Phản Diện Mắt Cáo Của Học Viện Quỷ Giới
-
Chapter 10.1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Có phải thỏ bị bầy hổ vây quanh cũng thấy như thế này không?
Tôi nhìn đám quỷ đang săm soi mình với muôn vàn cảm xúc trong mắt, vai khẽ run.
-Vì sao lại có con người bước ra từ Bí Cảnh?
-Không, ta cảm được chút ma lực nơi hắn. Có lẽ hắn là bán quỷ.
-Hắn yếu đến thảm, lẽ nào tiểu thư Rene cố ý tha cho hắn?
Bọn quỷ xì xầm về tôi và đoán danh tính tôi.
Nhìn cảnh ấy, tôi mới có thể thở phào.
May mắn, tôi đã tránh khỏi việc bị giết ngay tức khắc……
Tôi cũng đã che dấu ấn Arsen ở sau gáy bằng thuộc tính Hắc ám, nên vẫn chưa bị phát hiện.
……Giờ tôi phải làm gì đây?
Mọi thứ giờ đều uổng cả rồi.
Tên Crete đó…….
Tôi nuốt khan khi chạm ánh nhìn đầy hứng thú của Crete.
Tưởng hắn sẽ ra tay giết ngay, vậy mà không hiểu sao hắn chẳng mấy bận tâm.
Đôi mắt ngạo nghễ đóng đinh lên tôi, song không lộ vẻ giận dữ hay bứt rứt nào.
Tôi ngỡ hắn muốn bắt sống tôi, nhưng xét thái độ của Crete thì dường như không phải.
Rốt cuộc là gì chứ?
Tôi tự suy đoán trong đầu khi ngắm dáng vẻ Crete—rõ ràng khác xa điều tôi trông đợi.
“Con đã chinh phục Bí Cảnh thành công chứ?”
Crete cất lời, thản nhiên hỏi con gái mình, Rene.
Thân Rene khẽ run theo câu hỏi.
Rồi nàng chạm mắt Crete và đáp, cắn môi dưới.
“……Vâng.”
“Vậy à.”
Thế là xong.
Crete quay lưng lại với Rene, chẳng bận thêm lời nào.
Hắn chỉ bồi một câu nữa.
Và rõ ràng câu đó dành cho tôi.
“Đi theo ta.”
Chết rồi.
Tôi ôm đầu, nhìn Crete đã cất bước đi trước.
Rốt cuộc hắn đang mưu tính gì?
……Nhưng điều khiến tôi bận lòng hơn là Rene—nàng đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh cứng.
Cha nên gọi ta, cớ sao lại là ngươi?
Ánh mắt Rene như hỏi thế.
Tôi ngoảnh đi, không đáp câu hỏi lặng thinh ấy.
Đừng hỏi.
Tôi cũng chẳng biết……
Có lẽ điều may mắn là Rene vẫn chưa phát hiện tôi đang đóng giả kỵ sĩ hộ tống.
Vì Crete giữ im lặng hoàn toàn, xem ra đám quỷ khác cũng bớt để ý tới tôi.
Vấn đề là ngay cả tôi cũng không hiểu vì sao Crete lại im tiếng.
Tới nơi hẳn sẽ rõ thôi.
Tôi theo bước Crete, vừa đi vừa nhìn quanh.
Quỷ của gia tộc Bares vây lấy tôi và Rene, binh khí giương sẵn.
Với khả năng hiện tại, tôi không thể vừa cầm chân tất cả vừa thoát thân.
Bởi từng kẻ trong số họ đều toả ra khí thế ngang với Peltz.
Chỉ một mình Peltz thôi, tôi đã đánh đấm lên bờ xuống ruộng mới thoát.
Nên bảo thoát được khỏi bọn này là chuyện hoang đường.
Mình cũng không thể dùng Cổng về lại Arsen.
Cổng của nhà Arsen có thể dùng để sang Quỷ giới, chứ không thể từ Quỷ giới trở về Nhân giới.
Muốn tìm Cổng sang Nhân giới, tôi phải nhờ đến tờ giấy Mu Thông Tin—cái giá hẳn sẽ đội lên trời.
Tôi cũng có thể lấy chính phần giới hạn ma lực còn lại ra làm lệ phí, nhưng……
Nếu hạ thấp giới hạn ma lực thêm nữa, tôi sẽ thiệt hại nặng nề.
Vào hang hổ, giữ vững tâm thì còn sống……
Tôi nhớ câu ngạn ngữ ấy và lê từng bước nặng nề.
Crete có vẻ chẳng định giết tôi ngay, biết đâu vẫn có đường sống.
Vừa theo Crete, tôi vừa mở to mắt dần trước phong cảnh Quỷ giới bày ra.
Đây là Quỷ giới sao……
Tôi chốc lát quên mất đây có thể là hang hổ, chỉ chăm chú nhìn quanh.
Những loài cây chẳng tài nào gọi tên mọc khắp nơi. Lũ điểu quái đậu rợp, cất tiếng rền rền.
Dẫu là thế giới tôi từng tạo dựng, trực diện nhìn vẫn cảm giác khác lạ.
Đến lúc này, việc mình đã đặt chân tới Quỷ giới mới dần trở nên thực.
Cộp. Cộp.
Cộp.
Tôi mải miết bước như bị điều gì mê hoặc, thì Crete đã dừng lại và ngoảnh nhìn.
“Giải tán.”
Crete hạ lệnh.
Đám quỷ tản đi, chỉ còn lại bốn bóng người—tính cả tôi và Rene.
Hai kẻ còn lại dường như là hộ vệ của Crete.
Tôi chẳng dám đo mức độ, chỉ biết khí thế của họ thực phi thường.
Song xem ra mệnh lệnh của Crete cũng bao cả họ.
“Hai ngươi cũng lui đi.”
“Tuân mệnh.”
Theo lệnh Crete, cả hai lập tức rời chỗ.
Chỉ còn lại Crete, tôi và Rene.
Crete liếc chúng tôi, khẽ làm dấu bảo theo.
Hắn không định lôi riêng mình ra tra tấn… chứ?
Tôi lắc đầu, xua đi viễn cảnh kinh khủng vừa loé lên khi nhìn tấm lưng Crete.
Và tôi chợt hiểu.
Crete không hề có ý định giết tôi.
Trái lại, hắn muốn từ tôi một “điều gì đó”.
Rắc rối là tôi chẳng biết đó là gì…
Tôi còn đang vắt óc đoán mưu ý của Crete thì—điều ấy xảy ra.
Toà dinh thự kia.
Một dinh thự phong cách phương Tây, mang huy hiệu Hắc Long, hiện ra trước mắt.
Tôi nhận ra ngay: dinh thự của gia tộc Bares.
“Ngươi chờ đây. Lát nữa ta gọi.”
Crete mở cửa dinh thự, dặn tôi đợi, khiến mắt tôi sáng lên.
Thời cơ đến rồi.
Đám quỷ đã tản hết; Rene và Crete vào trong; không còn ai cản tôi.
Nhưng có gì đó cấn cấn.
Chẳng lẽ Crete không tính đến việc tôi có thể đào tẩu?
…Linh cảm chẳng lành.
Tôi đành vận ma lực một phen.
Hự.
Tôi hít một hơi sâu, chia khối ma lực thành từng mảnh nhỏ.
Rồi tôi rót Sát ý vào đó, toả bủa bốn phương trong chốc lát.
Ngay lúc ấy,
Khựng.
Một chuyển động khẽ khàng thoáng gợn trong bụi rậm.
Tức là có kẻ đang phục sẵn trong đó.
Rõ ràng bày ra để canh chừng tôi.
May mà mình chưa động thủ.
Không rõ kẻ nấp trong bụi là ai, nhưng tối thiểu cũng chẳng hề dễ đối phó.
Tôi kiệt sức, lại cạn ma lực; liều lĩnh là tự rước nguy vào thân.
Nên làm gì đây?
Tôi nhìn về toà dinh thự nơi Rene và Crete đã vào.
Rút cuộc tôi chẳng thể làm gì, đành ngồi phịch xuống.
Bất giác, tôi thấy đời mình sao thảm quá…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook