Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô nhận tiền của người đàn ông, cẩn thận đem lư hương cất vào hộp, mang đến đặt vào lòng bàn tay của ông ấy, cười nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Người đàn ông nhận lấy cái hộp, thanh âm vẫn ở sau lớp khẩu trang, thông qua lớp kính râm nhìn về phía Sầm Tuế nói: “Cô vừa rồi nói rất hay, hay là thêm Wechat, lúc nào có thời gian thì nói chuyện một chút.”

Người trong giới nhất định phải kết bạn, Sầm Tuế không từ chối, trực tiếp cầm điện thoại lên nói: “Được”

Cứ như vậy, hai người dưới ánh mắt sắc như đao của Triệu Tử Trừng mà trao đổi Wechat.

Triệu Tử Trừng thật sự rất gấp, muốn lao lên cướp lấy cái hộp, giọng nói thô bạo: “Sầm Tuế, tôi bảo cô đợi một chút, không nghe thấy à?”

Người đàn ông đang cầm chiếc hộp nhẹ nhàng né qua một bên, nhìn về phía Triệu Tử Trừng nói: “Người trẻ tuổi không cần nhỏ nhen như vậy, quy tắc của giới đồ cổ, hai bên tiền trao cháo múc, ai cũng không được hối hận, chơi không lại thì tốt nhất là đừng nên chơi, tức giận hại thân đấy.”

Những người đang xem náo nhiệt kia cũng bắt đầu mở miệng nói Triệu Tử Trừng.

“Đúng vậy, đúng vậy, là cậu muốn lừa cô gái kia trước còn gì.”

“Tự mình tâm địa bất lương, sao lại hối hận rồi?”

“Chơi không lại thì đừng có chơi.”

“Đừng có mà phá vỡ quy tắc của giới chơi đồ cổ!”



Triệu Tử Trừng nghe thấy những lười ồn ào đó, chỉ thấy ý thức dần tan rã, mọi thứ trước mắt đều bắt đầu lóa lên.

Anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện một chữ cũng không thể thốt ra thành lời.

Cảm giác những âm thanh xung quanh đều giống như lưỡi dao sắc bén, toàn bộ đều đâm về phía anh ta, khiến anh ta muốn chạy trốn ngay lập tức.

Anh ta bị những thanh âm kia áp chế, cầm balo lên quay người đi về phía cửa, kết quả vừa ra khỏi cửa, bước xuống thềm thì thân thể bất động một lúc, ngã cái “rầm” ra đất.

Uông Kiệt cùng Chu Nhất Miểu vội vàng chạy lại, vươn tay đỡ Triệu Tử Trừng lên: “Cậu còn đang phải bồi thường một chiếc xe đua đấy, mẹ nó đừng có mà không có tiền đồ như thế.”

Triệu Tử Trừng trợn to mắt nhào vào lòng Uông Kiệt, bật khóc nức nở: “Mình sợ ba mình sẽ đánh chết mình mất thôi, đó là cái lư hương độc nhất trên thế giới, mười vạn liền bị mình bán mất rồi.

Sau khi bốn người Triệu Tử Trừng ảo não rời đi, những vị khách đứng xem náo nhiệt cũng dần tản bớt.

Đến cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông mặc toàn đồ đen vẫn chưa đi, đang đứng cạnh quầy trưng bày lại xem một hồi.

Sầm Tuế cảm thấy hứng mua sắm của anh ta lại bị đào lên rồi, dáng vẻ giống như muốn mua thêm thứ gì, liền chạy lại đứng bên cạnh, giới thiệu cho người đàn ông những món đồ khác trong quán.

Người đàn ông nghiêm túc lắng nghe, nghe xong liền cười nhẹ nói: “Người trẻ tuổi giống như cô, có thể giới thiệu những món đồ này rõ ràng rành mạch như vậy, thật không phải là đơn giản, nhìn cũng không giống là học thuộc, mà là thật sự hiểu biết về chúng.”

Có một số thứ chỉ cần mở miệng cũng có thể nghe ra. Những lời cô vừa nói, rốt cuộc là để bán hàng cho khách mới học thuộc lòng, vậy mà những kiến thức này thật sự đã ngấm vào trong máu thịt cô rồi.

Những kiến thức đã ngấm vào máu, là những kinh nghiệm dựa vào thời gian mới tích lũy ra được, có diễn cũng không thể diễn.



Sầm Tuế cười cười: “Nếu đã trông quán bán hàng, thì đương nhiên cũng phải hiểu một chút.”

Người đàn ông lắc đầu: “Cô hiểu được đâu chỉ một chút như thế này, kiến thức và nhãn lực của cô, đều không phải thứ mà người thường có được.”

Vừa nãy lúc xem náo nhiệt trông thấy dáng vẻ nói chuyện của cô, còn có giám định chiếc lư hương rất chi tiết, cô giống như một đại nhân vật hiểu biết sâu rộng.

Nếu như không nhìn vào mặt cô, lại bỏ qua sự non nớt trong lời nói, thì cơ bản sẽ tưởng cô là một người giám định cổ vật thành thục xuất sắc.

Những kinh nghiệm giám định cổ vật này không phải Sầm Tuế tự mình nỗ lực mà có được, cô ngại ngùng khiêm tốn đáp: “Ngài quá khen rồi.”

Người đàn ông thấy dáng vẻ không muốn nói nhiều của cô, cũng biết điều mà không nói tiếp nữa.

Anh đối với cô rất tò mò, nhưng người ta đã từ chối làm thân, anh lại hỏi nữa quả thực cũng không hay cho lắm.

Trước tiên cứ kết bạn đã, sau này lâu ngày ở chung, quen thân nhau rồi, có những thứ tự nhiên sẽ biết thôi.

Người đàn ông nhìn lướt qua quầy hàng lần nữa, cuối cùng chọn thêm hai món.

Một cái là xâu tiền dưới thời Ngũ Đế triều nhà Thanh, dùng dây bện màu đỏ xâu lại với nhau, giúp trừ tà, thịnh vượng, ngăn chặn hung thần và chống lại cái xấu.

Một vật nữa là cũng thuộc về thời nhà Thanh, dây chuyền đính ngọc, ngọc được đính là ngọc phỉ thúy như ý, là đồ trang sức tượng trưng cho sự cát tường.

Sau khi cùng Sầm Tuế giao dịch xong hai món hàng, người đàn ông không lưu lại cửa tiệm nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...