ngực có cảm giác khác lạ, anh nhấn nhẹ màn hình quay về: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Sầm Tuế: "Ngủ ngon.Tệp gif."
Sầm Tuế: "Chờ anh quay về."
Vinh Mặc: "Ngủ ngon."
Vinh Mặc: "Quay về gặp."
Trong quán cà phê ở tầng dưới của học viện tài chính.
Uông Kiệt, Triệu Tử Trừng, Chu Nhất Miểu cùng với Ôn Đình đang chơi bài.
Quán cà phê không mở nhạc, mỗi bàn đều đang có người nói chuyện, không gian rất náo nhiệt ồn ào.
Triệu Tử Trừng ném lên bàn hai quân bài, tùy tiện hỏi một câu: “Vũ ca đã bao lâu rồi chưa đến trường nhỉ?
Uông Kiệt ngồi bên trái của Triệu Tử Trừng bỗng xếp bài lại, nhấp một ngụm cà phê đáp: “Hình như sắp được hai tuần rồi, giống như bốc hơi khỏi thế giới này rồi ấy.”
Chu Nhất Miểu cười cười: “Lật xe thôi mà, Không đến mức đó chứ?”
Triệu Tử Trừng cũng ‘chẹp’ một tiếng: “Mình cũng không nghĩ là nặng đến mức đó đâu, nhưng ai mà biết được anh ấy nghĩ thế nào, mình cứ nghĩ Vũ ca chỉ đơn giản là chơi đùa với Sầm Tuế thôi, bình thường cũng không thấy anh ấy để ý người ta nữa kìa, kết quả giờ Sầm Tuế muốn dừng chơi đùa rồi, anh ấy ngược lại còn thấy thú vị.
Ôn Đình bày ra bộ dạng rất hiểu, cầm bài nói: “Thói quen thôi, Sầm Tuế trước nay đều luôn chạy theo sau lưng anh ấy, anh ấy cũng luôn nghĩ rằng chỉ có mình mới có thể đá Sầm Tuế. Ai mà biết được Sầm Tuế lại đột nhiên trở mặt, anh ấy liền không tiếp nhận nổi thôi, chính là giống như…”
Ôn Đình hạ bài xuống nghĩ một lát: “Chính là giống như ông nuôi một chú chó, nó suốt ngày vây quanh ông quay vòng vòng, vẫy đuôi lấy lòng ông. Trong tâm trí và ánh mắt chỉ có mình ông, ông đá nó cũng hướng ông vẫy đuôi nịnh ông, dần dà ông sẽ quen, rồi đột nhiên có một ngày, chú chó nhỏ lạnh mặt không để ý đến ông nữa, không có người vây quanh chân ông quay vòng nữa, ông có phải hay không sẽ cảm thấy không quen? Sau đó ông lại phát hiện ra nó vẫy đuôi với người khác, không thèm nhìn ông lấy một cái, đôi khi còn nghiến răng hung dữ với ông, ông nói xem ông sẽ không cảm thấy khó chịu, tâm tình trống rỗng sao?
Uông Kiệt nghĩ đến tình cảnh đó, gật đầu đáp: “Chắc chắn sẽ có.”
Ôn Đình giễu cợt cười một tiếng: “Tôi vốn dĩ còn cho rằng, Sầm Tuế đối với Trần Vũ tình sâu ý đậm, thiếu anh ấy là không sống được, kết quả cũng ra như vậy, cái tốc độ lật mặt cùng với mức độ dứt khoát này, thật khiến người ta bội phục a. Đúng rồi, mấy người có biết tại sao Sầm Tuế lại đá Trần Vũ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook