[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
-
Chapter 1119
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 1119
.
.
.
“Hộc. Hộc.”
Resh đã bị vụ nổ cuốn đi. Ngay khi hồi sinh, anh ta đã chạy về Khu rừng của Cây Thế giới. Anh ta đương nhiên biết rằng mình không thể giúp gì kể cả khi đến đó. Tới được đó có lẽ còn là quá muộn rồi ấy chứ.
‘Nhưng mà.’
Resh không lo lắng về thể lực của mình. Đến được khu rừng là nhiệm vụ của anh ta nên anh ta đã chạy không ngừng.
‘Mình phải khiến Kyle chú ý đến mình một lúc để tạo ra sơ hở.’
Nó sẽ là một sơ hở rất nhỏ. Dù vậy, biến số ấy có thể là một sức mạnh cho ai đó. Dĩ nhiên, thế là quá lạc quan. Nhưng mà, đó là điều đúng đắn cần làm kể cả nếu chỉ có 0,01% cơ hội. Đây chính là một kỵ sĩ.
“Grid!”
Resh la lên một khi anh ta đến được Khu rừng của Cây Thế giới.
“Mercedes!”
Giọng nói của anh ta dần to lên lúc lần theo dấu vết của sự tàn phá và đến gần hiện trường của trận chiến.
“Asmophel!”
Resh tuyệt vọng. Lý Đình và Kyle đều là quái vật. Có thể sẽ khác nếu trận chiến chỉ gồm Lý Đình với Mercedes, nhưng Kyle đã hồi phục rồi. Chúng sẽ không bao giờ là những đối thủ dễ nhai đối với Grid.
“Grid...!”
Resh cầu nguyện. Anh ta cầu nguyện hết lần này đến lần khác cho họ được bình an. Rồi bỗng dưng...
“Ah...”
Anh ta đã đến nơi, và sau đó nhìn thấy.
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó!!”
Kyle đang cúi đầu trước Grid.
“...??”
“Ớ? Resh kìa.”
Chuyện gì thế này? Nhóm của Grid vẫn toàn vẹn, đám môn đồ võ thần thì đã biến mất không dấu vết, và Kyle thì đang nằm sấp mặt. Grid vẫy tay với Resh, người đang choáng váng trước cảnh tượng không ngờ. “Anh đang hành động cùng với chúng đúng không, Resh?”
Grid biết Resh là kỵ sĩ của Dulandal. Anh đã trực tiếp nghe câu chuyện và sau khi khám phá Vực thẳm cùng Resh với Côcacôla, Grid biết là Resh đã mở ra hảo cảm với Dulandal như một phần thưởng nhiệm vụ.
“Chính xác. Tôi, cũng, các tiên tộc...”
Resh không nói nhiều lời. Chính mệnh lệnh của Dulandal và sự ép buộc của Kyle đã ép anh ta xâm chiếm khu rừng. Anh ta không thể chịu đựng được việc làm hại tiên tộc. Resh không hề đưa ra những cái cớ này. Anh ta đã chọn làm kỵ sĩ của Dulandal và đúng là anh ta đã giết tiên tộc tại những khu rừng nhỏ khác trước khi tới Khu rừng của Cây Thế giới.
“...”
Resh cúi đầu. Anh ta rất đau lòng khi nhìn thấy gương mặt khốn khổ của những tiên tộc còn sống sót, còn lại chẳng quá 10. Rồi một kẻ không ngờ tới đã đến bên cạnh Resh. Đó là một trong những tiên tộc còn sống. Một lần nữa, cô ấy đã mất đi những người bạn và gia đình quý giá của mình vào tay con người. Cô ấy tuy căm ghét và nguyền rủa con người song cô ấy đã nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Resh.
“Cảm ơn anh, Nhân loại.”
“...Sao cơ?”
Tâm trí Resh trống rỗng. Tại sao cô ấy lại cảm ơn anh ta?
“Tôi... Tôi đã làm tổn thương đồng tộc của cô trước khi đến đây”. Resh thú nhận. Anh ta đã sẵn sàng để bị trách mắng và oán hận, ấy vậy mà tiên tộc chỉ nắm lấy bàn tay Resh chặt hơn.
“Anh chắc hẳn đã rất đau đớn về mặt tinh thần. Anh đang buồn bã. Anh đã giúp đỡ bọn tôi vì anh không muốn lặp lại sự hối tiếc tương tự.”
“...”
Đó là một lời an ủi bất ngờ.
Mercedes nói với Resh đang vô cùng bối rối, “Ta đã nghe thấy tiếng hét của anh từ đằng xa. Đó là cách bọn ta có thể nhận thấy và chạy đến đây. Cuối cùng, người đã cứu họ là anh.”
Thập Nhị Tể tướng không hề ra mặt cho tới cùng. Khu rừng của Cây Thế giới có thể rộng và số lượng tiên tộc ít, tức là họ không thể phản ứng nhanh trước một số tình huống nhất định. Tuy nhiên, nó đã chạm đến giai đoạn không thể đưa ra lời bào chữa nữa. Ân nhân của các tiên tộc còn sống là con người, không phải đồng loại của họ. Và đó cũng là Resh nữa.
“...”
Đôi mắt Resh đỏ hoe và anh ta chẳng thể nào mở miệng được. Anh ta rất biết ơn vì mình đã có thể giúp đỡ một chút cho tiên tộc và cảm động khi Mercedes trả lại thành tích cho anh ta.
“Vị kỵ sĩ này, anh đã phải khổ cực rồi.”
Grid mỉm cười lúc anh đại khái nắm được những gì đã diễn ra và bắt tay Resh. Resh cảm thấy đủ loại cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Anh ta giữ chặt lấy bàn tay lớn của Grid và bắt đầu nức nở.
“Cảm ơn anh... Cảm ơn anh...”
Anh ta đã có thể giữ đức tin của mình với tư cách một kỵ sĩ. Niềm tin của anh ta đã giúp đỡ ai đó. Resh được an ủi bởi sự thật này và trái tim anh ta dần được hàn gắn.
“Thứ lỗi cho ta...”
Một người mới đã tiếp cận Resh. Resh sợ hết cả hồn sau khi thấy hắn. Một tên sát nhân say đắm với thiên mệnh của quyền lực. Ngay cả vậy, những kỹ năng đáng sợ của hắn là không thể phủ nhận được. Kyle - lôi thần - đang tiến đến bên cạnh Resh.
“Keuk...!”
Resh rút kiếm ra theo phản xạ.
“Ta xin lỗi”. Kyle đã nhanh hơn một bước và cúi đầu. “T-Ta không biết ngươi là bạn của Quốc vương Grid và đã dám vô lễ...”
Thái độ của Grid với Resh là rất thân thiện. Thoạt nhìn thôi cũng thấy Grid quý Resh. Đối với Kyle, kẻ đã giết Resh như một con rệp, hắn phải mau chóng giải quyết vấn đề này.
‘Hắn đã trải qua những điều kinh khủng gì vậy...’
Resh bị sốc. Thái độ cùng giọng điệu của Kyle đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau thời gian ngắn. Kyle liếc nhìn Grid. “Chuyện đó... Thưa Quốc vương Grid, ta cứ vậy mà quay về thôi sao ạ?’
“Ừm...”
Grid thoáng nhìn xung quanh vào các tiên tộc. Anh cảm thấy hơi có lỗi với tiên tộc nếu đuổi Kyle đi như thế này. Cơ mà, anh có thể làm được gì chứ? Tự tiên tộc sẽ phải đáp trả mối hận thù của họ với Kyle. Grid gật đầu sau một hồi đau khổ. Anh ý thức được các Kiếm Kỵ sĩ và đã bí mật thì thầm vào tai Kyle, “Hãy quan sát động thái của Vực thẳm và Dulandal. Nếu chúng muốn làm hại Vương quốc Vượt hạng vũ trang... ngươi hiểu chứ?”
“T-Tất nhiên rồi ạ. Tôi sẽ lập tức chạy đi và báo cáo cho Điện Hạ.”
“Tốt.”
Grid gật đầu và Kyle rời đi mà không ngoảnh đầu lại. Gần giống như là hắn đang chạy trốn. Grid ra lệnh cho các Kiếm Kỵ sĩ trở về và cuối cùng là đối mặt với Resh. “Resh này, tôi sẵn sàng chào đón anh vào Vượt hạng vũ trang Hội bất cứ lúc nào đấy.”
“Tôi vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.”
Resh lịch sự khước từ. Anh ta rất biết ơn và vinh dự trước lời đề nghị của Grid nhưng chẳng phải anh ta đã trải nghiệm điều đó hôm nay và hôm ở trong Vực thẳm ư? Anh ta quá yếu. Anh ta không xứng có mặt ở nơi mà những kẻ mạnh đang thét gầm.
“Hơn bất cứ điều gì khác...” Một nụ cười cay đắng nở ra trên mặt Resh. “...Tôi vốn đã có một chủ nhân rồi.”
Hoàng tử Dulandal là một người thiếu bản lĩnh. Tuy nhiên, anh ta nguy hiểm vì năng lực mạnh mẽ của mình. Anh ta nhất định sẽ tạo ra một sự xáo trộn lớn. Có lẽ anh ta thậm chí sẽ cử Resh thực hiện một nhiệm vụ khủng khiếp như vậy thêm lần nữa. Nhưng mà, Resh không thể phản bội chủ nhân của mình. Đó là bởi anh ta là một kỵ sĩ.
“Tôi sẽ tập trung vào sự tăng trưởng của mình kể từ hôm nay trở đi”. Resh đã quyết tâm. “Tôi nhất định sẽ trở nên mạnh hơn và đủ tư cách để nói chuyện với Dulandal. Tôi nghĩ rằng nếu mình ở gần Hoàng tử Dulandal, nó chắc chắn sẽ có lợi cho Vương quốc Vượt hạng vũ trang.”
“Tôi sẽ mong đợi chuyện đó.”
‘Anh chắc chắn sẽ làm vậy vì tài năng cùng ý chí của anh rất lớn lao.’
Grid nuốt lại những lời này. Anh nghĩ nó có lẽ sẽ đặt một gánh nặng lên Resh.
“Vậy thì tôi đi đây”. Resh rồi cũng rời đi.
“Tại sao lại không có ai giúp đỡ chứ?”
Mercedes vào thẳng vấn đề. Cô biết về hoàn cảnh của tiên tộc. Dân số của họ ít, họ trung thành với bổn phận của mình và không dễ gì đụng chạm vào công chuyện của người khác. Đặc biệt, Thập Nhị Tể tướng được cho là phải che chở đồng tộc của họ. Họ không hề can thiệp vào các sự kiện xảy ra ở bìa rừng, ấy thế mà họ vẫn không đến mặc dù trường hợp lần này nghiêm trọng đến mức nào. Trận chiến đã kéo dài rất lâu và có đủ loại thiệt hại lẫn lính canh gác hy sinh, nhưng Thập Nhị Tể tướng không hề ló mặt.
Biểu cảm của Mercedes thật âm u. “Có điều gì đã xảy ra với họ sao?”
“Không phải vậy đâu”. Grid có thể suy ra nguyên nhân. “Tôi chắc là họ sợ thôi”.
“Sợ ấy ạ?”
Nó có thể trông không giống như vậy vì họ lần nào cũng bị chà đạp, nhưng tiên tộc là một chủng tộc mạnh mẽ. Nhất là, Thập Nhị Tể tướng đủ xuất chúng để ngay cả Mercedes cũng không thể coi nhẹ họ. Tại sao họ lại trốn sâu trong rừng và mặc kệ đồng bào mình?
Khi Mercedes đang thắc mắc thì...
“Thập Nhị Tể tướng không phải những kẻ hèn nhát”, các tiên tộc bước lên và phân bua. “Họ chỉ tránh xa theo lệnh của Đức mẹ Cây Thế giới.”
“Ta hiểu rồi. Đó là mệnh lệnh của cây thế giới.”
“Điện Hạ... nếu ngài không phiền, thuộc hạ muốn biết về chi tiết.”
“Ừ, nó liên quan đến lý do tôi tới đây. Giữa các chủng loài cổ đại, có một thứ tên là hoa xác chết đã ăn Beniyaru.”
“Beniyaru là một trong Thập Nhị Tể tướng ạ?”
Cô ta bị ăn sao? Thế thì những kẻ khác trong Thập Nhị Tể tướng cũng đang gặp nguy hiểm ư?
‘Tức là họ không thể chiến đấu ngay cả khi Thập Nhị Tể tướng đoàn kết lại...’
Nghĩa là hoa xác chết mạnh hơn con dế hang. Mercedes nuốt nước bọt. Cô đã khổ sở chiến đấu với con dế hang bằng cách dùng cạn Chân Nguyên Năng của mình. Cô sẽ phải hy sinh nhiều tới mức nào để đối đầu với hoa xác chết đây. Cô đang thành thật lo lắng và sợ hãi.
“Thưa Điện Hạ, cây thế giới đã nhờ ngài chiến đấu với hoa xác chết phải không? Xin hãy từ chối yêu cầu ạ. Thuộc hạ không muốn Điện Hạ phải chết.”
Mercedes bày tỏ sự tức giận của cô. Cô oán hận và đổ lỗi cho cây thế giới vì đã nhờ vả Grid chiến đấu chống lại một con quái vật mà tới cả Thập Nhị Tể tướng cũng không thể giết. Grid vội vã xua tay. “Tôi chỉ đơn giản là được nhờ tìm nó thôi, không phải đấu với nó. Đó là lý do tôi mang theo những những người kia.”
Grid giới thiệu nhóm của Chồn hôi. Đó là một nhóm gồm hàng trăm nhà thám hiểm, tập trung xung quanh hạng nhất nhà thám hiểm - Chồn hôi. Họ bị lóa mắt trước vẻ đẹp của Mercedes nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại để chào hỏi cô.
“Thật vinh dự khi được gặp cô, Mercedes.”
Grid giải thích, “Hoa xác chết là một chủng tộc dụ dỗ những kẻ nuôi dưỡng bóng tối trong tim họ. Mercedes à, cô biết rằng có một bóng tối sâu thẳm trong trái tim của tiên tộc mà.”
Chồn hôi thêm vào, “Trong một cuốn sách thực vật học cổ đại mà bọn tôi đã khám phá trong một chuyến thám hiểm trước đây, hoa xác chết được gọi là một ‘bông hoa nở trong đất’. Nó thì thầm kín đáo với con mồi của nó, thao túng và dẫn dụ trước khi nuốt chửng họ.”
Đây là lý do mà Thập Nhị Tể tướng im bặt—hoa xác chết là thiên địch hoàn hảo đối với tiên tộc vì nó có thể che dấu vẻ ngoài và ăn tươi nuốt sống họ.
“Đó là lý do...” Grid hướng sự chú ý sang Asmophel và Amelda. Họ cũng giống như tiên tộc. Họ bị tổn thương và có nhiều bóng tối trong lòng như tiên tộc, nghĩa là họ chắc hẳn sẽ dễ bị hoa xác chết ảnh hưởng. “Asmophel này, tôi rất tiếc nhưng anh phải quay về kinh đô trước rồi.”
“...Vâng, hạ thần hiểu”. Asmophel khó khăn lắm mới trả lời được. Anh thua Kyle vẫn chưa đủ. Lần này, anh còn chẳng giúp được gì cho lãnh chủ và điều ấy khiến anh cảm thấy hối tiếc.
“Cả em nữa đấy Noll.”
“...Xí, em biết rồi.”
Noll cũng làm theo lệnh.
“Sau đó thì...”
Người cuối cùng Grid tìm là Piaro. Piaro bị tổn thương nhiều hơn bất cứ ai và không thể đồng hành cùng Grid trong cuộc tìm kiếm hoa xác chết. Mercedes và Orc Vương Teruchan là những cá thể duy nhất sử dụng được trong cuộc tìm kiếm. Grid đang cố tìm Piaro thì anh trở nên hoảng hốt.
“Ơ kìa? Anh ấy đâu rồi?”
Không thể thấy được Piaro. Dường như anh đã vắng mặt từ lâu rồi.
“Đừng có bảo là?”
Mọi người bắt đầu run. Chưa được lâu sau khi họ biết được sức mạnh kinh hoàng của hoa xác chết nên họ đã tưởng tượng ra chuyện tệ nhất.
“Kh-Không đời nào, Thủ lĩnh bị đánh bại ư?”
“Kh-Không! Piaro! Piaro!”
Nhóm của Amelda hoảng loạn. Thủ lĩnh của họ, người mà họ vừa mới đoàn tụ, đã bị đánh bại sao? Họ thậm chí còn chưa gỡ rối được những suy nghĩ phức tạp của mình. Lúc nhóm của Amelda gần như bắt đầu khóc...
“Lãnh chủ! Lãnh chủ!”
Tiếng kêu la của Piaro cất lên ở đằng xa.
“Hức!”
May quá, anh ấy vẫn an toàn đúng không? Một thời gian ngắn sau, Grid cùng những người khác đang chạy tới đã tìm thấy Piaro. Piaro đã lấm bẩn và đang vác trên vai một bông hoa vừa to vừa kỳ lạ có kích thước 5 mét.
“Lãnh chủ! Thuộc hạ đã tìm thấy một loại cây lạ!”
“...”
Grid không nói nên lời.
Hoa xác chết. Đó là tên của cái cây mà Piaro đang mang theo. Đúng vậy. Sau cái chết của Hoàng đế Juander, trái tim Piaro đã không còn tăm tối nữa.
“Mặt đất có thứ gì đó kỳ lạ và hạ thần đã lấy một cái cày tay để đào nó. Sau đó thuộc hạ đã tìm thấy anh chàng này đang ngủ. Chẳng phải nó thực sự dễ thương sao ạ?’
“...”
“T-Tại sao Thủ lĩnh lại cầm một cái cày tay?”
Câu hỏi của Amelda càng khiến bầu không khí trở nên khó xử hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook