Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 75:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão Từ cầm chén uống một ngụm nước, nói tiếp: "Nói đến người sáng lập Ngũ Đại Hầu Chu, gọi là Quách Uy, ông tiêu diệt Hậu Hán, lập Hậu Chu. Mà Hậu Hán này cũng do Quách Uy lập ra cùng với sự giúp đỡ của hoàng đế lập quốc Lưu Tri Viễn lập ra., Lưu Tri Viễn rất coi trọng vị Quách Uy này, bổ nhiệm ông làm đại thần cố mệnh sau khi qua đời.”
"Gọi đại thần cố mệnh là gì? Chính là tương tự như Triệu Cao thời nhà Tần. Khi nắm quyền nhiếp chính cai trị gì gì đó, được cho là có rất nhiều quyền lực trong tay, là tể tướng. Sau đó thì sao, sau khi vị tiểu hoàng đế của Hậu Hán lên ngôi, ông muốn nắm quyền , điều này không phải là bắt đầu tranh giành quyền lực sao? "
"Tôi là đại thần, trong tay có quá nhiều quyền lực, hoàng thượng muốn nắm quyền thì nhất định phải giết cháu đúng không? Tiểu hoàng thượng muốn bắt Quách Uy này, Quách Uy đó nhất định không muốn rồi, trực tiếp phản binh. Nhưng khi ông đang ở bên ngoài, cả nhà già trẻ đều ở kinh thành, tiểu hoàng đế trực tiếp giết hết người nhà của ông.”
"Quách Uy tự xưng là hoàng đế và lập Hầu Chu, nhưng ông ấy không có con trai, vì vậy ông ấy đã truyền ngôi cho cháu trai và con nuôi Sài Vinh sau khi chết. Đây là mối quan hệ gì chứ, chính là ông ấy lấy vợ Sài thị, mà Sài Vinh là cháu trai Sài thị, đương nhiên, cũng là con nuôi Quách Uy.”
Sầm Tuế lắng nghe ông kể một cách cẩn thận, biểu hiện rất tập trung.
Một số điều lão Từ nói, một số tích lũy trong tâm trí cô, một số thì không.
Thấy cô thích nghe, lão Từ rất nhiệt tình nói.
Ông ông lại uống thêm một ngụm nước, lúc vặn ly nói: "Nhắc đến Sài Vinh, hầu hết mọi người đều biết đến ông ta, có lẽ không phải sài từ, mà là câu chuyện về 'Bào mã quyển thành'. Nói về Sài Vinh thời điểm đó muốn mở thành Khai Phong, đã sai đại tướng Triệu Khuông Dận phi nước đại trên lưng ngựa, chạy cho đến khi con ngựa kiệt sức mới dừng lại, sau đó sử dụng phạm vi này để tăng gấp đôi kích thước của thành phố Biện Châu* ban đầu."
*Tên cũ của Khai Phong.
"Triệu Khuông Dận cháu nhất đinh là biết. Không lâu sau khi Sài Vinh qua đời, ông ấy đã lập nên nhà Tống. Kinh đô thời Tống đặt ở Khai Phong, khi đó gọi là Đông Kinh. Cho nên thành được mở rộng, lại gọi Đông Kinh ngoại thành. Triều Tống đã phân ra ngoại thành, nội thánh , còn có hoàng thành ở giữa ”.
Lão Từ dừng một chút, sau đó tự ngẫm lại nói: "Ừa, đi quá xa rồi, chúng ta nói về sài từ đi."
Sầm Tuế không nhịn được cười thành tiếng, "Ông cứ tha hồ kể đi, cháu đều thích nghe."
Lão Từ nhìn thấy Sầm Tuế cười, tự mình cũng cười theo, không biết vui cái gì.
Sau đó ông lại cười tiếp tục nói: "Sau khi Sài Vinh lên làm hoàng đế, xuống tay ra lệnh tạo ra một cái lò ngự, đời sau gọi là 'sài từ'. Lúc đó lò ngự nung sứ, Sài Vinh đã ra một chỉ thị, gọi là... mưa qua trời trong phá vỡ mây, đây là màu sắc của tương lai ... nên nói rằng. Màu sau cơn mưa trời lại nắng đó, cháu nghĩ xem đẹp biết bao.”
Sầm Tuế vẫn cười, thầm nghĩ mảnh sứ đặt trước mặt ông, sao ông lại không nhận ra nhỉ.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên là không nói ra miệng, vì sợ bị đánh.
Lão Từ mạnh miệng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng say mê, vả vô miệng tiếp tục nói: "Dù sao nung đồ sứ này cũng phải tốn rất nhiều công sức, nung ra những sản phẩm đạt tiêu chuẩn chỉ được phép sử dụng trong hoàng cung, không hợp lệ sẽ bị tiêu diệt.”
"Sau này Triệu Khuông Dận nổi dậy, thành lập triều đại nhà Tống. Triệu Khuông Dận là người như nào? Ông ấy khởi xướng cần cù tiết kiệm, phản đối thói xa hoa lãng phí, nói gì mà khi hoàng đế thối nát như vậy thì đất nước có thể không diệt vong sao? Sau đó ông ấy đem những bảo vật vô giá của Liên thành trong kho bạc hoàng cung, tất cả đều chuyển vào sân, đều cha bố nó chứ đập hết luôn! "
Nói đến đây, lão Từ che ngực: "Aiya, nói ra thật sự rất đau lòng."
Sau khi che ngực lại nói: "Sau đó thì sao, Triệu Khuông Dận đi thị sát lò nung chính thức của Sài Vinh, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều chứng kiện một trận, nhìn xong quay lại Biện Kinh, ông lập tức ra thánh chỉ, truyền lệnh đóng của lò ngự, thợ thủ công cũng bị cách chức, nói rằng tốn kém quá nhiều, lại gây ô nhiễm hủy hoại môi trường vân vân mây mây, chỉ như vậy nên các lò ngự không còn nữa ”.
"Vì vậy, vào thời nhà Tống, đồ chai sứ vốn đã cực kỳ quý hiếm. Vào thời nhà Minh, cha con gian thần là Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiên, nhân danh hoàng đế, đã sử dụng quyền lực của cả đất nước, mất cả đời, cũng đã vơ vét được mười miếng sài từ.”
"Vào thời nhà Thanh, vẫn còn một vài mảnh được cất giấu trong cung. Càn Long coi chúng như bảo vật và đã viết rất nhiều bài thơ."
Lão Từ cầm chén uống một ngụm nước, nói tiếp: "Nói đến người sáng lập Ngũ Đại Hầu Chu, gọi là Quách Uy, ông tiêu diệt Hậu Hán, lập Hậu Chu. Mà Hậu Hán này cũng do Quách Uy lập ra cùng với sự giúp đỡ của hoàng đế lập quốc Lưu Tri Viễn lập ra., Lưu Tri Viễn rất coi trọng vị Quách Uy này, bổ nhiệm ông làm đại thần cố mệnh sau khi qua đời.”
"Gọi đại thần cố mệnh là gì? Chính là tương tự như Triệu Cao thời nhà Tần. Khi nắm quyền nhiếp chính cai trị gì gì đó, được cho là có rất nhiều quyền lực trong tay, là tể tướng. Sau đó thì sao, sau khi vị tiểu hoàng đế của Hậu Hán lên ngôi, ông muốn nắm quyền , điều này không phải là bắt đầu tranh giành quyền lực sao? "
"Tôi là đại thần, trong tay có quá nhiều quyền lực, hoàng thượng muốn nắm quyền thì nhất định phải giết cháu đúng không? Tiểu hoàng thượng muốn bắt Quách Uy này, Quách Uy đó nhất định không muốn rồi, trực tiếp phản binh. Nhưng khi ông đang ở bên ngoài, cả nhà già trẻ đều ở kinh thành, tiểu hoàng đế trực tiếp giết hết người nhà của ông.”
"Quách Uy tự xưng là hoàng đế và lập Hầu Chu, nhưng ông ấy không có con trai, vì vậy ông ấy đã truyền ngôi cho cháu trai và con nuôi Sài Vinh sau khi chết. Đây là mối quan hệ gì chứ, chính là ông ấy lấy vợ Sài thị, mà Sài Vinh là cháu trai Sài thị, đương nhiên, cũng là con nuôi Quách Uy.”
Sầm Tuế lắng nghe ông kể một cách cẩn thận, biểu hiện rất tập trung.
Một số điều lão Từ nói, một số tích lũy trong tâm trí cô, một số thì không.
Thấy cô thích nghe, lão Từ rất nhiệt tình nói.
Ông ông lại uống thêm một ngụm nước, lúc vặn ly nói: "Nhắc đến Sài Vinh, hầu hết mọi người đều biết đến ông ta, có lẽ không phải sài từ, mà là câu chuyện về 'Bào mã quyển thành'. Nói về Sài Vinh thời điểm đó muốn mở thành Khai Phong, đã sai đại tướng Triệu Khuông Dận phi nước đại trên lưng ngựa, chạy cho đến khi con ngựa kiệt sức mới dừng lại, sau đó sử dụng phạm vi này để tăng gấp đôi kích thước của thành phố Biện Châu* ban đầu."
*Tên cũ của Khai Phong.
"Triệu Khuông Dận cháu nhất đinh là biết. Không lâu sau khi Sài Vinh qua đời, ông ấy đã lập nên nhà Tống. Kinh đô thời Tống đặt ở Khai Phong, khi đó gọi là Đông Kinh. Cho nên thành được mở rộng, lại gọi Đông Kinh ngoại thành. Triều Tống đã phân ra ngoại thành, nội thánh , còn có hoàng thành ở giữa ”.
Lão Từ dừng một chút, sau đó tự ngẫm lại nói: "Ừa, đi quá xa rồi, chúng ta nói về sài từ đi."
Sầm Tuế không nhịn được cười thành tiếng, "Ông cứ tha hồ kể đi, cháu đều thích nghe."
Lão Từ nhìn thấy Sầm Tuế cười, tự mình cũng cười theo, không biết vui cái gì.
Sau đó ông lại cười tiếp tục nói: "Sau khi Sài Vinh lên làm hoàng đế, xuống tay ra lệnh tạo ra một cái lò ngự, đời sau gọi là 'sài từ'. Lúc đó lò ngự nung sứ, Sài Vinh đã ra một chỉ thị, gọi là... mưa qua trời trong phá vỡ mây, đây là màu sắc của tương lai ... nên nói rằng. Màu sau cơn mưa trời lại nắng đó, cháu nghĩ xem đẹp biết bao.”
Sầm Tuế vẫn cười, thầm nghĩ mảnh sứ đặt trước mặt ông, sao ông lại không nhận ra nhỉ.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên là không nói ra miệng, vì sợ bị đánh.
Lão Từ mạnh miệng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng say mê, vả vô miệng tiếp tục nói: "Dù sao nung đồ sứ này cũng phải tốn rất nhiều công sức, nung ra những sản phẩm đạt tiêu chuẩn chỉ được phép sử dụng trong hoàng cung, không hợp lệ sẽ bị tiêu diệt.”
"Sau này Triệu Khuông Dận nổi dậy, thành lập triều đại nhà Tống. Triệu Khuông Dận là người như nào? Ông ấy khởi xướng cần cù tiết kiệm, phản đối thói xa hoa lãng phí, nói gì mà khi hoàng đế thối nát như vậy thì đất nước có thể không diệt vong sao? Sau đó ông ấy đem những bảo vật vô giá của Liên thành trong kho bạc hoàng cung, tất cả đều chuyển vào sân, đều cha bố nó chứ đập hết luôn! "
Nói đến đây, lão Từ che ngực: "Aiya, nói ra thật sự rất đau lòng."
Sau khi che ngực lại nói: "Sau đó thì sao, Triệu Khuông Dận đi thị sát lò nung chính thức của Sài Vinh, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều chứng kiện một trận, nhìn xong quay lại Biện Kinh, ông lập tức ra thánh chỉ, truyền lệnh đóng của lò ngự, thợ thủ công cũng bị cách chức, nói rằng tốn kém quá nhiều, lại gây ô nhiễm hủy hoại môi trường vân vân mây mây, chỉ như vậy nên các lò ngự không còn nữa ”.
"Vì vậy, vào thời nhà Tống, đồ chai sứ vốn đã cực kỳ quý hiếm. Vào thời nhà Minh, cha con gian thần là Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiên, nhân danh hoàng đế, đã sử dụng quyền lực của cả đất nước, mất cả đời, cũng đã vơ vét được mười miếng sài từ.”
"Vào thời nhà Thanh, vẫn còn một vài mảnh được cất giấu trong cung. Càn Long coi chúng như bảo vật và đã viết rất nhiều bài thơ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook