Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 70:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Tuế hít một hơi thật sâu, ấn vào biểu tượng micro, giọng điệu không giấu được sự phấn khích nói: “Mình làm thêm ở một tiệm đồ cổ, bọn cậu cũng biết đúng không. Hôm nay có một khách ghé qua cửa hàng, mua liền ba món đồ ở quan mình.”
Sau khi gửi đi liền lập tức thu đoạn ghi âm tiếp theo: “Bọn cậu biết vị khách đó là ai không?”
“Là Hàn Dịch, đại minh tinh đại ảnh đế, Hàn Dịch đó!!”
Nhóm chat im lặng trong chốc lát.
Đào Mẫn Nhi: [Aaaaaaaaaaaa…]
Đào Mẫn Nhi: [Thật hay giả vậy?]
Sầm Tuế không nhiều lời, trực tiếp gửi bức ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa cô và Hàn Dịch vào trong nhóm.
Sau đó, trang trò chuyện trong nháy mắt nổ tung—
Trần Đại Noãn: [Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…]
Chu Nhị Bảo: [Aaaaaaaaaaa…]
Đào Mẫn Nhi: [Kiếp trước cậu giải cứu thế giới à, sao lại may mắn vậy…]
Sầm Tuế ôm điện thoại cười cười: [Vận khí của tiên nữ đó☺]
Chu Nhị Bảo: [Cầu tiên nữ chia cho tiểu nữ chút may mắn]
Trần Đại Noãn: [Tiên nữ hãy mang em đi với!!]
Sầm Tuế nhìn điện thoại cười cười, ngồi trong xe cùng mấy người Đào Mẫn Nhi tán gẫu một hồi, chia sẻ niềm vui sướng phấn khích của cô.
Mặc dù minh tinh cũng là người bình thường, nhưng Sầm Tuế chưa từng nghĩ rằng, bản thân lại có thể cùng một đại minh tinh kết bạn Wechat.
Hơn nữa trước khi thêm wechat, còn có cơ hội nói chuyện một lúc lâu.
Nghĩ đi nghĩ lại mới cảm thấy, giống như đang nằm mơ vậy.
Sầm Tuế cùng hội chị em chia sẻ phấn khích một hồi lâu, mới xuống xe đi vào nhà.
Mà cả một buổi tối hôm đó, khóe miệng đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Ba Sầm và mẹ Sầm nhìn thấy Sầm Tuế vui vẻ, hỏi cô có chuyện gì vui, cô lại không nói.
Đồng Tinh Tinh âm thầm nghĩ trong lòng — khẳng định là vì đàn ông rồi.
Tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay, mỗi một chuyện đều đủ để Sầm Tuế khoác lác một năm.
Nhưng cô vẫn giữ gìn nguyên tắc khiêm nhường sâu trong nội tâm, trước nay đều không khoe khoang khoác lác với ai, buổi tối thì yên yên ổn ổn đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy cũng an an ổn ổn đi đến trường.
Hôm nay Sầm Tuế đến trường khá là sớm, lúc bước vào giảng đường, bên trong vẫn chưa có nhiều người đến.
Nhưng là, bạn học Trần Vũ biến mất gần hai tuần rồi, vậy mà lại đang ngồi an ổn trong giảng đường.
Sầm Tuế nhìn thấy hắn cũng coi như không, trực tiếp tìm ghế phía sau ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống liền lấy tài liệu tiếng Anh ra trải lên bàn, im lặng vùi đầu học thuộc từ mới tiếng Anh.
Trong lúc cô đang miệt mài học thuộc từ, các bạn sinh viên trong khoa cũng lần lượt tiến vào giảng đường.
Sầm Tuế cũng không ngẩng đầu lên nhìn nhiều, một lúc sau, trong lúc cô đang chăm chú học thuộc từ đơn, một chiếc balo đột nhiên bị nện mạnh xuống chiếc ghế ngay bên cạnh cánh tay cô.
Sầm Tuế vẫn bình thản, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Triệu Tử Trừng vừa mới ném balo xuống.
Phía sau anh ta còn có hai người, tất nhiên là Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu.
Ôn Đình không học cùng khoa với bọn họ, thời gian lên lớp sẽ không đến đây.
Triệu Tử Trừng nhìn cô, mở miệng nói trước: “Tôi không cần biết cô dùng cách gì, lập tức đem cái lư hương kia về cho tôi.”
Sầm Tuế không nói gì, ánh mắt dồn hết vào ôn tập tài liệu, cô lười nhìn lại anh ta, thật là vô vị.
Triệu Tử Trừng rõ ràng đang nhịn cơn tức giận, lại nói một câu: “Sầm Tuế, cô đừng có mà khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, cái lư hương đó tôi nhất định phải mang về.”
Nghe thấy cuối giảng đường có động tĩnh, các bạn sinh viên khác cũng quay đầu nhìn về phía bên này.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng không ai lên tiếng, chỉ tò mò ngồi xem náo nhiệt.
Ánh mắt chăm chú vào tài liệu Tiếng Anh của Sầm Tuế trong giây lát dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Triệu Tử Trừng.
Ánh mắt lạnh như băng, như đâm thẳng vào khuôn mặt Triệu Tử Trừng, thanh âm phát ra cũng thật lạnh: “Tôi khuyên anh nên giữ lại cho mình chút mặt mũi đi, dù sao cũng là một phú nhị đại, chỉ là hai trăm vạn tệ mà thôi, vậy mà chơi không nổi sao?”
Triệu Tử Trừng giận giữ nói: “Đó mẹ nó đâu chỉ là chuyện hai trăm vạn tệ?”
Là chuyện chiếc lư hương độc nhất vô nhị kia, bị người khác thu về rồi, người ta lại không muốn bán ra nữa, hắn cho dù có hơn hai trăm vạn tệ đi nữa cũng mua lại được.
Sầm Tuế cười lạnh: “Có người kề dao vào cổ ép anh bán sao? Là anh tự ngu ngốc không nhìn ra giá trị của nó, đã lập tức muốn bán cho tôi để giễu cợt tôi. Vừa ngốc vừa xấu xa thì cũng thôi đi, đến chút mặt mũi cũng không cần, thật sự dám mở miệng ra mà đòi lại đồ, anh như vậy cũng đáng làm đàn ông sao?”
Triệu Tử Trừng nghe xong những lời này, mặt liền xanh mét, muốn phản bác lại cũng không nói ra được câu nào có lực.
Anh ta nhịn được một lúc, đột nhiên bước lên nháy mắt bắt lấy cổ tay của Sầm Tuế.
Tay anh ta nắm rất chặt, không có ý tốt nói: “Đi, đi ra ngoài nói.”
Sầm Tuế hít một hơi thật sâu, ấn vào biểu tượng micro, giọng điệu không giấu được sự phấn khích nói: “Mình làm thêm ở một tiệm đồ cổ, bọn cậu cũng biết đúng không. Hôm nay có một khách ghé qua cửa hàng, mua liền ba món đồ ở quan mình.”
Sau khi gửi đi liền lập tức thu đoạn ghi âm tiếp theo: “Bọn cậu biết vị khách đó là ai không?”
“Là Hàn Dịch, đại minh tinh đại ảnh đế, Hàn Dịch đó!!”
Nhóm chat im lặng trong chốc lát.
Đào Mẫn Nhi: [Aaaaaaaaaaaa…]
Đào Mẫn Nhi: [Thật hay giả vậy?]
Sầm Tuế không nhiều lời, trực tiếp gửi bức ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa cô và Hàn Dịch vào trong nhóm.
Sau đó, trang trò chuyện trong nháy mắt nổ tung—
Trần Đại Noãn: [Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…]
Chu Nhị Bảo: [Aaaaaaaaaaa…]
Đào Mẫn Nhi: [Kiếp trước cậu giải cứu thế giới à, sao lại may mắn vậy…]
Sầm Tuế ôm điện thoại cười cười: [Vận khí của tiên nữ đó☺]
Chu Nhị Bảo: [Cầu tiên nữ chia cho tiểu nữ chút may mắn]
Trần Đại Noãn: [Tiên nữ hãy mang em đi với!!]
Sầm Tuế nhìn điện thoại cười cười, ngồi trong xe cùng mấy người Đào Mẫn Nhi tán gẫu một hồi, chia sẻ niềm vui sướng phấn khích của cô.
Mặc dù minh tinh cũng là người bình thường, nhưng Sầm Tuế chưa từng nghĩ rằng, bản thân lại có thể cùng một đại minh tinh kết bạn Wechat.
Hơn nữa trước khi thêm wechat, còn có cơ hội nói chuyện một lúc lâu.
Nghĩ đi nghĩ lại mới cảm thấy, giống như đang nằm mơ vậy.
Sầm Tuế cùng hội chị em chia sẻ phấn khích một hồi lâu, mới xuống xe đi vào nhà.
Mà cả một buổi tối hôm đó, khóe miệng đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Ba Sầm và mẹ Sầm nhìn thấy Sầm Tuế vui vẻ, hỏi cô có chuyện gì vui, cô lại không nói.
Đồng Tinh Tinh âm thầm nghĩ trong lòng — khẳng định là vì đàn ông rồi.
Tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay, mỗi một chuyện đều đủ để Sầm Tuế khoác lác một năm.
Nhưng cô vẫn giữ gìn nguyên tắc khiêm nhường sâu trong nội tâm, trước nay đều không khoe khoang khoác lác với ai, buổi tối thì yên yên ổn ổn đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy cũng an an ổn ổn đi đến trường.
Hôm nay Sầm Tuế đến trường khá là sớm, lúc bước vào giảng đường, bên trong vẫn chưa có nhiều người đến.
Nhưng là, bạn học Trần Vũ biến mất gần hai tuần rồi, vậy mà lại đang ngồi an ổn trong giảng đường.
Sầm Tuế nhìn thấy hắn cũng coi như không, trực tiếp tìm ghế phía sau ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống liền lấy tài liệu tiếng Anh ra trải lên bàn, im lặng vùi đầu học thuộc từ mới tiếng Anh.
Trong lúc cô đang miệt mài học thuộc từ, các bạn sinh viên trong khoa cũng lần lượt tiến vào giảng đường.
Sầm Tuế cũng không ngẩng đầu lên nhìn nhiều, một lúc sau, trong lúc cô đang chăm chú học thuộc từ đơn, một chiếc balo đột nhiên bị nện mạnh xuống chiếc ghế ngay bên cạnh cánh tay cô.
Sầm Tuế vẫn bình thản, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Triệu Tử Trừng vừa mới ném balo xuống.
Phía sau anh ta còn có hai người, tất nhiên là Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu.
Ôn Đình không học cùng khoa với bọn họ, thời gian lên lớp sẽ không đến đây.
Triệu Tử Trừng nhìn cô, mở miệng nói trước: “Tôi không cần biết cô dùng cách gì, lập tức đem cái lư hương kia về cho tôi.”
Sầm Tuế không nói gì, ánh mắt dồn hết vào ôn tập tài liệu, cô lười nhìn lại anh ta, thật là vô vị.
Triệu Tử Trừng rõ ràng đang nhịn cơn tức giận, lại nói một câu: “Sầm Tuế, cô đừng có mà khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, cái lư hương đó tôi nhất định phải mang về.”
Nghe thấy cuối giảng đường có động tĩnh, các bạn sinh viên khác cũng quay đầu nhìn về phía bên này.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng không ai lên tiếng, chỉ tò mò ngồi xem náo nhiệt.
Ánh mắt chăm chú vào tài liệu Tiếng Anh của Sầm Tuế trong giây lát dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Triệu Tử Trừng.
Ánh mắt lạnh như băng, như đâm thẳng vào khuôn mặt Triệu Tử Trừng, thanh âm phát ra cũng thật lạnh: “Tôi khuyên anh nên giữ lại cho mình chút mặt mũi đi, dù sao cũng là một phú nhị đại, chỉ là hai trăm vạn tệ mà thôi, vậy mà chơi không nổi sao?”
Triệu Tử Trừng giận giữ nói: “Đó mẹ nó đâu chỉ là chuyện hai trăm vạn tệ?”
Là chuyện chiếc lư hương độc nhất vô nhị kia, bị người khác thu về rồi, người ta lại không muốn bán ra nữa, hắn cho dù có hơn hai trăm vạn tệ đi nữa cũng mua lại được.
Sầm Tuế cười lạnh: “Có người kề dao vào cổ ép anh bán sao? Là anh tự ngu ngốc không nhìn ra giá trị của nó, đã lập tức muốn bán cho tôi để giễu cợt tôi. Vừa ngốc vừa xấu xa thì cũng thôi đi, đến chút mặt mũi cũng không cần, thật sự dám mở miệng ra mà đòi lại đồ, anh như vậy cũng đáng làm đàn ông sao?”
Triệu Tử Trừng nghe xong những lời này, mặt liền xanh mét, muốn phản bác lại cũng không nói ra được câu nào có lực.
Anh ta nhịn được một lúc, đột nhiên bước lên nháy mắt bắt lấy cổ tay của Sầm Tuế.
Tay anh ta nắm rất chặt, không có ý tốt nói: “Đi, đi ra ngoài nói.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook